Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 93: Hoà thuận



Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ đều rất am hiểu dựng lều trại, nên nhận lều rồi nhanh chóng dựng xong khung cơ bản. Lều vải khá lớn, không giống loại lều chỉ ngủ được hai, ba người, dựng nên giống như một căn nhà nhỏ một phòng ngủ một phòng khách.

Nếu Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ không am hiểu dựng lều trại thì đúng là không dựng nhanh được như thế. Như mấy tổ khách mời bên cạnh, nhóm của Cố Mộng Tinh loay hoay hơn mười phút chưa đâu vào đâu, linh kiện của lều không biết cái nào với cái nào, nên khi nhìn thấy lều của nhóm Lục Thừa Phong hoàn thành nhanh như vậy, mấy nhóm khách mời khác đều giật mình vô cùng.

Cố Mộng Tinh cầm một cái cột trong tay, tán thưởng: “Lục ảnh đế, sao các anh dựng nhanh như vậy? Chúng tôi thì một đầu mối cũng chưa xong.”

“Trước kia từng dựng.” Lục Thừa Phong thuận miệng đáp lại, không nói thêm lời thừa thãi.

Lều của họ đã tiến vào giai đoạn hoàn tất, Tiêu Ninh Dữ cầm cái búa nhỏ đi cố định các góc của lều. Lục Thừa Phong đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh y, lấy búa trong tay y đi: “Anh làm cho, em nghỉ một lát đi.”

Tiêu Ninh Dữ hơi thu tay lại, nói: “Sắp xong rồi, em không mệt.”

Lục Thừa Phong không giành việc với y nữa, dùng mu bàn tay cọ đi mồ hôi trên trán y, mỉm cười nói: “Tối nay muốn ăn gì?”

Tiêu Ninh Dữ ngẩng đầu, suy nghĩ một lát đáp: “Ăn uống phải dùng điểm tích luỹ để đổi. Hoàn thành lều vải được mấy điểm, chúng ta có nên xài tiết kiệm một chút không? Bát chén nồi niêu cũng phải tốn điểm đấy, với lại chúng ta còn phải để dành đổi sang nhà lớn nữa.”

Lục Thừa Phong cảm thấy Tiêu Ninh Dữ  tính điểm tích luỹ đâu ra đấy, dáng vẻ tính toán chi phí sinh hoạt cho mấy ngày tới thật sự rất “đáng yêu”, còn băn khoăn chuyện nhà lớn nữa. Lục Thừa Phong cong khoé môi, vươn tay sờ đầu y: “Sao lại cần kiệm chăm lo việc nhà vậy.”

Tiêu Ninh Dữ hơi xấu hổ, Lục Thừa Phong lại nói: “Muốn cái gì, chúng ta đổi cái đó, không cần suy đi tính lại. Dù sao chúng ta cũng có thể kiếm đủ điểm, không cần khiến bản thân chịu khổ.”

Tiêu Ninh Dữ gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta có thể kiếm đủ.”

Lục Thừa Phong thông minh bao nhiêu, bản lĩnh lớn bao nhiêu, Tiêu Ninh Dữ biết rõ. Chính y cũng không thua kém, sẽ kiếm được không ít điểm, muốn cái gì thì cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của tổ chương trình là được.

Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ là nhóm đầu tiên hoàn thành lều vải, sau khi bàn giao cho đạo diễn thì nhận được 20 điểm, trong đó 5 điểm là điểm sẵn, 5 điểm hoàn thành lều vải và 10 điểm thưởng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.

Vì nhóm Lục Thừa Phong hoàn thành nhiệm vụ dựng lều nhanh nhất, cách bữa tối một khoảng thời gian, hai người không tới chỗ đạo diễn đổi đồ, mà đi làm nhiệm vụ tích điểm.

Tổ đạo diễn đưa ra nhiệm vụ tích điểm là, giúp hộ họ Chu trong thôn khai hoang một mảnh đất để trồng rau, nên bọn họ phải vào thôn để tìm gia đình kia, để họ dẫn bọn anh đến vị trí cần khai hoang. Nhiệm vụ này được 10 điểm.

Lục Thừa Phong quay phim lâu dài, không phải chưa đến nông thôn bao giờ, còn Tiêu Ninh Dữ, thật sự chưa từng tới. Lúc mới bắt đầu vì máy quay và hoàn cảnh xa lạ, say xe không thoải mái nên không chú ý đến cảnh sắc xung quanh. Bây giờ đã quen hơn, đi làm nhiệm vụ với Lục Thừa Phong, rơi vào trạng thái tò mò với mọi thứ, nhìn đông nhìn tây liên tục. Có điều từ đầu đến cuối y chỉ theo sát Lục Thừa Phong, không tách ra hoặc đi xa.

Lục Thừa Phong đoán được tâm tư của y, cũng không vội kéo Tiêu Ninh Dữ đi làm nhiệm vụ, nắm tay Tiêu Ninh Dữ nhàn nhã tản bộ trên con đưởng nông thôn nhỏ.

Tiêu Ninh Dữ rất vui, một lúc nhìn ruộng lúa, một lúc lại hứng thú với loài cỏ dại không biết tên ven đường. Nếu Lục Thừa Phong biết sẽ giải thích cho Tiêu Ninh Dữ nghe, không biết thì ngồi xổm xuống, cầm điện thoại chụp ảnh lại lên mạng tra xem đây là cái gì, rồi đọc cho Tiêu Ninh Dữ nghe. Điện thoại là mượn staff của tổ chương trình đi ghi hình cùng, còn điện thoại của bọn anh đã bị tịch thu từ sớm.

Tóm lại, hai người nhàn nhã tự đắc, không giống đi làm nhiệm vụ, mà giống khách du lịch thật sự hơn. Loại không khí giữa hai người, ngay cả staff đi quay cùng cũng có thể cảm giác được sự thảnh thơi tuyệt mỹ.

Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong mười ngón đan chặt, Tiêu Ninh Dữ ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Thừa Phong, nơi này thật thú vị.”

“Thích không?”

“Thích.”

“Vậy sau này chúng ta lại tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.