Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 102-1: Anh muốn em-part 1



Vừa dứt lời thì mặt bất ngờ bị vụt một cái. Cái tát này vừa nhanh vừa mạnh khiến cô không kịp đề phòng. Cả khuôn mặt bị tát lật ngược, lại bị Cảnh Nam Kiêu tóm chặt tay khiến cô không kịp trở tay, ngón tay trắng nhợt ra.

Tim cô đã không còn vì hành động này của anh ta mà đau nữa. Nhưng có cảm giác lạnh lẽo đến cả sống lưng.

Từ đầu đến cuối, trong cuộc hôn nhân kéo dài hai năm này, cô đều đã tận tâm tận lực. Cô cũng giống như những cô gái khác, cố gắng vun vén cho gia đình, cô thậm chí còn không hiểu rốt cuộc mình đã sai ở đâu mà bị mẹ chồng và em chồng hắt hủi như vậy, bị chính chồng mình ghẻ lạnh, đến giờ, ngay cả Tần Tư Lam còn dám diễu võ giương oai, ngang ngược phách lối trước mặt cô như vậy!

Cảnh Nam Kiêu kinh ngạc, không ngờ rằng Tần Tư Lam lại bất ngờ ra tay như vậy, anh ta đơ người ra, nhìn Cố Thiên Tầm đưa tay ôm mặt với ánh mắt đầy thương xót.

Còn thương xót cơ đấy?

Thật là nực cười quá đi mất.

Cố Thiên Tầm rút tay lại. “Đừng chạm vào tôi!”

Bên kia, Tần Tư Lam đang nhìn cô cười, mặt dương dương đắc ý. Có vẻ như cô ta đang muốn tuyên bố mình là người thắng cuộc trong trận chiến này, tự hào vì mình mới là người mà Cảnh Nam Kiêu yêu nhất.

“Thiên Tầm, ai bắt nạt em như thế nào thì em trả lại cho họ đúng như vậy!” Đúng vào lúc này một giọng nói bất ngờ vang lên.

Ánh mắt của ba người đều đổ dồn ra sau. Cách đó hơn một mét, Mộ Dạ Bạch đang đút tay túi quần, đứng sừng sững tại đó. Ánh mắt cao cao tại thượng, mang đầy ẩn ý của anh nhìn về phía Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam, sự lạnh lùng trong đó khiến người khác phải toát mồ hôi. Sau lưng anh là Trần Anh Hào.

Tần Tư Lam rõ ràng là bị ánh mắt của Mộ Dạ Bạch làm cho giật thót, mặt cô ta thoáng lên vẻ khiếp sợ, vội thu về nấp sau lưng Cảnh Nam Kiêu.

Nhìn thấy anh, nét mặt căng thẳng vừa nãy của Cố Thiên Tầm đã giãn ra nhiều. Bên mặt sưng đỏ của cô lại khiến cô trông ấm ức một cách đáng yêu.

Anh bước một bước đến trước mặt cô, nhìn cô một cái, ánh mắt thương xót lại có phần trách móc. Anh không nói gì nữa, không hề khách sáo gì, một tay lôi Tần Tư Lam đang nấp sau lưng Cảnh Nam Kiêu ra.

Cảnh Nam Kiêu theo bản năng định giữ Tần Tư Lam lại, nhưng Trần Anh Hào đã nhanh hơn anh ta một bước.

Chỉ sau vài chiêu là đã khống chế được anh ta.

Cảnh Nam Kiêu tất nhiên không chịu để cho Trần Anh Hào chế ngự, anh ta không nghĩ ngợi gì mà vung một quyền nhằm mặt Trần Anh Hào. Trần Anh Hào nhất thời không kịp phòng bị, sau đó hai người lao vào nhau hỗn loạn.

“Mộ Dạ Bạch, anh đừng có mà quá đáng quá!” Mặt Tần Tư Lam trắng bệch.

Mộ Dạ Bạch không thèm để ý đến cô ta, quay đầu lại nhìn Cố Thiên Tầm, ánh mắt che chở rõ rệt. “Đừng để cho bọn họ bắt nạt mãi như vậy được, em không việc gì phải để cho bọn họ được chà đạo mình hết lần này đến lần khác.”

