Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 942



Chương 942

Người đàn ông đứng trước cửa phòng phẫu thuật, ánh mắt dán vào thân hình mảnh mai đang yên tĩnh nẫm trên giường phẫu thuật của cô, sau đó nhìn theo bóng dáng ấy bị đẩy vào phòng phẩu thuật. Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ đóng lại trước mắt anh.

Anh ngước mắt nhìn về cánh cửa đã đóng chặt, anh biết khi đi đến bước.

đường này, tương lai hai người đã được vạch sẵn kết cục đau thương: sống không gặp gỡ, chết không nhìn mặt.

Cho nên, đó chính là lời vĩnh biệt của anh.

Vĩnh biệt cuộc sống hạnh phúc ấm áp đầy tiếng cười, ấm áp ngọt ngào của một nhà bốn người, sẽ không còn nữa rồi Anh rút điện thoại gọi cho Lục Trầm.

“Tên họ Tô kia, cuối cùng cậu cũng chịu mở máy rồi” Lục Trầm ở bên kia đầu dây oán giận: “Tớ gọi cho cậu trên trăm cuộc điện thoại, cậu thì hay rồi, tất máy không tiếp”

Nhưng đầu còn lại, Tô Lương Mặc lại không cất lời “Này, này? Họ Tô kia, cậu có đang nghe không?”

‘Vân không có tiếng trả lời Lục Trầm dừng đùa cợt “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Trầm vẫn không nghe được giọng nói của Tô Lương Mặc, dù cho lúc này Tô Lương Mặc mắng to một trận, cũng tốt hơn bây giờ nhiều!

“Cậu nói gì đi”

“Ê nói đi chứ”

“Ê cậu Tô, cậu câm à?”

Đến cuối, Lục Trầm bực bội thét lên cũng không nhận được một chữ đáp lại của Tô Lương Mặc.

“Này này! Họ Tô kia! Cậu là tên khốn! Nói đi! Đồ tồi!”

Lục Trầm đứng trong biệt thự vội đến cuống cuồng, chỉ muốn lập tức lên máy bay quay lại lên họ Tô kia, cậu chờ đó, tôi lập tức quay về!”

“Tớ không đồng ý” Cuối cùng Tô Lương Mặc cũng chịu lên tiếng. Lục Trầm nghe thấy giọng nói của Tô Lương Mặc liền thở phảo nhẹ nhõm: ‘Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy Lương Mặc?”

“Đứa bé trong bụng Tiếu Ý mất rồi”

“Bộp” Điếu thuốc trong miệng Lục Trầm rơi xuống đất: “Cậu mới vừa nói cái gì “Đứa trẻ mất rồi”

Lục Trầm lặng người: “Lương mập thì sao?”

“Trong phòng phẫu thuật”

“Cô ấy khỏe không?”

Thật ra điều mà Lục Trâm muốn hỏi là Lương mập có chịu kích thích gì không Đang tập trung suy nghĩ, tiếng nói từ bên kia đầu dây lại như một viên đạn làm nổ tung đầu óc anh ta.

Đứa trẻ… Là chính tay tôi gi “Trò đùa này không buồn cười chút nào”

Lục Trầm lắc đầu, bản năng cho rằng Tô Lương Mặc đang nói đùa. Người khác không biết, anh ta lại biết rất rõ, Tô Lương Mặc quan tâm Lương Tiểu Ý đến nỗi tình nguyện bản thân bị thương cũng sẽ không gây hại cho cô ấy. Làm sao có thể tự tay giết đứa bé của cậu ấy và Lương mập chứ.

Lừa gạt, chắc chắn đây là một trò lừa “Ha ha, họ Tô kia, ngày hôm nay không phải cá tháng tư nhé..”

“Là thật Đột nhiên Tô Lương Mặc rống to với Lục Trâm: “Là sự thật, chính tay tôi đã giết chết con của tôi và Tiếu Ý”

“Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra?” Lục Tiầm có ngốc cũng đoán ra chuyện này không bình thường: “Cậu chờ chút để tớ ra ngoài đã”

Lục Trầm giơ điện thoại di động đi ra ngoài, anh ta cần tìm một chỗ trống trải, không có người, vừa đi vừa nháy mắt với vệ sĩ lệnh cho họ trông coi hai tên nhóc bướng binh trên lầu.

Nửa giờ sau.

Bước chân Lục Trầm nặng rề lết về tới biệt thự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.