Tổng Tài Lão Gia

Chương 8



Tổng giám đốc lão gia:

Vì để giữ được công việc nên “thiếp thân” phải rời Đài Bắc chuyển đi công tác ở nơi khác, mong ngài lượng thứ.

Vợ: Lam Vân Diễm.

- Đây là cái gì?

Diêm Nhược Thiên lúc này chỉ có thể dùng hai chữ “kinh ngạc” để hình dung cảm giác của mình.

- Thiếu phu nhân muốn tôi chuyển thư này cho thiếu gia. Thiếu phu nhân đã viết gì vậy?

Cần bá vội vã hỏi như đứa trẻ làm sai chuyện gì, thấy thiếu phu nhân cầm một túi hành lý rời đi, ông đã cảm thấy có điểm bất thường, nhưng thiếu phu nhân nói cô ấy ra ngoài chơi vài ngày sẽ trở về nên ông không thể ngăn được.

- Thiếu phu nhân đi lúc nào?

- Khoảng 10 giờ sáng.

- Sao bác không gọi điện cho tôi biết?

- Tôi đã gọi điện nhưng có lẽ cậu bận nên không nghe máy.

Hắn quá sơ suất, từ khi thành công mưu kế đêm giáng sinh, hắn cho rằng bản thân nắm chắc phần thắng, mặc dù cô không chịu bàn chuyện ngủ chung phòng nhưng hắn không lo lắng. Vân Diễm biết bị hắn tính toán, khó tránh khỏi giận dỗi bất mãn, qua mấy ngày chắc sẽ hết giận, không nghĩ mấy ngày qua cô lặng lẽ tiến hành kế hoạch lớn hơn.

Nhìn qua bức thư có chữ “Tổng giám đốc lão gia”, hắn mơ hồ hiểu được hai chữ “lão gia” có hàm nghĩa gì.

Dưới tình huống này. Hắn nên tức giận đập bàn hay vỗ tay hoan hô đây?

Giỏi lắm! Thật là không tồi. Vừa không đầu hàng vừa thoát khỏi cuồng phong của hắn, vợ hắn xem ra rất thông minh… Nhưng thật kỳ quái, tại sao không tức giận, ngược lại còn muốn giơ ngón cái lên khen ngợi? Có lẽ, lòng hắn mong đợi cô sẽ không đầu hàng nhanh chóng như vậy.

Thành thật mà nói, hắn thậm chí có cảm giác khoái trá… Đúng, khoái trá, phu nhân nhà hắn thực đáng yêu!

- Thiếu gia, thiếu phu nhân không phải là đi chơi vài ngày sẽ về ư?

Cần bá tự trách.

- Bác không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cô ấy về.

Hắn cần phải tìm tung tích nàng đã.

Ngày đó, hắn điều tra được từ bên nhân sự, Lam Vân Diễm vội vã tới xin nghỉ phép, quản lý nói cũng đã cố giữ cô lại nhưng không được, quản lý cũng là người duy nhất ngoài Lâm Dĩ Quân biết thân phận của Lam Vân Diễm, thế nhưng bởi vì không có cách nào nói ra nên đành để tin đồn lan truyền khắp nơi.

Diêm Nhược Thiên không trách người quản lý nhân sự, bởi vì người ra lệnh cho quản lý là Lâm Dĩ Quân. Mặt khác, hắn cũng có thể cho người tra sổ sách để tìm cô, nhưng chuyện này là giữa hai vợ chồng, không thể đẩy cho người khác làm được.

Biết được tung tích vợ mình, hắn hận không thể phóng xe tới lôi cô về. Thế nhưng sĩ diện bản thân không cho phép hắn làm như vậy, nếu nóng nảy chẳng phải là đúng ý cô sao? Nhưng để vợ mình tiếp tục làm nhân viên vệ sinh ở tập đoàn, hắn cũng không chịu nổi.

Không vội, từ từ rồi sẽ có cách, thế nhưng bất kể chỗ nào hắn tới cũng có hình ảnh của cô, trong nhà, tại tập đoàn cũng không ngoại lệ. Đêm đêm hắn mất ngủ khiến ngày làm việc không hiệu quả, đầu óc lúc nào cũng vương vấn hình bóng cô, cuối cùng bộ dạng mệt mỏi, trở thành đối tượng nhạo báng của hai bạn tốt.

