Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 805



Chương 805

Tô Lương Mặc bộn bề nhiều việc, bận đi tìm người.

“Còn phải tiếp tục tìm sao, ông chủ?” Vân Vi mặc một bộ đồ trang nhã màu đen, tương đối phóng khoáng. Ở bên ngoài, cô cũng là một người ưu tú, nhưng đứng trước mặt Tô Lương Mặc lại hết sức kính cẩn, không có chút ý tứ tình cảm nào khác.

“Tìm tiếp!”

Người đàn ông xoay với ly rượu vang đỏ trong tay.

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì cả!” Người nọ lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy rơi trên mặt Vân Vi. Giọng nói lạnh lùng thường thấy của Tô Lương Mặc không cho người ta phản kháng: “Vân Vi, đừng nói “nhưng” với tôi. Cô biết rõ hơn tôi, khó tìm không có nghĩa là tìm không được. Thậm chí một xác chết rơi xuống đại dương. Thì mấy người cũng phải xuống đó mà tìm”

Người đàn ông bình tĩnh phân tích, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng: “Như vậy, cô còn muốn tiếp tục “nhưng không?”

“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe những lời biện bạch này!

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nếu tìm được người, mọi sự đều ổn, không tìm được thì đến đưa đầu đến gặp tôi.”

Vân Vi đứng trước mặt Tô Lương Mặc, mặt mũi dần tới nhợt. Ánh mắt của ông chủ khiến cô sợ hãi. Ông chủ chắc chắn không nói đùa.

Vân Vi không dám nói thêm lời nào: “Vâng!”

“Cô có thể đi ra ngoài được rồi” Người đàn ông lãnh đạm lạnh lùng ra lệnh. Vân Vi rời đi, cô biết vừa rồi mình đứng trong ranh giới sinh tử. Nếu như cô dám nói thêm mấy lời vô nghĩa, người đàn ông sau lưng cô nhất định sẽ không cho cô cơ hội nói chuyện lần thứ hai.

“Chờ một chút” Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Vân Vi run rẩy, xoay người cúi đầu: “Ông chủ, còn việc gì cần phân phó sao?

Tô Lương Mặc đặt ly rượu vang đỏ trong tay xuống, chất lỏng màu đỏ tươi lắc lư trong ly, giống như máu, nhớp nháp.

Vân Vi có ảo giác, dường như trong ly rượu đó không phải là rượu mà là máu tươi.

Cô không dám lại nhìn nữa, vội vàng thu mắt lại.

Tô Lương Mặc nhướng mắt: “Cô rất thông minh”

Vân Vi sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, tình cờ đập vào mắt lạnh lùng đối diện, gần như cùng lúc nghe thấy giọng nói vô cảm vạn năm không đổi của sếp tổng: “Nhưng còn chưa đủ thông minh” Tô Lương Mặc từ trên ghế da đứng lên, thân hình cao lớn che nửa cửa sổ: “Vân Vi, tìm được người sống, tôi cho cô nghỉ phép ba năm”

Trái tim Vân Vi đột nhiên run lên … Phúc lợi của Tô Lương Mặc?

Sao lại có thể có chuyện tốt như thế!

“Nếu người đã chết, trong ba năm tới, cô đi Đông Nam Á chịu trách nhiệm luôn”

Quả nhiên!

Trái tim của Vân Vi run lên, ai cũng không muốn đến Đông Nam Á, rời khỏi Vân Môn đúng là khác biệt một trời một vực.

“Vâng! Ông chủ” Vân Vi không có chút nào yếu ớt đáp lại.

Cô ấy không mặc cả với Tô Lương Mặc, càng không dại dột nói “Nhỡ có người chết” trước mặt Tô Lương Mặc.

Thứ nhất, sếp tổng rõ ràng chỉ cần biết kết quả chứ không cần biết quá trình. Sếp tổng sẽ không vui nếu lúc này phải nghe những lời chán nản đó.

Thứ hai, trong lòng Vân Vi hiểu rõ, người, nhất định, không được chết. Hiện trường vụ nổ lớn, những người trong tổ chức không kịp cứu người. Nhưng người đó là người thừa kế của gia tộc Khắc Lỗ Tỳ, lại rơi xuống nước cùng Vân Đồng, nên mấy anh tài bơi lội trong tổ chức đều xuống biển. Mà nơi đó là bến cảng, nước không sâu, đặc biệt không chảy xiết. Nhưng họ không tìm thấy ai, hơn chục người xuống nước tìm người cũng không tìm ra manh mối, lời giải thích duy nhất là người không chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.