Ánh mắt anh nhìn vào Tần Tư Lam nhưng lại nói với Cố Thiên Tầm như vậy.

“Giờ có anh ở đây, em trả lại cho cô ta một cái bạt tai, không ai dám ngăn cản em hết!”

Chỉ một câu nói mà chắc như cột đình, khiến Cố Thiên Tầm cảm thấy anh mới là bờ vai vững chắc nhất của cô. Sự ngang tàng của anh, sự dịu dàng của anh đều từng chút từng chút một lấp đầy vết thương lòng của cô.

Câu nói này khiến mặt Tần Tư Lam tái mét. Cô ta căm hận nhìn Cố Thiên Tầm, lại nhìn sang Mộ Dạ Bạch, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ giận dữ và cả sợ hãi đan xen. “Mộ Dạ Bạch, tôi là phụ nữ có thai! Anh xúi giục người khác đánh một phụ nữ đang mang bầu, anh không thấy cắn rứt lương tâm à?”

Ánh mắt anh không hề có bất cứ động thái nào. Hiển nhiên anh giống ông Cảnh Thanh Phong, căn bản không dính cái đòn tâm lý này của cô ta.

Cố Thiên Tầm bước lại gần Tần Tư Lam, cô ta liền khóc nức nở, nước mắt rơi lộp bộp xuống, nhìn Mộ Dạ Bạch với đôi mắt ầng ậng nước đầy tủi thân: “Tôi là em gái anh! Anh để cho người ngoài ra tay đánh em gái mình, anh điên rồi phải không?”

Không nói ra câu này còn đỡ, nói ra rồi, mắt Mộ Dạ Bạch càng lạnh lùng hơn, nắm chặt bàn tay lại.

Cố Thiên Tầm không hề bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt anh, cô không kiềm được mà nhìn anh lâu hơn một chút. Cô nghĩ đứa em gái cùng cha khác mẹ này luôn khiến anh phải bận tâm. Vừa nãy cô tức giận Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam thì giờ đây cô lại quan tâm đến anh hơn.

Anh đã bảo vệ cô như vậy, cô lại càng không muốn khiến anh buồn.

Còn bên kia....

Cảnh Nam Kiêu nhìn thấy tình hình như vậy, ánh mắt sắc lạnh, lớn tiếng chế nhạo cô: “Cố Thiên Tầm, cô thật có bản lĩnh! Thông đồng với Mộ Dạ Bạch bắt nạt một phụ nữ mang bầu? Cô làm vậy thấy hả hê sung sướng lắm phải không?”

Lửa giận vừa nén xuống đã bị câu nói của Cảnh Nam Kiêu làm cho bùng lên. Cô không nói không rằng, bước đến vài bước, giơ tay tát bốp một cái.

Không phải tát Tần Tư Lam mà là tát vào mặt Cảnh Nam Kiêu.

Cái tát bốp rõ kêu khiến mọi người đều bất ngờ.

Cảnh Nam Kiêu vừa nãy đã ăn một cái tát của ông Cảnh Thanh Phong, giờ lại thêm cái tát của Cố Thiên Tầm cũng không hề nhẹ.

Nhưng nỗi đau này không phải đau trên mặt mà trực tiếp đánh vào lòng tự tôn của anh ta.

Tay Cố Thiên Tầm còn chưa kịp rút về thì đã bị anh ta bóp chặt lấy cổ tay. Đôi mắt anh ta nhìn chằm chặp vào cô bùng lên ngọn lửa giận dữ như muốn đốt cô ra thành tro vậy.

Từ trước đến giờ chưa từng có người phụ nữ nào dám trêu gan anh ta như vậy! Cô là người đầu tiên!

“Bỏ ra!” Cố Thiên Tầm cau mày lại vì đau, cố giằng tay ra nhưng không giằng ra được, lực bóp ở tay anh ta ngược lại càng lúc càng tăng lên như thể muốn nghiền nát tay cô ra. Cánh tay nổi rõ lên gân xanh thể hiện sự giận dữ của anh ta.

Lúc này anh ta giống như một con thú hoang đầy nguy hiểm....

Mộ Dạ Bạch cau mày bước lên trước.

Nhưng...