- Ngày nghỉ không ở nhà, sáng sớm chạy tới đây làm gì?

Đối mặt với hai gương mặt sáng lấp lánh vì hạnh phúc, sắc mặt hắn càng đen sì.

- Quan tâm tới cậu chứ sao.

Lôi Tân Dương đón ly nước trái cây từ tay Cần bá, vui vẻ nói. Hắn và Lục Hạo Doãn chẳng qua chỉ muốn ghé qua trò chuyện với hắn một chút, ai dè được Cần bá cho biết một tin hay ho, Lam Vân Diễm rời nhà gần một tuần rồi, Diêm Nhược Thiên hình như không có ý đón vợ về, Cần bá rất lo lắng nhưng lại không thể làm gì, đành nhờ bọn họ ra mặt.

- Phu nhân nhà cậu đâu rồi?

Lục Hạo Doãn làm bộ ngạc nhiên hỏi.

- Hai người đừng có giả bộ ngu ngốc với tôi.

Cha mẹ nửa tháng nữa là về Đài Loan đón năm mới, vợ thì đi đâu không rõ, hắn thì không có bất cứ hành động nào, Cần bá thật sự lo lắng.

Lôi Tân Dương rất thích kiểu nói chuyện trực tiếp này:

- Cậu không mau mang người về còn chờ gì?

- Hiện tại tôi không rảnh.

Lôi Tân Dương không nhịn được ôm bụng ngặt nghẽo:

- Làm trò gì nữa đây, tâm đã lộ rõ, còn giả bộ à?

- Tại sao phải gây khó khăn cho chính bản thân?

Lục Hạo Doãn quả nhiên là thân sĩ, lời ít ý nhiều.

- Phụ nữ không thể quá cưng chiều.

Lôi Tân Dương lắc đầu xem thường:

- Cậu đúng là tên tiểu tử ngang bướng!

- Chẳng lẽ không cưng chiều cô ấy thì sẽ chứng minh cậu không cần cô ấy sao?

Lục Hạo Doãn nhẹ cất lời, tuy nhiên tay lại hung hăng đánh cho Diêm Nhược Thiên một đòn cảnh cáo khiến hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.

- Đàn ông mà, thẳng thắn một chút đi.

Lôi Tân Dương hình như quên mất mình từng có một quá khứ “bất lương” thì phải, mạnh miệng cất lời.

- Trừ phi cậu không thương cô ấy, nếu không cứ tiếp tục tính toán thế này, chính là tự làm tổn thương trái tim cậu.

Lục Hạo Doãn hung hăng hồi tưởng hồi ức “đẫm máu” của mình.

Thật ra Diêm Nhược Thiên đã nhận ra đạo lý này, bởi vì yêu, bởi vì nhớ thương, mặc dù đầu óc không ngừng tính toán, bảo đảm bản thân nắm chắc phần thắng, nhưng… hắn không thể nào bình tĩnh được.. Đúng vậy, mọi thứ tính toán chu toàn rồi, nhưng lại bỏ qua mất trái tim của bản thân.

- Nếu như cô ấy không theo tôi trở lại thì làm sao đây?

Hắn lo lắng cô giận dỗi sẽ không quay trở lại bên hắn, suy đi tính lại, hắn cho rằng mùa xuân là lúc thích hợp nhất để đón cô về, khi ấy cha mẹ hắn sẽ từ Mỹ bay về Đài Loan đón năm mới, cô nhất định sẽ cùng hắn trở về Đài Bắc.

Khẽ nhíu mày, Lôi Tân Dương như nghe được tin UFO đáp xuống trái đất:

- Ôi trời ơi! Ôi trời ơi!!! Diêm tổng giám đốc của chúng ta cũng biết lo lắng vấn đề này sao!!!

Gương mặt tuấn tú của Diêm Nhược Thiên thoáng đỏ thoáng trắng, hắn ảo não đưa mắt nhìn bạn tốt. Tên này có cần hả hê thế không? Trước kia, hắn quả thật không bao giờ lo lắng loại chuyện này, nếu như cô không hàng phục ý tứ của hắn, hắn có thể tới trói người bắt về, nhưng hiện tại, hắn quan tâm cảm thụ của cô, quan tâm tâm tình của cô, hắn không thể tùy tiện làm chuyện không nên.

