Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 560



Chương 560

Nhưng từng ánh mắt khinh thường, so với những ông bà ở chợ càng khiến cô cảm thấy không thoải mái, chỉ chỉ trỏ trỏ chỉ khiến người ta cảm thấy uất ức và phẫn nộ. Còn ở đây, ánh mắt của mỗi người, khinh thường bạn từ tận đáy lòng.

Từ thang máy, đi qua sảnh khách sạn, đến cửa xoay tinh tế, cả đoạn đường, dưới ánh mắt của mọi người, Lương Tiểu Ý thẳng lưng, đi hiên ngang như một bà hoàng.

Không cần phải cúi đầu, không cần cảm thấy uất ức, cô chính là cô.

Lúc cô giơ tay đẩy cửa, có người nào đó lỗ mãng đâm vào cô.

Lương Tiểu Ý không kịp né ra, bị đâm vào, cô lui lại hai bước rồi ngã xuống đất.

Cơn đau ập đến, Lương Tiểu Ý hít một hơi thật sâu. Sàn nhà của khách sạn Phi Hòa là những viên đá hoa rất cứng chắc, ngã xuống như vậy, cảm giác lạnh từ nền đá hoa khiến cô cực kỳ không thoải mái.

Cô chống tay xuống đất đứng lên, trên đầu truyền đến một giọng quát mắng: “Đi không nhìn đường à, cô có biết đi không thế? Đâm vào người ta rồi có biết không?”

Lương Tiểu Ý bị tiếng quát bất ngờ này làm sững sờ, tay chống xuống đất, vốn định đứng lên, nhưng lại không đứng lên nữa, ngước mắt nhìn phía trước.

Đối phương có khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, chẳng thua kém gì minh tinh trên tỉ vi, làn da trắng nõn nà.

Lương Tiểu Ý hiểu rõ, nhìn cách trang điểm ăn mặc của cô ta, lại là một cô chủ gia đình giàu có. Cô cười, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cô à, thật sự xin lỗi” Lương Tiểu Ý không muốn gây thêm rắc rối, chỉ xin lỗi một câu, cô có chút thiệt thòi nhưng coi như là cô đang nhường nhịn cô gái ít tuổi hơn cô ở trước mắt.

Có điều ý tốt của cô, đối phương không hề muốn nhận.

“Hừ” Cô gái nhà giàu có hừ lạnh một tiếng, nghe lời xin lỗi của Lương Tiểu Ý, không những không chuyện lớn hóa nhỏ mà còn làm toáng lên, ngón tay sơn màu đỏ tươi chỉ vào bộ váy màu xanh nhạt đang mặc trên người: “Một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Cô có biết bộ váy trên người tôi là bản giới hạn của Chanel không, vừa mới đưa ra thị trường, cả nước chỉ có một bộ thôi, cô làm hỏng váy của tôi rồi, một câu xin lỗi là được sao?”

Lương Tiểu Ý nheo mắt, theo ngón tay của cô ta nhìn chiếc váy Chanel bản giới hạn cô ta đang mặc trên người.

Nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, đâu có chỗ nào hỏng hay bẩn đâu.

“Còn nữa, đây là khách sạn Phi Hòa, khách sạn năm sao tốt nhất ở Hạ Môn, cô lén lút vào đây sao?” Cô gái đó liếc nhìn Lương Tiểu Ý ngã dưới đất, đương nhiên, quần áo trên người Lương Tiểu Ý vừa nhìn là nhận ra ngay, cô ta khinh thường nói, “Quản lý, tôi muốn gọi quản lý”

Tiếng hét của cô ta khiến bảo vệ rất nhanh đã chạy đến, điều này cũng khiến nhiều người vây quanh lại xem.

Lúc bảo vệ đến, Lương Tiểu Ý vẫn ngồi dưới sàn nhà, bảo vệ liếc nhìn cô gái nhà giàu trang điểm tinh tế, rồi liếc nhìn Lương Tiểu Ý ngã dưới đất, quần áo không sạch sẽ. Nhìn hai người, bảo vệ lập tức biết nên làm gì.

Cúi người với cô gái nhà giàu, nói: “Vị tiểu thư này, cô có chuyện gì ạ?”

“Anh là quản lý?” Cô gái nhà giàu liếc nhìn người trước mặt: “Tôi muốn tìm quản lý”

“Đợi chút, đã đi gọi quản lý rồi ạ”

Lúc bảo vệ trả lời, một người đàn ông trung niên quần áo chỉnh tề đi đến, “Xin chào, tôi là quản lý của khách sạn. Tôi họ Trương. Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Cô gái nhà giàu đó liếc nhìn quản lý khách sạn, “Cô ta!”

Sau đó ngón tay chỉ vào Lương Tiểu Ý: “Người phụ nữ này đâm vào tôi, làm hỏng chiếc váy Chanel phiên bản giới hạn mới ra của tôi”

Lương Tiểu Ý chống tay xuống đất đứng dậy, mặt không có biểu cảm, cô vốn không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thấy cô ta nhỏ tuổi hơn mình nên mới nhận lỗi, dù sao chuyện cũng chẳng to tát gì cả.

Vốn cho rằng, cô chịu thiệt thòi một chút, xin lỗi một câu là xong chuyện, cô có thể rời khỏi khách sạn mà Tô Lương Mặc đang ở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.