Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 600



Chương 600

“Cầm lấy cái này, rời xa cháu nội ta” Ông nội Tô không hề lịch sự nói.

Lương Tiểu Ý liền nhìn về phía ông nội Tô, cô nói ra nghi hoặc trong lòng mình: “Cái này… là thật?”

Có lẽ vì đã từng trải qua một lần ly hôn giả, nên Lương Tiểu Ý vô cùng mãn cảm với chuyện này, liếc nhìn chứng nhận ly hôn trong tay, cô vô thức bày ra vẻ nghỉ ngờ.

Nếu như quyển chứng nhận ly hôn này là thật, thì tại sao người đàn ông kia lại tự đâm mình hai nhát dao? Khiến cô áy náy? Hay anh đang làm trò?

Cô thực sự không hiểu.

“Ha” Ông nội Tô cười lạnh một tiếng: “Cô hy vọng là giả à?” Ông nội Tô tỏ vẻ vô cùng khinh thường nói, đôi mắt già nua ảm đạm phát ra tia sáng lạnh lùng… Ông ta biết ngay cô gái này không muốn ly hôn, cô chỉ làm cao mà thôi. Có lẽ cũng chỉ có đứa cháu nội ngốc nghếch của ông ta mới tin lời nhăng cuội của cô, tưởng rằng cô thực sự muốn ly hôn, thậm chí không ngại làm tổn thương bản thân để giữ cô gái này lại.

Nghĩ đến đây, ông nội Tô càng lúc càng mất cảm tình với Lương Tiểu Ý, ông ta ác độc nói: “Nhưng bây giờ cho dù cô không muốn rời khỏi cháu trai ta cũng không được, chứng nhận ly hôn đang ở đây, hai đứa đã ly hôn rồi, đây là sự thật không thể thay đổi, cho dù cô có bày ra trăm phương ngàn kế cũng không có tác dụng đâu! Tôi nói cho cô biết, loại con gái bẩn thỉu như cô mà muốn bước chân vào cửa lớn nhà họ Tô à, đừng có mời!”

Âm!

Trong đầu cô vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Lương Tiểu Ý không dám tin những lời ông già này vừa nói, từ miệng ông ta nói ra, dường như Lương Tiểu Ý là loại người ham mê hư vinh, bất chấp thủ đoạn trói buộc cháu trai ông ta.

“Ông Tô, cháu tôn trọng ông là người bề trên, nhưng mong ông hãy mang đúng dáng vẻ người bề trên ra, ông sỉ nhục người khác như vậy, có phải quá đáng quá rồi không?” Lương Tiểu Ý nghiêm mặt, cô không dám tin rằng, hôm nay cô lại nghe thấy những lời như vậy.

Ông nội Tô không những không thu lưỡi kiếm lại, ông ta còn bị Lương Tiểu Ý quát.

Cái gậy trong tay ông ta gõ gõ xuống đất, ông ta đứng lên khỏi cái ghế bành: “Cô nói gì ta cũng không muốn nghe, chỉ cần nhớ là, nhanh chóng cầm chứng nhận ly hôn rồi cút đi!”

“Dựa vào đâu chứ?” Lương Tiểu Ý cũng nổi giận rồi, cô liếc nhìn chứng nhận ly hôn trong tay: “Còn chưa biết quyển chứng nhận ly hôn này là thật hay giả!”

“Nhìn đi! Cuối cùng cũng lộ cái đuôi hồ ly ra rồi, cô hy vọng chứng nhận ly hôn này là giả?” Ông nội Tô bật cười: “Lão Phùng, gọi điện thoại đi, để cho cô gái này biết, chứng nhận ly hôn là thật hay giả”

“Vâng, lão gia”

Một lát sau, chú Phùng liền đưa điện thoại cho Lương Tiểu Ý: “Cô Lương, đây là điện thoại từ Cục trưởng Cục Dân chính Thành phố S, là thật hay giả, ông ấy sẽ nói cho cô biết”

Lương Tiểu Ý lạnh lùng nhận điện thoại, đầu dây bên kia một người đàn ông trung niên nói với cô: “Cô Lương, quả thực tình trạng hôn nhân của cô bây giờ là đã ly hôn”

“Thời gian ly hôn là bao giờ?”

Đầu dây bên kia nói cho cô một mốc thời gian.

Lương Tiểu Ý nghe thấy, cô hơi ngây người… Một tuần sau khi cô được “chôn cất” ở Mỹ!

Nếu như chứng nhận ly hôn là thật, vậy thì… lúc trước Tô Lương Mặc lừa cô? Anh nói hai người họ chưa hề ly hôn, thực ra là đang lừa cô? Còn Tô Lương Mặc, quả nhiên lần này anh đến Hạ Môn là vì các con.

Lương Tiểu Ý không dám nghĩ thêm nữa, vì nếu như chứng nhận ly hôn trong tay là thật, vậy thì chứng tỏ Tô Lương Mặc đã từng ký, nếu không, ai có thể cầm tay ép anh ký tên được?

Không đúng, không đúng. Nếu như vậy, thì tại sao anh lại bày ra bộ dạng không chịu ký đơn ly hôn chứ?

Lương Tiểu Ý nhớ lại thái độ lúc anh tự đâm mình hai nhát dao, nếu như chỉ là diễn kịch, vậy thì cô thực sự khâm phục sự mạnh mẽ của anh.

Cô từ từ ngẩng đầu lên: “Ông lấy chứng nhận ly hôn này ở đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.