- Nghĩ nhiều làm gì vậy? Cô ấy không nghe lời, cậu vận dụng những mối quan hệ quen biết khiến cô ấy không thể trốn vào đâu là xong.

- Lôi, đừng nghĩ bậy rồi xuất chủ ý cùi bắp.

Lục Hạo Doãn dù sao cũng là người từng trải, trước đây đã từng đuổi theo vợ đến tận nông thôn mà.

- Tôi nghĩ, nếu như nhận ra thành ý của cậu, cô ấy nhất định sẽ trở lại.

- Nếu như cô ấy không nhận ra thành ý của tôi?

- Vậy thì cứ kéo dài tình hình như thế này với cô ấy đi, phụ nữ không sợ cậu không quấn lấy người ta, chỉ sợ bị quấn chặt người ta.

- Tôi làm sao có thể kéo dài tình trạng này với cô ấy mãi được?

- Nếu như không buông được, cậu cũng không để cô ấy đi xa được đâu.

Không sai, hắn biết, bản thân không buông tay được, nếu Diễm Nhi không trở lại cùng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi, đây chính là lí do hắn tính toán chi li thời cơ tốt nhất để đi bắt người.

- Cậu thật sự muốn mang cô ấy trở lại, tôi tin tưởng không có chuyện gì có thể ngăn trở cậu.

Đúng vậy, trong từ điển của hắn không có ba chữ “Không làm được”, hắn đang sợ gì chứ? Dũng cảm đuổi theo mang bà xã trở về là được rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt, Lam Vân Diễm đã đi tới Khẩn Đinh được hai tuần lễ, thế nhưng đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào của Diêm Nhược Thiên, chẳng lẽ hắn quyết định buông tha cho cô – bà xã của hắn ư?

Suy nghĩ một chút, cô cũng cảm thấy đây là chuyện không thể tin nổi, sao cô dám đặt niềm tin rằng hắn sẽ ngay lập tức chạy tới nơi này? Cô quên mất, có khi nào, hắn cho rằng hành động của cô chỉ là sự giận dỗi của một đứa trẻ?

Chẳng qua lúc này cô không nghĩ nhiều được như vậy, toàn tâm toàn ý không thể thua cuộc, thật lòng cô tin hắn sẽ để ý cô đang phản kích.

Cô thừa nhận, cô mong đợi hắn đuổi theo đến Khẩn Đình, sau đó hắn nói: đầu hàng, chuyện gì cũng sẽ tùy cô, lúc đó cô sẽ nói cho hắn biết, cô sẽ xem xét việc có nghỉ việc ở tập đoàn không… Cô biết đây có lẽ là chuyện ảo tưởng nhất thế giới, nhưng lại không thể không si tâm vọng tưởng, hắn đã có thể nhượng bộ cô, chứng tỏ hắn rất quan tâm cô. Nếu vậy, cô sẽ không đời nào cố chấp nữa.

Nói tới cùng, cô không ngừng tranh chấp phản kháng chính là muốn được hắn yêu và quan tâm.

- Các cậu biết không? Anh chàng đẹp trai của Tập đoàn ẩm thực ở Đài Bắc lại tới nữa kìa.

Nhíu mày, Lam Vân Diễm không tự chủ được dời mắt nhìn về phía mấy bàn ăn đối diện, là mấy người phụ nữ, đang túm tụm bàn luận về đàn ông, từ phòng trọ đến phòng ăn khách sạn Mãnh Nam, chỗ nào cũng thấy mấy phụ nữ túm tụm bàn tán về đàn ông, xem ra không có ai thoát khỏi tầm mắt của mấy người đó.

- Tôi thấy rồi, anh ta thật đẹp trai nha, không biết đã kết hôn chưa?

Đẹp trai ưa nhìn thế này 99% là “hoa có chủ” rồi, mấy người này xem ra đang lãng phí nước miếng thảo luận rồi.

- Tôi thấy tay anh ta đeo nhẫn, chắc là kết hôn rồi.

