Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 944



Chương 944

Lương Mặc, phẫu thuật không thuận lợi sao? Sao lại cần truyền máu?”

Ngoài cửa, khuôn mặt Tô Lương Mặc trắng bệch, anh tùy tiện ném lại cho cô cái cớ “đề phòng cho chắc”, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng bệnh.

Tấm lưng kia, cuống quýt giống như chạy nạn.

Tô Lương Mặc chạy đi, hút một điếu thuốc xong rồi xoay người đi tới văn phòng của viện trưởng bệnh viện.

Đứa bé đâu rồi?”

Ánh mắt anh lạnh như băng dọa cả đám bác sĩ giật mình.

“Đứa bé, đứa bé nào?”

“Con của tôi.”

Con đang ở đâu?”

“Chẳng phải, chẳng phải là đứa trẻ, đứa trẻ..” Trên trán vị bác sĩ kia toát mồ.

hôi hột, không phải dùng đứa bé đế cứu người sao? Giờ tổng giám đốc Tô đòi ông ta đứa bé, ông ta lấy đâu ra đứa bé cho anh chứ?

“Xác nó đâu? Tôi muốn thấy”

Tô Lương Mặc lạnh lùng liếc bác sĩ một cái, nói: “Con tôi “Tôi, tôi lập tức đi căm… Đi bế cô chủ tới Vốn bác sĩ tính nói “cäm”, nhưng inh mắt sắc lạnh của Tô Lương Mặc dọa sợ tới mức vội vàng đối lại bị Bác sĩôm đứa bé tới “Ông đi ra ngoài đi” Người đàn ông nói.

Vị bác sĩ kia vội vã chạy ra ngoài.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có một mình Tô Lương Mặc và xác của một đứa trẻ Dáng người cao lớn của người đàn ông tiến lên phía trước, ngừng thở, bàn tay anh run lẩy bẩy trong vô thức.

Anh bước tới, bàn tay run rẩy vươn ra ôm lấy thi thể nho nhỏ đã lạnh như băng vào lòng Bào thai sáu tháng đã hoàn toàn nấy nở, anh nhìn đứa trẻ lạnh băng cứng ngắc trong lòng ngực, từ cái miệng rồi ánh mắt của con bé đều cực kỳ giống anh. Con tìm anh run lên… Đứa trẻ trên tay như là một củ khoai lang nóng bỏng, thế nhưng Tô Lương Mặc lại càng ôm chặt vào lòng.

“Xin lỗi con” Sẽ chẳng có ai biết có một người bố đang ăn năn sám hối trước mặt thí thể lạnh băng của con gái mình.

“Xin lỗi con, mọi chuyện đều do bố làm. Mẹ rất yêu con, mẹ chẳng biết gì hết. Là bố ích kỷ, so với con, bố càng yêu mẹ con hơn. Muốn trách thì trách bố, xin con hãy phù hộ cho mẹ phải khỏe lại. Bố… xin lỗi con nhiều lầm”

Đêm nay, Tô Lương Mặc mơ thấy ác mộng cả đêm.

Anh giật mình tỉnh dậy, lúc này, nửa người trên trần trụi vạm vỡ gợi cảm lại phủ đầy mồ hôi lạnh.

Tô Lương Mặc nhìn về phía người phụ nữ nắm trên giường bệnh bên cạnh, cô ngủ cực kỳ an tĩnh. Người đàn ông khế mỉm cười, cô còn sống và vẫn vô lo vô nghĩ. Cô chỉ cần còn sống, luôn vui vẻ thoải mái trước mặt anh thì anh có làm nhiều chuyện độc ác hơn nữa cũng chẳng sao cả. Dù sau này đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, dù sau khi chết phải xuống địa ngục cũng chẳng hề gì.

Giường bệnh của phòng VIP lớn hơn giường đơn bình thường rất nhiều, Tô Lương Mặc ngồi dậy, rỏn ra rón rén mặc quần áo vào rồi mở cửa phòng ra.

Trong màn đêm tối tăm, anh đi đến cửa số trên hàng lang, mở nó ra, hút hết điếu này tới điếu khác.

Reng~ reng~- Điện thoại trung túi bỗng kêu lên hai tiếng, Tô Lương Mặc đang cực kỳ khó chịu, nhìn cũng không thèm nhìn đã tắt điện thoại Reng~ reng~ reng Đối phương không chịu dừng, lại gọi tới. Tô Lương Mặc nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn, vừa nhìn thì đôi mắt sắc bén của anh lập tức lạnh đi.

“Alo?* Tô Lương Mặc nhấn nút nghe, nhàn nhạt nói ‘Đầu bên kia điện truyền tới một tiếng cười khẽ: “Lương Mặc, đây là tình yêu của cậu à? Lừa cô ấy, dùng máu tươi của đứa con cô ấy cứu mạng cô ấy ư?”

“Hứa Thần Nhất Cậu biết tin này từ đâu?”

ôi từ đâu biết quan trọng hả? Quan trọng là cậu hoàn toàn không yêu cô ấy, Tô Lương Mặc, cậu thật ích kỷ!” Hứa Thần Nhất giễu cợt anh qua điện thoại “Không liên quan đến cậu!” Cho dù anh ích kỷ thì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.