Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 715



Chương 715

Anh ta và Tô Lương Mặc đứng đối diện nhau, cách nhau khoảng ba bốn mét, dường như hai người bọn họ đang đối đầu nhau, chờ xem ai thắng ai thua.

Tô Lương Mặc nghe thấy thế, bờ vai anh khẽ run nhe: “…

Cậu biết nguyên nhân mà”

“Chính vì những sai lầm trong quá khứ, nên cậu nợ cô ấy?”

Nhưng anh cũng trả đủ rồi chứ… Tô Lương Mặc à, cũng may cậu mệnh lớn, nếu không, sau khi nhận vết dao vào tim kia, cậu đã không còn mạng từ lâu rồi.

Những năm nay, cô ấy còn sống, nhưng cậu lại tưởng là cô ấy đã chết rồi, cô vô lo vô nghĩ sống năm năm, còn cậu thì sao?

Cậu thì sao?

Người không ra người, ma không ra ma, anh như đang sống bên bờ vực của địa ngục.

Tô Lương Mặc! Đến lúc nào cậu mới biết yêu thương bản thân!

Nếu đây là cái giá phải trả, tớ tình nguyện cậu vẫn là Tô Lương Mặc ngông cuồng, tự cao tự đại của ngày xưa, không đặt cái gì vào trong mắt!

Tâm trạng của Lục Trâm lúc lên lúc xuống… Anh ta có ngàn vạn lời muốn nói với Tô Lương Mặc, nhưng đến cuối cùng, anh ta chỉ im lặng.

Bởi vì anh ta đã nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông cao ngạo này, anh ta nghe thấy Tô Lương Mặc dùng giọng điệu dịu dàng hiếm thấy nói: “Bởi vì tớ yêu cô ấy!”

Bỗng chốc… Dường như Lục Trầm đã hiểu tại sao Tô Lương Mặc không muốn mình giúp anh giải thích với Lương Tiếu Ý, dường như anh ta cũng hiểu Tô Lương Mặc làm vậy có ý nghĩa gì… Tô Lương Mặc đang bảo vệ Lương Tiểu Ý, không chỉ về mặt thể xác, mà còn bảo vệ tinh thần cho cô.

Thử nghĩ mà xem, nếu như Lương Tiểu Ý biết những ăn năn, hối hận của Tô Lương Mặc năm năm nay, và rất nhiều những chuyện bị thời gian vùi lấp bao nhiêu năm nay, biết Tô Lương Mặc đã làm thế nào để vượt qua được năm năm này, Lương Tiểu Ý… sẽ hối hận không? Sẽ khó xử không?

Tô Lương Mặc đang bảo vệ Lương Tiểu Ý.

Sau khi hiểu ra điều này, tâm trạng của Lục Trầm càng thêm phiền muộn, trái tim của anh ta cũng càng thêm nặng nề… Anh ta sai rồi, trước đây anh ta vẫn luôn nghĩ rằng Tô Lương Mặc là một kẻ có EQ âm, nhưng hôm nay anh ta mới hiểu được là, người đàn ông này ngoại trừ không biết biểu đạt tình cảm của mình giống như người bình thường ra thì thực ra anh là người có EQ rất cao, anh dùng cách của mình để yêu một cô gái, để bảo vệ và yêu chiều cô ấy.

“Không phải vì cậu nợ cô ấy, mà là vì cậu yêu cô ấy… sao?”

Lục Trầm cười nhẹ một tiếng, lại một lần nữa anh ta nhìn vào mắt người bạn thân của mình: “Tô Lương Mặc, cậu là người đàn ông ngu ngốc nhất tớ từng gặp!” Lục Trầm cao ngạo nói: “Trước giờ tớ chưa từng gặp người đàn ông nào ngu ngốc trong tình yêu như cậu!”

“Bây giờ cậu gặp rồi đấy” Tô Lương Mặc nhún vai, bộ dạng không hề để tâm… Ngu ngốc thì ngu ngốc, có sao đâu chứ?

Lục Trầm nhìn bộ dạng không bận tâm của bạn mình, anh †a cũng lắc đầu cười nhẹ, lời nói bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Nhưng tớ lại không thể nào chế giễu cậu được!”

Đúng! Tô Lương Mặc là người đàn ông ngu ngốc nhất trong tình yêu nhất anh ta từng gặp, nhưng Lục Trầm lại không thể nào chế giễu người đàn ông ngu ngốc này được.

Lương Tiểu Ý chạy ra bên ngoài rồi!

Hôm nay Lương Tiểu Ý đi dép sandals gót thấp. Cô cứ chạy, chạy mãi, quai dép tụt ra, cô căm thù những lời độc ác mình đã nói ra. Lúc chạy đi, thậm chí cô còn không dám nhìn sự đau đớn trong đáy mắt người đàn ông ngông cuồng, tự cao tự đại kia.

Cô hiểu, có thể cô đã làm sai, đã làm tổn thương anh…

Nhưng nếu được làm lại, chắc chắn cô sẽ vẫn làm như vậy.

Lương Tiểu Ý chạy ra khỏi bệnh viện, sau đó điên cuồng chạy trên phố đi bộ, một bên dép của cô bị hỏng, cô ngã lộn nhào xuống phố đi bộ. Cô cúi đầu xuống nhìn, một bên quai dép của cô đã bị đứt, cô buộc lại quai dép, sau đó đeo lại xuống chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.