Cô im lặng nhìn họ trò chuyện, không cất nổi tiếng, tình huống này, quả thực là khôi hài.

- Đeo nhẫn cũng chưa chắc đã kết hôn đâu.

Phụ nữ luôn dùng phương pháp này thuyết phục bản thân mình, khó trách hay mắc mưu đàn ông. Suy nghĩ kĩ chút có thể nhận ra ngay, gần đây thịnh mốt các ông chồng tháo nhẫn cưới đi lừa gạt các cô gái trẻ trung chứ không có vị nào tùy tiện đeo nhẫn lên tay, cấm nữ nhân tới gần cả.

- Kết hôn thì sao chứ, chỉ cần anh ta cười với tôi một cái tôi cũng thỏa mãn rồi.

Trắng trợn thật, nữ nhân kia, không có chút sĩ diện nào sao?

- Tỉnh lại đi, dù cô cho anh ta chạm vào người miễn phí thì anh ta cũng không thèm để mắt đâu, nếu không, sao đến bây giờ không nghe điều tiếng gì xung quanh anh ta? Quản lý bộ phận phòng nghỉ sớm đã nhìn anh ta tới độ thủng mấy lớp áo rồi, nào có cách gì, cô phải biết anh ta là loại người không hiểu phong tình là gì đâu.

Đàn ông không hiểu phong tình đương nhiên là không tốt, nhưng dạng đàn ông này sẽ là một ông chồng tốt… Diêm Nhược Thiên… Nước mắt bất giác rơi ra khỏi khóe mắt, cô rất nhớ hắn, thật sự rất nhớ hắn!

Hỏng bét rồi, đầu óc cô bị ngâm nước sao, một ngày không thấy được, liền tư tư niệm niệm, gặp được lúc này, chẳng biết bao giờ mới được gặp lại, cả đầu trống rỗng như thể cô đã mất đi hắn.

Cảm giác này làm cô sợ hãi, tình cảnh này thật bi thảm, hắn ở sát bên cô, nhưng cô không cách nào giơ tay ra nắm lấy.

Giờ khắc này cô hiểu rõ, cô thật sự yêu người đàn ông này, yêu rất nhiều, mất đi hắn, cô làm sao bây giờ?

- Cô đang nghĩ gì vậy?

Triệu Kình An chậm rãi ngồi vào ghế đối diện bàn ăn với Lam Vân Diễm, Hắn là người quản lý phòng ăn của khách sạn Diêm Lệ, cũng là học trưởng của Lâm Dĩ Quân, quan hệ giữa hai người bọn họ vốn khá tốt, vì có hắn nên Lâm Dĩ Quân mới đồng ý cho bạn tốt tới Khẩn Đinh một chuyến.

Vội vã lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu cười một tiếng:

- Quản lý à, tôi đang nghĩ bữa trưa ở đấy khá là ngon.

Khi tới Khẩn Đình, cô không có ý định che giấu bản thân mình nữa, bởi vì cảm thấy điều này là không cần thiết, nhưng là, đồng nghiệp bên cạnh hình như hơi có ý kiến với cô, thêm nữa, người đàn ông độc thân có giá trị lớn nhất nơi này lại đặc biệt chiếu cố cô, xem ra, nơi này cũng không khác khách sạn ở Đài Bắc là mấy, có lẽ, cô nên ở nhà chờ đợi thì thích hợp hơn.

- Cô đừng ngại gì nhé, có gì thì cứ nói, nếu không Quân Quân tưởng tôi không chăm lo cho cô, cô ấy sẽ làm thịt tôi mất.

Triệu Kình An nhún vai nói.

- Tôi không mách đâu, anh đừng coi lời của cô ấy là thánh chỉ.

Quân Quân thật sự không yên lòng vì cô chưa từng đi xa nhà một mình. Kể từ khi trở thành bạn tốt, đi đâu cũng có nhau, Quân Quân là một bảo tiêu chuyên nghiệp của cô. Mặc dù sau này phát hiện ra, cô rất “cường hãn” chứ không phải như vẻ bên ngoài, nhưng là quen thuộc rồi thì khó mà sửa được.

- Nha đầu kia ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, người đàng hoàng như tôi mà ngày ngày phải thêu dệt chuyện không có thật, một hai ngày còn được, tới ngày thứ ba tôi không làm nổi.

