Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 50



Chương 50:

"Sarah, dì muốn ở chỗ này ở bao lâu?" Lâm Sanh vẫn không muốn để cho người ta quấy rầy thế giới hai người của nàng cùng Mộ Lưu Yên, nếu nói quá lâu, liền có chút không tốt. Dù sao cũng là thân thích, hơn nữa ông ngoại ở trong điện thoại cũng đã dặn dò phải chiếu cố nàng, cũng không thể để Sarah ở khách sạn, cũng không có người để gửi.

"Một tuần." Sarah cố ý liếc mắt nhìn Mộ Lưu Yên một cái, sau đó hướng Lâm Sanh nói, "Sen, tôi ở phòng nào?" Nàng không cảm thấy mình là khách, nàng là trưởng bối của Lâm Sanh, không sai, chính là như vậy.

Ngạch, Lâm Sanh bất đắc dĩ nhìn Sarah, biết mình nói cái gì nữa cũng vô dụng, chỉ chỉ phòng trước kia của mình, "Vậy dì ở phòng kia đi, đó là phòng của..." Không sai, đây là phòng Lâm Sanh, đáng tiếc, nàng bây giờ đã không còn ngủ ở đó.

Từ sau khi cùng Mộ yêu tinh lăn giường, Lâm Sanh rất tự giác ngủ cùng Mộ yêu tinh ở phòng khách, vì thế phòng mình liền trống, chỉ thỉnh thoảng chơi máy tính.

"Được." Sarah đem hành lý kéo vào phòng, sau đó tự sắp xếp lại đồ đạc của nàng, "Sen, chị ngày mai có rảnh không? Mang tôi sẽ đi đại học XX nhìn xem."

Tôi có rảnh rỗi không? Tôi ngày nào chẳng rảnh?! Dưới sự chiếu cố của Mộ tổng tài, Lâm Sanh nhàn muốn chết, đang muốn mở miệng đáp ứng, không nghĩ tới Mộ Lưu Yên một bên bất động thanh sắc mở miệng, "Thật ngại, Sarah, ngày mai Lâm Sanh còn có rất nhiều việc phải làm, nàng là người đi làm, không có khả năng sẽ rảnh rỗi." Thấy tiểu loli nhìn sang, Mộ Lưu Yên tiếp tục nói, "Bất quá, Dư Thanh thật ra rất rảnh, nếu không, ngày mai để nàng mang cô đi đại học XX? Hơn nữa, nàng cũng tốt nghiệp nơi đó, đối với nơi đó rất quen thuộc. Nếu cô nói đến trường đại học đó, Dư Thanh sẽ dẫn đường rất tốt."

Dư Thanh liếc mắt một cái Mộ Lưu Yên bên cạnh đang dùng khuỷu tay chọc nàng, quả nhiên, hảo tỷ muội chính là dùng để bán đứng! Vì Lâm Sanh nhà cậu, cậu liền như vậy đem tớ bán a?!

"Là như thế sao?" Sarah cũng không ngốc làm sao không nhận ra ý của Mộ Lưu Yên, bất quá tuy rằng rất bất mãn, nhưng là mục đích chủ yếu lần này của nàng vẫn là vì khảo sát đại học, mà nơi này người duy nhất nàng nhận thức chính là Lâm Sanh, cho nên tìm nàng cũng là tình hữu khả nguyên [1].

Bất quá, nếu Sen nói không rảnh, những người khác cũng là có thể.

"Nếu em nguyện ý." Dư Thanh thầm thở dài một hơi, vì hạnh phúc của khuê mật, nàng chỉ có thể liều mình bồi loli, "Vừa lúc, tôi xác thực cũng phải đi XX đại một chuyến, lão sư dạy tôi trước kia tựa hồ có chuyện muốn tìm tôi." Vốn dĩ, nàng là muốn qua hai ngày nữa mới đi, nhưng nếu phải bồi nàng đi, liền thuận đường cùng nhau đi.

