Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 882



Chương 882

Nhưng ngay lúc đó, không kịp phản ứng, cô đã bị một bàn tay nhanh chóng nhét một viên thuốc vào trong miệng, lập tức tan ra. Lương Tiểu Ý muốn phun viên thuốc đó ra ngoài nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

“Bà chủ!” Vân Nhất giật mình sợ hãi, trừng to hai mắt. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, giờ phút này anh ta hận người phụ nữ đáng chết kia thấu xương, càng hận bản thân mình tính toán sai lầm hơn. Nếu như không phải lúc đó anh ta có một giây thất thần, thì sẽ không gặp phải hậu quả như thế này.

Anh ta có lỗi với Boss!

Người phụ nữ độc ác gian xảo kia nhân lúc bà chủ không kịp đề phòng đã nhét thuốc vào trong miệng cô ấy, Vân Nhất không cần hỏi cũng biết viên thuốc đó chẳng phải là thứ tốt lành gì Sắc mặt Lương Tiểu Ý thay đổi, cô cảnh giác gn giọng hỏi Ôn Tình Tuyết: “Cô cho tôi ăn cái gì?”

Trên mặt Ôn Tình Tuyết chậm rãi xuất hiện nụ cười thâm hiểm, đáp: “Ha ha, cô không cởi cũng không sao cả, đợi một lúc nữa, không cần tôi phải cầm dao uy hiếp cô, cô sẽ thấy chính mình bắt đầu trở nên dâm đãng hơn. Tôi muốn nhìn xem, đến khi anh Mặc nhìn thấy người phụ nữ lương thiện sạch sẽ trong mắt anh ấy biến thành một con đàn bà dâm đãng, thì anh ấy có còn yêu cô như vậy nữa không. Tôi đoán, nếu như anh Mặc nhìn thấy dáng vẻ đê tiện cầu xin đàn ông đè lên mình của cô, nhất định sẽ vô cùng chán ghét cô, sẽ không thèm nhìn cô thêm một cái nào nữa”

Lương Tiểu Ý nghe những lời nói ác độc này của Ôn Tình Tuyết, mặt cất không còn một giọt máu, trắng bệch.

“Cô lại cho tôi ăn thứ thuốc đó!” Tinh thần cô bắt đầu hoảng loạn, giương mắt nhìn một vòng những kẻ có mặt ở nơi này, Lương Tiểu Ý đột nhiên cảm thấy mình thật thê thảm.

Thân thể cô dần dần dâng lên một lưồng nhiệt kì lạ, cùng với cơ thể đang dần nóng lên, thì lúc này trái tim cô lại lạnh lẽo như bị ngâm trong nước đá. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô không dám tưởng tượng tiếp theo cô sẽ phải trải qua một cơn ác mộng đáng sợ đến cỡ nào!

“Ha ha ha, Lương Tiểu Ý, hẳn là cô cũng cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể mình rồi đúng không? Tôi nói cho cô biết nhé, loại thuốc này, tôi đã phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới chuẩn bị được cho cô một viên đấy. Hưởng thụ cho tốt nhé, tuyệt đối không được phụ tấm lòng thành của tôi đâu đấy!”

Cơ thể Lương Tiểu Ý càng ngày càng nóng hơn, bên tai cô, tiếng cười phách lối của Ôn Tình Tuyết cứ vang lên không dứt.

Cô hận! Hận Ôn Tình Tuyết bày ra âm mưu ác độc, hận Đường Điềm tính toán hợp tác với cô ta… Nhưng cô hận nhất chính bản thân mình dễ dàng tin lời kẻ tỉ tiện bỉ ối! Cô hận bản thân mình vì đã tới nơi này!

Thân thể càng ngày càng nóng, lý trí của cô có vẻ đã hơi rời xa thân thể rồi, sự tuyệt vọng bắt đầu ập tới như cơn sóng dữ.

Lúc này, Ôn Tình Tuyết thấy thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô có phần đắc chí, con dao trái cây cầm trên tay đặt xuống một bên bàn. Cô nở nụ cười đắc chí nhìn về Lương Tiểu Ý ở trước mắt, nhìn khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ ở đối diện ửng đỏ, đôi mắt khiến cô thấy chán ghét vô cùng của người phụ nữ ở đối diện, ánh mắt không còn tỉnh táo nữa, bắt đầu lờ mờ, Ôn Tình Tuyết ngầm thở dài trong lòng: “Cô cũng có ngày hôm nay”

Nhịp thở của người phụ nữ bắt đầu gấp rút, đôi môi đỏ tươi của Ôn Tình Tuyết nở một nụ cười đâm máu, không đến nổi ghê tởm, có một sự tinh tế kỳ lạ, đôi môi đỏ tươi của cô nhếch lên, tâm trạng vô cùng tốt, cô khẽ nâng chiếc cằm xinh xắn lên, dùng mũi khinh bỉ Lương Tiểu Ý ở trước mặt… Ôi, thật nhớ cảm giác này – Đã rất nhiều năm chưa dùng mũi để đối xử với con khốn Lương Tiểu Ý này rồi Con khốn này, cũng chỉ xứng đáng mình dùng mũi để đối xử với cô ta Trong lòng Ôn Tình Tuyết, có được một sự thoả mãn vô cùng lớn, một sự vui sướng biến thái chưa từng có, niềm thích thú khi giày vò Lương Tiểu Ý, niềm khoái cảm khi giãm đạp Lương Tiểu Ý…khiến cô vui mừng đến run người!

“Cô cầu xin tôi đi, nếu cô cầu xin tôi, tôi sẽ cho cô thoải mái hơn”

Lương Tiểu Ý biết rằng, ý thức của cô ta bắt đầu mơ hồ rồi, cơ thế nóng như lửa đốt, khiến cô ấy cảm thấy giống như rơi vào bể tắm hơi vậy, bên tai của cô ấy chỉ có thể nghe thấy một giọng nữ khoe khoang: “Cô cầu xin tôi đi, nếu cô cầu xin tôi, tôi sẽ cho cô thoải mái hơn”

Trái tim, đột nhiên run rấy, cô ấy cần mạnh vào đầu lưỡi, lý trí trở về trong chốc lát, Lương Tiểu Ý không nói gì, liền nhanh chóng cầm lấy con dao trái cây bên bàn, sắc mặt của Ôn Tình Tuyết khẽ run: “Cô..” Cô muốn hét lên “Cô dám!”, nhưng trước mắt cô, cô lại nhìn thấy sự dứt khoát chưa từng có của Lương Tiểu Ý, tay đưa lên dao hạ xuống, nơi con dao hạ xuống, không phải là trên người của Ôn Tình Tuyết, mà là cố tay của bản thân, một vệt máu lập tức đế lại trên làn da trắng nõn của cô ấy. Nhưng Lương Tiểu Ý không quan tâm, cơn đau cắt da cắt thịt, khiến đầu óc của cô ấy lập tức tỉnh táo, thêm vào đó, ánh mắt lạnh lùng căm hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.