- Cô ấy cho tôi là đứa trẻ sao?

Cô lắc đầu không biết nên khóc hay cười.

- Cô ấy lo lắng cho cô, bởi nếu không sẽ có người lột da cô ấy.

- Cô ấy lo lắng thừa thãi rồi.

- Bản thân tôi không thấy vậy.

- Sao cơ?

- Tôi nói là, cô nên ăn nhiều một chút, thoạt nhìn cô như bị thiếu dinh dưỡng vậy, người khác nhìn bộ dạng này của cô sẽ rất đau lòng.

Triệu Kình An đưa mắt quét qua bàn ăn, thức ăn hầu như còn nguyên.

Hắn sẽ đau lòng sao? Ngay cả một cuộc điện thoại còn không có, hắn căn bản không quan tâm cô sống hay chết…

- Tôi cũng muốn ăn thêm một chút, nhưng khẩu vị không tốt.

Cô cười khổ.

- Quân Quân tới đây gặp cô, thấy cô chỉ còn da bọc xương chắc chắn sẽ phun nước bọt tùm lum vào mặt tôi, nói tôi ngược đãi cấp dưới.

- Anh cứ nói là do tôi không hợp đất ở.

Nơi này không lạnh lẽo và ẩm ướt như ở Đài Bắc, thực là thiên đường, nhưng cô lại muốn chui trong chiếc áo khoác ngoài dày sụ khi ở Đài Bắc, bởi nơi đó có Diêm Nhược Thiên. Không biết hắn có nhận ra cô rất sợ lạnh không, mùa đông khi đi ngủ, hắn hay ôm cô, nhiệt độ cơ thể hắn cao hơn so với người bình thường, cuộn mình trong lòng hắn thật ấm áp.

- Nếu không hợp nơi này, cô không phải nên chuẩn bị để trở về Đài Bắc ư.

Cô muốn trở về, nhưng lý do để về là gì đây, Diêm Nhược Thiên không hề quan tâm cô, cô không thể mặt dày tới nỗi tự bỏ đi rồi lại tự quay về. Trừ phi hắn tới đón cô, nếu không cô không mặt mũi nào quay đầu lại.

- Tôi hay dùng bài tây đoán tương lai, cô có muốn xem vận thế một tuần tới của mình không?

- Cảm ơn anh, tôi không tin mấy chuyện này lắm.

- Không tin cũng không sao, coi như tiêu khiển chút, chỉ cần ba phút thôi.

Vừa nói, hắn vừa biến ra một cỗ bài tây.

Cô kinh ngạc thốt lên:

- Quản lý luôn mang vật này bên mình sao?

- Đây là chốn nhiều người qua lại nghỉ ngơi, cũng nên chuẩn bị một thứ gì đó cho khách vui vẻ chứ.

Ngay sau đó hắn đưa bộ bài ra trước mắt cô, để cô rút ba lần, quả nhiên như hắn nói, chưa tới ba phút đồng hồ, hắn cho cô một đáp án đầy kỳ vọng:

- Kỳ kỳ vọng vọng, người cô muốn gặp sẽ tìm đến trước mặt cô.

Lam Vân Diễm cười trừ, nhưng một bong bóng hi vọng từ trong thất vọng đã nhô lên.

Diêm Nhược Thiên sẽ đến trước mặt cô sao?

Người cô muốn gặp sẽ đến trước mặt cô… Tự nhiên cô lại tin những lời vô căn cứ này ư?

Phán là ba ngày, vậy mà ngay cả gió thổi cỏ lay cũng không có, lúc nào cô cũng để ý điện thoại di động có tín hiệu gì không, chỉ sợ mình không nghe thấy chuông, hoặc máy hết pin, hắn không liên lạc được, kết quả: một tin nhắn cũng không có.

Cô là kẻ ngu ngốc ư? Nếu như coi bói bảo ngày mai trúng số, chẳng lẽ cô phải hoan hỉ đi mua cả trăm tấm vé số sao? Xem bói mà cả tin theo mọi điều thì sẽ biến thành trò cười mất thôi.

Đúng vậy, cô đúng là một trò cười.