Sarah đi đến phòng khách, lúc này ngược lại rất nghiêm túc đánh giá Dư Thanh đang nói chuyện, mắt kính gọng vàng làm tăng lên vẻ trí thức, thành phần làm nghề tri thức nhưng lối ăn mặc lại tỏ ra rất ngự tỷ. Nói thật, người này cùng người chính mình thường xuyên tiếp xúc hoàn toàn bất đồng.

"Được, vậy cảm ơn chị." Đối với người không quen thuộc, Sarah vẫn là rất lễ phép.

Dư Thanh có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua nữ hài biểu tình nghiêm túc, đối với nàng ấn tượng đổi mới không ít.

Kỳ thật, vẫn là một hài tử lễ phép.

Bất quá, có lẽ nàng lễ phép với tùy người.

Nhìn thoáng qua Mộ Lưu Yên có chút không may mắn, Dư Thanh cười cười, "Ngày mai buổi sáng tôi tới đón em."

"Ừm."

"Dư Thanh, vậy cảm ơn chị." Lâm Sanh tuy rằng đối với hành vi của lão bà nhà mình cảm thấy thực bất đắc dĩ, bất quá ngược lại cũng không để bụng, rốt cuộc đại học này nàng cũng không quen thuộc, đã có người quen thuộc dẫn đường, vậy cũng không tồi.

"Không có gì."

Dư Thanh lắc đầu, Mộ Lưu Yên thật vất vả tìm được người có thể chung sống cả đời, cũng không thể để cho người khác đào góc tường đi?

Sau đó, mình phụng bồi khẳng định lại muốn thực khổ ha ha, cho nên, vẫn là cứ như vậy đi.

Nhìn thời gian một chút cũng không sai biệt lắm cần phải trở về, Dư Thanh đứng dậy cáo từ, "Tớ đây về trước, gặp lại sau."

"Thanh Thanh, tớ tiễn cậu." Mộ Lưu Yên bồi Dư Thanh cùng nhau ra cửa, thời điểm cửa thang máy khép lại, hắc hắc nở nụ cười, nhìn Dư Thanh sau lưng một trận mồ hôi lạnh. "Thanh Thanh, ngày mai cậu cần phải bám trụ Sarah giúp tớ, tớ định nghe lời cậu làm cơm cho đầu gỗ ăn." Vốn đang còn muốn kéo một trận, nhưng tình địch tới, lửa sém lông mày, mình cũng nên triển lãm một chút tay nghề, khiến đầu gỗ nhìn mình bằng con mắt khác.

Dư Thanh nhịn không được nhìn thoáng qua Mộ Lưu Yên, cậu không thử trước một chút liền để Lâm Sanh ăn? Nghĩ như vậy, không khỏi ác rét lạnh một trận.

Đột nhiên cảm thấy có điểm xin lỗi Lâm Sanh, bởi vì chính mình nhất thời lắm miệng, làm nàng rơi vào vực sâu.

Amen.

Dư Thanh không muốn đả kích nhiệt tâm của Mộ Lưu Yên, cho nên chỉ có thể nghiêm mặt gật gật đầu.

Dưới tầm mắt của nàng, trốn đi.

Mộ Lưu Yên tiễn Dư Thanh đi, nhớ tới trên lầu còn có một tiểu di, liền không có tâm tình tốt. May mà nàng chỉ ở lại bảy ngày, nếu không ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thật đúng là phiền toái.

Một đêm này cứ như vậy bình an trôi qua, còn sinh hoạt khuê phòng của Lâm Sanh cùng Mộ yêu tinh tạm thời không nhắc tới.

Dù sao, thời điểm Lâm Sanh làm bữa sáng xong bưng vào, Mộ tổng tài còn đang ngủ, trên cổ còn giữ dấu vết tối hôm qua.

Vì thế, tiểu di Sarah nhịn không được liếc mắt trước mặt, hồ ly tinh!

