Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 880



Chương 880

“Dừng tay! Buông bà chủ rat” Tiếng “Cạch cạch” mở chốt an toàn của súng vang lên, Vân Nhất lạnh lùng quát to: “Cô cho răng tôi chỉ nói suông thôi sao?”

Ngón tay anh ta đặt trên cò súng, cảnh giác nhìn chằm chằm Ôn Tình Tuyết.

Một lát yên tĩnh ngắn ngủi trôi qua, một tiếng cười khẽ vang lên: “Đánh đi, đánh chết gã ta đi! Tôi đã nói rồi, cái tên tinh trùng lên não này không hề có quan hệ gì với tôi hết. Tôi còn đang trông ngóng gã chết sớm một chút kìa. Anh đánh chết gã rồi tôi còn biết ơn anh nhiều đấy”

Ôn Tình Tuyết khinh thường nói. Trước đó, mọi người còn tưởng răng Ôn Tình Tuyết nói Vân Nhất hãy giết Triệu Hùng đi là một mưu kế, mục đích là lừa gạt Vân Nhất, để Vân Nhất cho rằng Triệu Hùng đối với Ôn Tình Tuyết cô ta mà nói là người có hay không cũng không quan trọng.

Đừng nói lúc nấy Lương Tiểu Ý tưởng thế là thật, đến ngay cả bản thân Triệu Hùng cũng cho là như vậy, cho nên sau khi Ôn Tình Tuyết nói với Vân Nhất như thế, Triệu Hùng mới ngay lập tức mắng to Ôn Tình Tuyết là một con mụ đê tiện.

Còn Vân Nhất cũng cho rằng những lời Ôn Tình Tuyết nói lúc trước là mưu kế của cô ta, mục đích là đế lừa gạt anh ta, từ đó anh ta sẽ thả Triệu Hùng ra.

Thế nhưng lúc này trên trán Triệu Hùng đã nổi đầy gân xanh, bình thường những sợi gân ẩn dưới làn da màu lúa mạch vàng sậm và thô ráp bây giờ nổi đầy lên. Gã ta thô bạo quát: “Gon mẹ nó cô đúng là cái đồ chó chết, vừa tàn nhân vừa vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát! Bao nhiêu năm nay cô ăn của ông đây uống của ông đây, sống bám vào ông đây, nhưng ông đây chưa từng đòi cô một đồng lẻ nào! Khi đó cô chạy nạn trốn chui trốn nhủi dưới gầm cầu, trông nhếch nhác không chịu nổi, là ông đây đã cứu cô về đấy! Con đàn bà thối tha này!”

Người gã ta đang mắng là Ôn Tình Tuyết, nhưng đối phương chỉ cười lạnh đáp: “Triệu Hùng anh đừng có ở đây giả làm người tốt. Khi đó vì sao anh lại cứu rong lòng tôi biết rất rõ. Nếu như không phải là cái tính háo sắc của anh không thay đổi được, muốn thân thể của tôi, thì anh sẽ tốt bụng mang tôi về nơi này sao?”

Triệu Hùng phá lên cười như nghe được một câu chuyện tiếu lâm vậy, lúc này gã không thèm quan tâm đến họng súng đen sì lạnh lẽo đang dí sát sau ót, bất cứ lúc nào cũng có thể một lỗ vào đầu mình nữa. Nghe Ôn Tình Tuyết nói như vậy, gã cười ha hả chỉ về phía cô ta, khinh thường hừ lạnh: “Cái bộ dạng khi đó của cô mà dám nói là Triệu Hùng này ham muốn sắc đẹp của cô ấy hả?”

Mặt Ôn Tình Tuyết biến sắc, dường như nhớ tới cái gì, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đã bị lời nói của Triệu Hùng xát muối vào tim: “Ôn Tình Tuyết, cô đừng có quên, gương mặt lúc trước của cô chẳng khác gì quỷ dạ xoa cả. bây giờ cô có được gương mặt hoàn mỹ như thế này, cô cho rằng ai cho cô hả?”

Nói đến đây, Triệu Hùng lại hất cảm lên, ánh mắt tối xuống: “Là tôi! Triệu Hùng!” Gã ta quát lên chói tai, nói năng không thèm kiêng nể gì cả: “Không có Triệu Hùng này thì bây giờ cô vẫn là một con ăn xin dưới gầm cầu mà thôi! Nói không chừng còn bị đám ăn mày dưới chân cầu đó cưỡng hiếp nữa kia! Cô không biết ơn thì thôi, lại còn muốn tính kế ông đây!”

Triệu Hùng cũng coi như là một thủ lĩnh nhỏ trong số đám xã hội đen ở chỗ này, nếu như bây giờ gã ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cái đầu của gã đúng là làm từ bã đậu.

Gương mặt Ôn Tình Tuyết bây giờ đã hoàn toàn đen sì, con ngươi co lại, cùng lúc đó, trong mắt cô ta hiện ra vẻ chán ghét cùng cực! Lời nói của Triệu Hùng giống như một con dao nhọn, hung hăng đâm sâu vào lòng cô ta.

Triệu Hùng không biết, trong khoảng thời gian trước khi gã ta mang cô ta từ dưới gầm cầu về nơi này, cô ta ở một nơi dơ dáy bẩn thỉu như thế, bị từng kẻ ăn mày vừa già vừa dơ bẩn, toàn thân bốc mùi hôi thối đè xuống làm. Nhỏ tuổi có, lớn tuổi có, thậm chí còn có một lão già sắp xuống lỗ! Gương mặt với nụ cười xinh đẹp của Ôn Tình Tuyết trong nháy mắt chuyển thành màu đỏ tía.

Hai mắt cô ta đỏ lừ như máu, đột nhiên ngẩng đầu lên, quát một tiếng bén nhọn: “Triệu Hùng mày ngậm mồm lại!” Sau đó, ánh mắt kia lập tức nhìn sang phía Vân Nhất, điên cuồng gào lên: “Không phải anh muốn bản chết hẳn sao?

Nhanh tay lên đi! Giết chết hắn đi!”

Mắt thấy Ôn Tình Tuyết điên cuồng gào thét như thế, ai nấy đều cảm thấy lạnh cả người.

“Con điếm chết tiệt! Mày đúng là thứ đê tiện! Ông đây có đối xử tệ bạc với mày đâu chứi” Hai mắt Triệu Hùng lồi ra, há to miệng thở hồng hộc, mồ hôi chảy ướt sũng cả cái áo cộc trên người. Gã đang sợ, sợ con đàn bà Ôn Tình Tuyết này sẽ chọc giận Diêm Vương đứng bên cạnh, có thể lấy mạng gã bất cứ lúc nào, sợ người đó sẽ không có kiên nhẫn mà nổ một phát súng bản chết gã ngay tại chỗ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.