Đã là giữa trưa, nắng lên đã có thể mặc áo ngắn tay, nhưng dù mặc đồ lao động che kín toàn thân cô vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.

Kéo sợi dây chuyền từ cổ áo ra, nhẹ vuốt ve hai chữ J&C, lúc hắn đeo vật này lên cổ cô, cô cam giác hắn thực lòng trân trọng cô. Chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác của bản thân sao?

Thở dài, cô nhét lại dây chuyền trong cổ áo.

- Lam, A302 là cô phụ trách quét dọn à?

Giọng nói sắc bén từ sau vườn hoa vang lên, Lam Vân Diễm vội vã chạy tới nơi phát ra giọng nói kia, là một đồng nghiệp mà cô vinh hạnh gọi thầm trong lòng biệt danh “Ống loa”, bởi cô ta rất thích truyền lời giúp người khác.

Cô ôn hòa nở nụ cười:

- Đúng, xin hỏi có chuyện gì không.

- Khách nghỉ A302 đang tìm cô.

- Tìm tôi?

Hôm nay lúc nhận công tác vệ sinh, cô được phân công ở tầng cao nhất, bản thân không biết tại sao lại được tiếp nhận khu vực này. Đây là tầng xa hoa nhất trong khách sạn, phía trên có sân thượng, ở đó có thể nằm tắm nắng, hưởng thụ gió biển thổi tới, trừ tiếng sóng biển và chim kêu, không có một tạp âm nào…

Cô lạc đề rồi, dù sao mà nói, có công việc để làm đã là tốt, cô nên chăm chỉ mà quét dọn, bởi khách nghỉ ở loại phòng này hầu hạ tương đối khó khăn, chỉ gặp chút lỗi nhỏ cũng sẽ bị mắng. Ai bảo người ta có tiền.

- Có phải cô cố ý làm chuyện gì ở phòng nghỉ của khách để khách tìm cô?

“Ống loa” hiển nhiên mặc định trong lòng cô là hồ ly tinh, kể từ khi cô xuất hiện, ánh mắt của người đàn ông độc thân sáng giá kia phát sáng, nếu như không phải quản lý Triệu dùng ám hiệu bắt bọn họ chịu nhịn, hẳn là đã bộc lộ nanh vuốt.

- Tôi không có thói quen xấu này.

Cô cố nói giọng tỉnh táo, nhưng là càng tu dưỡng càng sa sút. Thật ra điều này cũng không khó lý giải, cứ tự đè nén bản thân, đến lúc, bản thân nghĩ vậy, mà làm không được như vậy.

“Ống loa” hừ lạnh một tiếng, giọng càng lúc càng chanh chua:

- Có hồ ly tinh nào thừa nhận mình là hồ ly tinh.

Cô cất lời

- Cẩn thận mồm miệng của cô.

- Nếu muốn lăn lộn chỗ này nữa thì chú ý hành vi của mình đi.

“Ống loa” cảnh cáo.

Đây gọi là uy hiếp sao? Muốn gán tội là gán tội, ở đâu ra cái đạo lý này chứ…

Vỗ vỗ vào y phục dính cỏ dại, cô vội vã đến A302 gặp khách, chỉ mong cô không bất cẩn để dơ chỗ nào, hoặc là mất trộm… Loại chuyện này thỉnh thoảng vẫn nghe có khách trình diễn, sau đó khiến cho nhân viên của khách sạn điêu đứng.

Xác định rõ phòng A302, Lam Vân Diễm gõ cửa phòng, một hồi lâu, cửa phòng mở ra, cô lập tức khom người tự giới thiệu:

- Ngài khỏe chứ, tôi là nhân viên chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh phòng này.

Đối phương chậm chạp không lên tiếng, cô không thể làm gì khác là ngẩng đầu lên, không nghĩ tới ba quân bài tây mà Triệu Kình An coi lại ứng nghiệm! Trong khoảng thời gian ngắn, cô chỉ có thể ngẩn người nhìn nam nhân mặc áo choàng tắm kia – dáng người gợi cảm, chỗ lộ trên khuôn ngực mê người khiến tim cô đập rộn lên.

Một tay lôi cô vào, một tay đóng cửa lại, Diêm Nhược Thiên liền đẩy cô đứng sát tường, hung hăng hôn cô.

