Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 793



Chương 793

Trong văn phòng tổng giám đốc, Tô Lương Mặc đứng trước ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống Lương Chi Hoành.

“Động vào máy tính của bố, hỏi bố chưa?” Người đàn ông lạnh giọng hỏi.

Vẻ giễu cợt lướt qua khuôn mặt non nớt của Lương Chi Hoành: “Ông động đến chú Savvy của tôi, hỏi tôi chưa?”

Tô Lương Mặc im lặng nheo mắt lại, biết Lương Chi Hoành nhìn thấy cái gì trên máy tính. Ngay khi nhận được cuộc gọi của cấp dưới, anh liền dùng điện thoại di động truy cập hộp thư.

Lúc này, đối mặt với nghi vấn của Lương Chi Hoành, Tô Lương Mặc không nói lời nào. Anh cúi xuống ôm lấy nách Lương Chỉ Hoành. Trong nháy mắt, Lương Chỉ Hoành được bế lên, nét mặt của cậu bé thay đổi. Trong lòng lóe lên một tia hung tợn: “Tô Lương Mặc! Ông quả nhiên muốn giết người diệt khẩu!” Lúc này, trong lòng Lương Chí Thành hối hận, chịu thiệt ở chỗ này còn ôm một tia hy vọng, đánh cược Tô Lương Mặc sẽ không máu lạnh giết người diệt khẩu.

Giết người diệt khẩu!

Bốn chữ này hôm nay lần thứ hai nghe được.

Tô Lương Mặc mím môi bực bội, không nói gì, không tranh cãi càng không giải thích.

Không thừa nhận, không phủ nhận.

Người đàn ông ôm Lương Chí Thành, ngồi lên ghế sô ph.

Giữa lúc trời đất quay cuồng, Lương Chi Hoành bị người đàn ông đè lên đùi, giây tiếp theo…

Bốp!

Mông Lương Chí Thành chợt lạnh, sau đó đau rát… Không hiểu ra sao.

Tô Lương Mặc đè con trai lên đùi, cởi quần ra, giống như một tràng pháo tay giòn giã!

Phải đánh chừng năm, sau cái, anh mới dừng lại.

Lương Chi Hoành cuối cùng cũng có phản ứng: “AI Tô Lương Mặc! Ông là đồ khốn nạn!”

“Bốp!” Lương Chỉ Hoành lại bị đập phát nữa vào mông.

Lương Chi Hoành từ nhỏ đến giờ chưa từng bị đối xử như vậy, thằng bé hận Tô Lương Mặc! Từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai làm cậu xấu hổ như thế này, vành mắt cậu đỏ lên: “Tô Lương Mặc! Ông là đồ khốn! Tên sát nhân! Loại súc sinh máu lạnh!”

“Bốp bốp bốp!” Mông lại bị đập thêm mấy phát. Tô Lương Mặc nói: “Con tiếp tục chửi, chửi một câu, đánh một cái”

“Ông!” Lương Chi Hoành từ nhỏ đã chững chạc, không giống mấy đứa trẻ cùng tuổi, bụng dạ thâm trầm, đối đầu với người khác rất ít khi bị thua thiệt. Ngay cả có chuyện cần đối phó, cũng rất ít chuyện mà cậu không đối phó được. Nhưng hôm nay chuyện như này, cậu chưa từng gặp phải bao giờ.

Lương Chi Hoành hận không thể chém Tô Lương Mặc ngàn nhát, nhưng giờ thì cậu chẳng làm gì được. Giống như đang kêu gào “Tôi muốn trả thù” nhưng không có chiến thuật, giống như ruồi không đầu.

Hai mắt đỏ hoe, Lương Chỉ Hoành hừ lạnh một tiếng: “Hừi!

Ông không xứng thích mẹ của tôi!”

Nói xong lập tức nhắm mắt lại, đợi hồi lâu vẫn không có tiếng “bốp” quen thuộc trên mông, Lương Chi Hoành nghỉ hoặc mở mắt ra.

Vừa mở mắt, Tô Lương Mặc đã bế Lương Chi Hoành lên, ôm cậu đặt trên đùi mình, mặt đối mặt với nhau. Một lớn một nhỏ, gần như một khuôn mặt chạm khắc các đặc điểm trên khuôn mặt, đôi mắt giống nhau, mắt đối mắt.

Tô Lương Mặc nghiêm túc hỏi: “Con có nghĩ răng chính bố đã ra tay với Savvy, Vệ Ân, Khắc Lỗ Từ?”

“Ông muốn ngụy biện?” Lương Chi Hoành mặt không cảm xúc nói. “Ở đó, trong máy tính của ông, chứng cứ xác thực”

Vừa nói, ngón tay út vừa chỉ vào máy tính của Tô Lương Mặc: “Tôi đã xem hết ảnh rồi”. Hơn nữa còn giữ lại chứng cớ, làm sao ông ta biết được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.