Khương Duật nhìn thấy Tiêu Ninh Dữ, rất ngạc nhiên và mừng rỡ, không ngờ lại gặp được y ở đây, vội vàng đứng trước mặt y: “Chào em.”
Tiêu Ninh Dữ đang cúi đầu dùng khăn giấy lau tay, không nhìn thấy Khương Duật, gã lên tiếng thì y mới ngẩng đầu lên, thấy là gã thì nhíu mày.
Tuy nói một trong những nguyên nhân khiến y quyết tâm giảm cân là bởi Khương Duật, nhưng y đã chán ghét gã từ lâu, không muốn dây dưa gặp gỡ.
Khương Duật thấy vẻ mặt của y, nghĩ Tiêu Ninh Dữ không vui là vì gã quá đường đột, lập tức giải thích: “Chúng ta từng gặp nhau mấy lần.”
Tiêu Ninh Dữ không đáp, trong lòng thấy khó hiểu, Khương Duật không nhận ra y? Nhưng không nhận ra thì gọi y lại làm gì?
Mấy lần trước chỉ nhìn thoáng qua, không kịp làm quen, lần này Khương Duật không muốn bỏ lỡ: “Tiêu Tương Các, còn có sân bay, em có nhớ không? Xin lỗi, có thể hơi mạo phạm, nhưng tôi cảm thấy chúng ta gặp nhau nhiều lần như vậy, rất hữu duyên, nên muốn làm quen với em một chút.”
Từ lần gặp thoáng qua ở Tiêu Tương Các, Khương Duật cũng thấy khó tin, gã vừa gặp đã yêu một người đến cả tên họ cũng không biết, nhớ mãi không quên. Thật sự khuôn mặt Tiêu Ninh Dữ quá hợp gu của gã, tiêu chuẩn của Khương Duật cao, nhưng gã không rời nổi mắt khi nhìn Tiêu Ninh Dữ. Sau lần đó chỉ cần có thời gian rảnh là gã đến Tiêu Tương Các, hi vọng có thể gặp lại Tiêu Ninh Dữ, có điều không thấy y đến nữa. Gã có bảo người tìm giúp, nhưng kỳ lạ là ngay cả tên của đối phương cũng không tìm ra.
Tiêu Ninh Dữ liếc nhìn Khương Duật đang vươn tay ra, không muốn dây dưa, không trả lời, không đáp lại, mặt lạnh lướt qua gã.
Khương Duật sững sờ tại chỗ. Người bình thường không có ý định kết bạn, ít nhiều sẽ lễ phép nói mấy câu, không giống người này. Có điều Khương Duật không thấy y xấu tính, chỉ nghĩ là do bản thân mình quá đường đột.
Đối phương đã xuất hiện ở đây, cho thấy y cũng tham gia buổi công chiếu phim. Khương Duật muốn làm quen y.
…
Tiêu Ninh Dữ quay lại phòng nghỉ, Lục Thừa Phong thấy sắc mặt y không tốt: “Sao vậy em? Không phải đi toilet à? Hay không tìm thấy?”
Tiêu Ninh Dữ đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lục Thừa Phong, cau mày nói: “Vừa rồi đụng phải Khương Duật.”
Biểu tình Lục Thừa Phong ngay lập tức thay đổi: “Hắn làm gì em?”
Nói rồi anh vội vã quan sát cả người Tiêu Ninh Dữ, xem có bị thương hay không.
“Hình như hắn không nhận ra em, gọi em lại rồi nói từng gặp em, cảm thấy có duyên nên muốn làm quen. Không thể hiểu nỗi hắn ta.”
Vừa nhắc đến Khương Duật là Tiêu Ninh Dữ khó chịu. Dù sao y và Khương Duật cũng bên nhau một thời gian, thân hình của y thay đổi, nhưng ngũ quan và giọng nói không biến hóa nhiều, vậy mà Khương Duật không nhận ra y, nực cười.
Nghĩ đến đây y nhìn về phía Lục Thừa Phong, lần đầu tiên anh nhìn thấy đã nhận ra y, cho dù giọng y khàn đặc.
Tiêu Ninh Dữ cảm thấy lúc trước đúng là mắt mình có vấn đề, mới đi thích Khương Duật.
Lục Thừa Phong cười nhạo trong lòng. Khương Duật chưa từng để tâm đến Tiêu Ninh Dữ, sao có thể nhận ra Tiêu Ninh Dữ sau cú thay đổi ngoạn mục như thế. Có điều, bây giờ hắn muốn gì? Bắt chuyện với Tiêu Ninh Dữ? Hắn ta cũng tấu hài quá chừng.
Lục Thừa Phong nói với Tiêu Ninh Dữ: “Mặc kệ hắn là được.”