Một khắc, cô chìm trong mê hoặc này, ngay sau đó, Lam Vân Diễm đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức đẩy hắn ra, sinh khí muốn mắng người:

- Anh tới nơi này muốn làm gì?

Người này, sao lại xuất hiện như thế này chứ?

Hắn không thốt nên lời, bởi vì… giây phút này, hắn chỉ muốn vùi sâu vào thân thể mềm mại của cô, dùng sự kết hợp của thân thể để biểu hiện chủ quyền của hắn.

- Anh… tên vô lại này, tiểu nhân…

Khi hắn cậy mạnh đè xuống, cô tức giận vung nắm đấm, nhưng khát vọng dây dưa thân thể khiến nắm đấm vô lực, ngược lại hai tay ôm cổ hắn, nhiệt liệt đáp lại sự tham lam của hắn.

- Em, tiểu yêu tinh thích hành hạ người khác…

Không có dạo đầu, Diêm Nhược Thiên vội vã cởi áo choàng tắm, sau đó hung hăng mở cúc, kéo khóa quần cô xuống, xé rách quần lót ren màu hồng bên trong, ngang tàng tiến vào, cô bất lực thở gấp khóc ròng, đối với hành vi vừa rồi của hắn vừa đau lại vừa mê luyến.

Cao trào dâng nhanh rồi qua nhanh, cô vô lực ngồi phịch trên người hắn, hắn ôm cô trở lại giường, cởi bỏ hết quần áo trên người cô, lần này, hắn trở nên nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cuồng dã trêu chọc cô, một khắc trước cô cho là mình ở thiên đường, một khắc sau như rơi xuống địa ngục, vài lần sinh tử, hắn một lần nữa gieo thứ nóng hổi thật sâu trong người cô…

Vì vô cùng mệt mỏi, Lam Vân Diễm buồn ngủ nép trong ngực Diêm Nhược Thiên, từ khi tới đây, lần đầu tiên cô cảm thấy thân thể cùng tinh thần được thanh tĩnh lại, rốt cuộc có thể an tâm ngủ một giấc, nhưng là, nam nhân bên cạnh không cho cô ngủ yên.

Diêm Nhược Thiên thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên tóc cô, thích thú nhìn bộ dạng mèo con của vợ mình, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn đầy hấp dẫn.

- Chúng ta về nhà thôi.

Hắn tới đây đã ba ngày rồi, nhưng mãi hôm nay mới xuất hiện, thứ nhất là do phải xử lý xong xuôi công việc, sau đó mới chuyên tâm dây dưa cùng cô; thứ hai là muốn xem xét kỹ tình hình của cô ở chỗ mới này, thành thật mà nói, nghe được nhiều lời đồn đại không tốt cho lắm, điều này khiến hắn phát hỏa, kết quả vừa trông thấy cô, nhịn không được vội vã lưu lại ấn ký trên thân thể ngọc ngà.

- Em không muốn trở về với anh.

Nếu như cẩn thận lắng nghe, không khó nhận ra cô đang làm nũng. Hắn hại cô đợi lâu như vậy, sao có thể để hắn dễ dàng được vừa ý? Nhưng là, thính lực của hắn quá kém, không hề hiểu rõ tâm ý cô.

- Tại sao không về với anh, ở nơi này tiêu dao sung sướng vậy ư?

Rõ ràng là ăn giấm chua rồi, căn cứ theo tin tức nghe được mấy ngày nay, nơi này những tên đàn ông độc thân thấy cô là mắt sáng rỡ, cũng chứng minh một điều, cô là cái gai trong cộng đồng nữ nhân nơi này.

- Anh thấy em giống như đang tiêu dao sung sướng à?

Mệt mỏi ngước lên, cô tức giận nhìn hắn chằm chằm, nếu như không phải cố nhịn xuống, chắc chắn nước mắt đã tràn mi, chẳng lẽ hắn nhìn không ra cô đã tiều tụy lắm rồi sao?

Diêm Nhược Thiên thật muốn tự mình tát vào mặt vài cái, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra cô tiều tụy cỡ nào, nhưng bây giờ cô càng lộ rõ vẻ mảnh mai, lại khiến cho hắn dâng lên khát vọng muốn ôm cô thật sâu vào lồng ngực.

