Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 582



Chương 582

Tình hình người bệnh vô cùng nguy cấp, người nhà hãy chuẩn bị trước tâm lý… Câu nói lạnh lùng quen thuộc của bác sĩ giống như một bài hát lặp đi lặp lại, vang lên bên tai cô.

Cô bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, ánh năng mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, Lương Tiểu Ý ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh ngắt trên cao. Ánh mặt trời ở Hạ Môn chiếu lên người cô, lẽ ra phải vô cùng ấm áp, nhưng tại sao hôm nay lại hoàn †oàn ngược lại, đứng dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, nhưng từ đầu đến chân Lương Tiểu Ý lạnh buốt.

Lương Tiểu Ý bước đi trên đường lớn của bệnh viện, mọi người xung quanh ai nhìn thấy cô cũng lảng tránh, ánh mắt ai cũng nhìn chằm chằm đôi tay toàn máu của cô. Có lẽ là bị thần kinh, vẫn nên tránh đi thì hơn. Lương Tiểu Ý không hề để ý đến ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh nhìn cô suốt dọc đường.

Bước chân của cô đã đi đến cổng lớn bệnh viện, cô cúi đầu nhìn, hận không thể chui đầu vào ngực, làm một con đà điểu. Bỗng nhiên bước chân của cô dừng lại, cô quay người, đổi hướng, lại chạy vào bệnh viện.

Cô chạy về phía tòa nhà cấp cứu.

Một bước, hai bước, ba bước… Bước chân của cô vô cùng nặng nề, cô đi cũng rất chậm.

Mười bước, mười một bước, mười hai bước… Bước chân của cô nhanh hơn.

Càng lúc càng nhanh… Không biết sau bao nhiêu bước, cô dần đổi thành chạy, cơ thể uyển chuyển chạy vội vàng trên con đường nhựa trong bệnh viện.

Trái tim Lương Tiểu Ý đập thình thịch thình thịch. Thang máy đã ở trước mặt. Nhưng khi cô còn cách thang máy khoảng mười mét thì cửa thang máy đã đóng lại.

“Đợi đãt Đợi tôi nữa!” Cô hét lớn về phía cửa thang máy đã đóng lại. Cô dốc toàn lực chạy, đuổi theo cánh cửa thang máy đã đóng lại.

Người trong thang máy nhìn thấy một cô gái hai tay đầy máu, tóc tai rối bời đang chạy về phía thang máy, phản ứng đầu tiên của họ là “cô gái này điên rồi”.

Lương Tiểu Ý rất vinh hạnh được làm người điên.

Lúc cô đuổi đến thang máy, thang máy hiển thị đã đi lên đến tầng hai.

Cô ra sức ấn nút mở cửa thang máy, có bốn thang máy, nhưng dường như cả bốn thang máy đều đang đối nghịch với cô, không phải đang đi lên thì sẽ còn một lúc lâu nữa mới xuống đến tâng một.

Rõ ràng lúc nấy khi cô vào thang máy, thang máy trống rỗng không có người, chẳng nhế chỉ một lúc mà bệnh viện lại kín hết người rồi sao?

Lương Tiểu Ý thở hồng hộc, mắt cô liếc đến chỗ cửa thoát hiểm.

Cô nhấc chân lên chạy!

Phòng cấp cứu ở tầng mười.

Lương Tiểu Ý đi qua cửa thoát hiểm, chạy từng tầng từng †ầng thang bộ, cô dốc sức chạy, thậm chí có lúc một bước chạy hai bậc cầu thang.

Từ bé môn thể dục của cô đều không đạt, nhưng lần này dường như có kỳ tích xảy đến, cô leo mười tầng chỉ mất sáu phút.

Anh sẽ chết, anh thực sự sẽ chết… Anh không phải sắt đá, anh sẽ chảy máu, anh sẽ chảy rất nhiều rất nhiều máu. Anh mạnh mẽ như vậy, nhưng giờ phút này lại đang nằm trên bàn phẫu thuật, bây giờ anh đang được phẫu thuật, anh có thể sắp chết rồi, ai sẽ ly hôn với cô? Trên đơn ly hôn của cô còn chưa có chữ ký của anh mài!

Lương Tiểu Ý không hề nghĩ đến, chỉ cần Tô Lương Mặc chết đi, cô sẽ có thể thoát khỏi đống hỗn loạn này rồi. Chỉ cần Tô Lương Mặc chết đi, cô sẽ không cần tốn nhiều công sức như thế, cô không cần anh phải ký tên vào đơn ly hôn nữa!

Sáu phút, từ tầng một, cô chạy như bay, chạy thẳng lên †ầng mười.

Khoảnh khắc Lương Tiểu Ý xuất hiện trước mặt Lục Trầm, anh ta nghẹn ngào.

“Anh ấy chết chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.