Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 843



Chương 843

Mọi chuyện liên quan tới Lương Tiểu Ý, anh đều sẽ hết sức để ý.

“Tổng giám đốc Tô…”

“Có gì cứ nói thẳng”

Vị bác sĩ ngập ngừng rồi nói: “Chúng tôi cảm thấy số liệu khám sức khỏe sơ bộ của chị Tô quá kỳ lạ. Chúng tôi chưa từng gặp điều này trước kia. Vì vậy, chúng tôi tự ý quyết định lấy máu chị Tô làm kiểm tra lại, tiến hành kiểm tra một cách cẩn thận nhất… Số liệu cơ thể của cô ấy cho thấy cơ thể cô ấy đang lão hóa với tốc độ nhanh hơn bình thường từ hai đến ba lần”

Sấm sét giữa trời quang!

Đây không khác gì một vụ nổ hạt nhân.

“Lão hóa nhanh hơn người thường gấp đôi đến gấp ba lần là có ý gì!” Tô Lương Mặc lạnh lùng nhìn bác sĩ: “Giải thích rõ ràng cho tôi!”

“Máu, tế bào … mọi thứ trong cơ thể con người đều có tuổi thọ. Nếu quá trình lão hóa được đẩy nhanh hơn, có nghĩa là tuổi thọ của con người đang rút ngắn với tốc độ ngày càng nhanh”

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!” Sắc mặt Tô Lương Mặc lạnh lùng nói. Anh thực sự không hiểu sao? Sự khiếp sợ trong mắt anh đã phản bội anh hoàn toàn.

“Đúng vậy, chị Tô có lẽ không sống được bao lâu nữa”

Chị Tô có lẽ không sống được bao lâu nữa! Những lời này, như một quả bom nguyên tử, giáng vào tim Tô Lương Mặc một cách nặng nề.

Anh choáng váng đầu óc, hau tai ù đi.

“Không sống được… bao lâu?” Tô Lương Mặc sững sờ nói, đột nhiên gào lên như sấm sét, bóp cổ bác sĩ, gắt gao hỏi: “Anh nói nhăng cuội gì thế! Cô ấy không sao! Cô ấy vì tôi bị thương mới ngất xỉu. Mấy bác sĩ các anh lúc nào cũng chuyện bé xé ra to! Anh không phải chỉ muốn kiếm tiền sao? Tôi tặng mười tỷ! Có đủ không! ” Lúc này lời nào anh cũng không chừa.

“Anh Tô, bình tĩnh lại, đừng hiểu lầm tôi. Đây không phải là chuyện quyên tiền”, bác sĩ bị trận lôi đình của Tô Lương Mặc làm cho sợ tái mặt. Trên khuôn mặt mập mạp hiện ra một †ầng mồ hôi, anh ta đưa tay lên lúng túng lau.

“Hai mươi tỉ!”

“Thật sự không phải…” Bác sĩ tuyệt vọng lau mồ hôi.

“Ba mươi tỷ!”

“Anh Tô, anh có thể nghe tôi nói không…” Bác sĩ vội vàng giải thích.

“Bốn mươi tỷ!”

“Anh Tô, anh bình tĩnh một chút…” Bác sĩ cố gắng trấn an Tô Lương Mặc.

“Một trăm tỷ!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Anh Tô, đủ rồi! Dù anh có hiến toàn bộ tài sản của mình cũng vô ích!” Bác sĩ tức giận: “Số liệu chính xác về xét nghiệm cơ thể của chị Tô đều có ở đây! Tự nhìn đi!”

Bác sĩ ném tờ xét nghiệm vào tay Tô Lương Mặc một cách nặng nề.

“Tự mình xem đi! Tình hình là tế bào máu của phu nhân lão hóa vượt quá người bình thường! Tuổi thọ nhất định sẽ rút ngắn lại!”

“Không, không đâu!” Tay Tô Lương Mặc run lên, anh không thể chấp nhận chuyện này. “Không, cô ấy ngất đi chỉ vì sợ hãi trước vết thương của tôi. Anh nói tế bào máu của cô ấy đang bị lão hóa, vậy tại sao diện mạo của cô ấy lại giống người ở độ tuổi đôi mươi?”

“Giống người ở độ tuổi đôi mươi?” Bác sĩ nói: “Anh Tô, anh hãy nhìn vợ anh một cách nghiêm túc nhé. Mái tóc của vợ anh nói lên tất cải”.

“Tóc?” Tô Lương Mặc nghĩ đến mái tóc màu nâu nhạt của Lương Tiểu Ý, rất sáng và đẹp. Rất ít người châu Á nhuộm màu tóc này và có chất tóc tốt như vậy. “Tóc nhuộm màu nâu nhạt rất đẹp…

“Đấy không phải là nhuộm!” Bác sĩ liếc nhìn Tô Lương Mặc, nặng nề ngắt lời anh: “Đó là màu tóc của chính vợ anh! Đó là bằng chứng về sự già đi của vợ anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.