- Chẳng lẽ em định ở nơi này cho đến lễ mừng năm mới sao?

Khẩu khí hắn hòa hoãn xuống.

- Khí trời chỗ này rất tốt, đón năm mới ở đây không tệ.

- Đừng trẻ con vậy, năm mới, cha mẹ sẽ về Đài Loan, chúng ta có thể để họ ở nhà một mình sao?

Lòng cô trầm xuống, chẳng lẽ vì cha mẹ hắn sắp về Đài Loan nên hắn mới tới đón cô?

- Anh lo lắng cha mẹ biết chuyện hai chúng ta sẽ không vui?

- Chẳng lẽ em muốn cho cha mẹ lo lắng vì chuyện chúng ta sao?

Hắn biết cô rất hiếu thuận, cứ hai ba ngày lại gọi điện trò chuyện với họ một lần, hệt như không phải là bố mẹ chồng mà là bố mẹ đẻ. Bởi cô nói chuyện với bọn họ còn nhiều hơn hắn.

- Anh có thể bịa ra một lý do, như là, em ra nước ngoài du lịch với cha mẹ.

- Năm mới không ở nhà với chồng, lại ra nước ngoài du lịch với cha mẹ, người bình thường sẽ làm việc này à?

Diêm Nhược Thiên kích động ngồi dậy.

- Tình hình bây giờ của chúng ta đúng là không bình thường.

Cô không chịu thua, cũng lập tức ngồi dậy.

Hai người trừng mắt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thoạt nhìn như thể đánh trận ngày xưa, nhưng là, hai thân thể trần như nhộng đối địch nhau… có chút buồn cười.

Đôi mắt sắc bén như phát hiện điều gì, Diêm Nhược Thiên cất lời:

- Nhẫn kết hôn của em đâu?

- Em để ở Đài Bắc.

Công việc vệ sinh vất vả, phải mang nhẫn kim cương cao quý theo khiến cô bất an, không phải cô sợ tổn thất kim tiền, mà là sợ cái ý nghĩa mà nó biểu trưng, mất đi, cô gánh tội không nổi.

Hắn nghe xong vô cùng khó chịu:

- Tại sao không mang theo?

- Em sợ mất…

- Em thật sự sợ mất? Hay là sợ người ta biết em có chồng rồi?

Hắn nghe được lời đồn đại – cô cùng quản lý phòng ăn hay đi lại với nhau, thường xuyên dùng cơm nữa.

- Lời này là ý gì?

Lam Vân Diễm lạnh lùng nói.

- Em ở chốn này vận đào hoa không tệ?

- Là sao? Chẳng lẽ anh nghi ngờ em cùng người đàn ông khác làm chuyện bậy bạ?

Dĩ nhiên là không, hắn biết cô thương hắn, ánh mắt cô nhìn hắn rõ ràng mang theo yêu thương, nhưng, hắn lại không chịu yếu thế, lại mạnh miệng:

- Tóm lại, muốn anh ở đây nghe những lời ong ve về chuyện của hai người là không thể được.

- Mau rút lại lời vừa rồi của anh.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Nam nhân này quả nhiên không thể nói lý, càng đối lý, tình hình càng trở nên be bét.

Bước xuống giường, Lam Vân Diễm nghênh ngang tới trước mặt hắn nhặt y phục mặc vào. Cô tức giận tới mức không còn tâm tư thẹn thùng.

Diêm Nhược Thiên lẳng lặng đưa mắt nhìn cô nổi giận đùng đùng rời phòng, hắn ý thức bản thân hơi quá đáng, nhưng ngay cả hắn cũng bị cô làm cho thần hồn điên đảo, hắn không tin mắt những gã khác mọc sau gáy, không nhìn thấy sự tồn tại của cô.

Nhưng cô không thể thông cảm cho chút tâm tình này của hắn sao? Khi hắn nghe có nam nhân bên cạnh cô, hắn lo sợ, ảo não nếu mình không chạy tới đây… Nếu như có thể, hắn muốn được là một đứa trẻ, có thể sử dụng tay chân mà đòi vật hắn muốn, nhưng nào ích gì… Vừa đụng đến cô, máu hình như lên não hơi chậm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.