Sarah ngồi ở trên bàn ăn, nhìn Lâm Sanh hầu hạ Mộ Lưu Yên giống hầu hạ lão Phật gia, thật lòng thay chị nàng mất mặt, làm sao nuôi một con gái thê nô như thế?! Hừ, ta tuyệt đối không phải hâm mộ.

Thẳng đến khi hai người tình chàng ý thiếp cùng nhau đi làm, nàng còn ở trong lòng khinh bỉ Lâm Sanh.

Này cùng Sen trong tưởng tượng kém quá nhiều!

Tức tối bất bình xem TV, cho đến khi chuông điện thoại vang lên mới xem như đánh gãy oán niệm của nàng.

"A lô?" Sarah cau mày, hiển nhiên giờ này gọi điện thoại thực không thích, cho nên ngữ khí cũng không thế nào tốt được.

"Sarah?" Dư Thanh sửng sốt một chút, còn tưởng rằng chính mình đắc tội nàng chỗ nào, "Tôi ở dưới lầu, em khỏe liền xuống đây đi." Cũng không đợi tiểu loli trả lời liền cắt đứt điện thoại.

Đối với này đứa nhỏ hỉ nộ bất định, Dư Thanh vẫn ôm thái độ chờ mong.

Sarah nghe tiếng đô đô trong điện thoại, sau đó buông điện thoại, nhanh chóng lẻn đến phía trước cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc Audi màu đen dừng ở nơi đó.

Le le đầu lưỡi, nàng thật ra không nghĩ tới người gọi là Dư Thanh, a, thật chán ghét! Người ta có y tốt tới đón mình, mình còn có thái độ này, Sarah đem tội đặt hết trên người đôi vợ vợ đã ra ngoài. Oán niệm!

Không lưu lại lâu, nàng cầm túi liền ra cửa, nàng không muốn làm người ta đợi lâu.

Dư Thanh ngồi ở trong xe vốn đang cho rằng sẽ chờ thật lâu, không nghĩ tới mới ước chừng qua sáu bảy phút tiểu loli liền ra tới, không khỏi kinh ngạc một chút. Con gái ở tuổi này giống các nàng sẽ trang điểm rất lâu, không nghĩ tới lại là nhanh như vậy.

"Thực xin lỗi, vừa rồi ——" Sarah mở cửa xe ngồi xuống, sau đó nhìn Dư Thanh ngự tỷ lại không biết phải nói như thế nào, "Ừm, dù sao thái độ của em không tốt, thực xin lỗi." Nói tới thái độ liền nhớ tới kia hai cái gia hỏa đại tú ân ái, hừ!

"Không có việc gì. Như thế nào tâm tình không tốt?" Dư Thanh buồn cười nhìn thoáng qua thiếu nữ tóc vàng đang bĩu môi, lái xe.

"Còn không phải Sen cùng hồ, khụ, Mộ Lưu Yên, sáng sớm như mật đường." Sarah đối với khẩu ngữ tiếng Trung còn có chút mới lạ, nhưng là ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng.

Em muốn nói hồ ly tinh đi? Dư Thanh ở trong lòng nói, kỳ thật, nàng cũng cho rằng như vậy.

Xe thương vụ Audi chở một ngự tỷ đeo kính cùng một loli con lai, mà chuyện xưa của các nàng cũng bởi vì một chuyến vườn trường này chậm rãi mở ra.

Mộ yêu tinh nói không sai, khuê mật chính là dùng để bán đứng.

Cho nên, nàng không chút do dự đem Dư Thanh bán cho tình địch của nàng.

--------------------

[1] Tình hữu khả nguyên : Chuyện về mặt tình cảm có thể tha thứ được

- Editor có lời muốnnói : Sarah nhỏ hơn Lâm Sanh 7 tuổi, lại là tiểu di của Lâm Sanh, bởi vì 2người không thích gọi dì – cháu, để Lâm Sanh xưng tôi – dì, Sarah xưng tôi –chị, thế nào? Nếu không thích cmt cho ý kiến để chỉnh sửa ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.