Vào lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng anh ta sắp xé cô ra thì tay Cảnh Nam Kiêu lại dần dần buông lỏng ra...

Hơi thở nặng nhọc hiện rõ anh ta đang cố gắng hết sức ghìm cơn giận xuống.

Mắt anh ta nhìn thấy gương mặt Cố Thiên Tầm đang nhăn lại vì đau cùng với bên má sưng lên giống mình, cuối cùng anh ta cũng bỏ cô ra...

Những cảm xúc phức tạp trào dâng trong mắt anh ta.

Nhưng...

Cố Thiên Tầm đã không buồn nhìn mặt anh ta nữa, dùng sức gạt anh ta ra rồi lập tức quay lưng đi.

Nhìn tấm lưng đó, tim Cảnh Nam Kiêu thoáng qua một cơn đau nhói, anh ta bất giác lo sợ người phụ nữ này sẽ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của mình.

Anh ta vội vàng bước lên trước theo bản năng, đưa tay ra định ngăn cô lại.

Mộ Dạ Bạch đã nhanh hơn một bước, chặn anh ta lại, hất bàn tay đang sắp chạm vào người Cố Thiên Tầm của anh ta ra. “Giờ anh đã không còn tư cách chạm vào cô ấy nữa rồi!”

“Người không có tư cách là anh mới đứng. Cố Thiên Tầm, cô vẫn còn là vợ tôi!” Cảnh Nam Kiêu gần như gào lên. Nói ra câu này, tim anh ta bỗng có cảm giác bi thương.

Anh ta thực sự cảm thấy mình thật đáng thương, thật nực cười.

Giờ đây, lý do duy nhất để lại gần cô lại là cái sự thật có nguy cơ bị tan vỡ bất cứ lúc nào này. Cô sớm đã không thèm quan tâm nữa, anh ta lại chỉ có thể túm lấy cái danh nghĩa hão này như túm lấy phao cứu sinh vậy....

Cố Thiên Tầm cảm thấy câu nói này vọt ra từ miệng anh ta hết sức nực cười.

Khi anh ta lên giường với Tần Tư Lam, có bao giờ nghĩ ra rằng mình đã có vợ? Lúc anh ta tóm chặt lấy tay cô, bảo vệ cho Tần Tư Lam, anh ta từng nghĩ qua cô mới là vợ anh ta chưa?

Tim cô trĩu nặng, không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa.

Đột nhiên cô cảm thấy có một hơi ấm truyền đến tay mình. Mộ Dạ Bạch đã lặng lẽ nắm lấy tay cô.

Cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt anh tràn đầy sự an ủi và dịu dàng, ánh mắt mà chỉ khi nhìn cô mới có. Nó như một nguồn ánh nắng tràn vào tim cô, xua đi bóng đen âm u trong đó, khiến cô chợt cảm thấy an yên.

“Cảnh thiếu gia quan tâm đến Thiên Tầm như vậy, xem ra trong lòng anh ta căn bản không hề có Tần tiểu thư - người đang mang trong mình giọt máu của anh ta đâu nhỉ.” Mộ Dạ Bạch lãnh đạm nhìn sang Tần Tư Lam, Tần Tư Lam đứng ở đó, vừa thấy nhục vừa tổn thương, sắc mặt trắng như giấy.

Anh nhìn cô ta đầy thương hại, nói thêm một câu: “Cô đúng là đáng thương, mang cái thai này thật không đáng.”

Mắt Tần Tư Lam đã ngấn lệ.

Cô ta rất muốn an ủi bản thân, cố nói với mình rằng đây chẳng qua chỉ là Mộ Dạ Bạch đang nói bậy bạ. Nhưng những biểu hiện vừa rồi của Cảnh Nam Kiêu khiến cô không thể tự dối lòng thêm nữa...

“Anh đừng có chia rẽ chúng tôi...” Tim cô ta đang run rẩy, giọng nói cũng đang run lên, nhưng Tần Tư Lam lại không cam lòng chịu thua như vậy, cô ta đứng thẳng lưng, cười lạnh nhìn bọn họ: “ Còn anh nữa, anh thật lòng với Cố Thiên Tầm sao? Cô ta chẳng qua chỉ là con rối tiêu khiển, mua vui cho anh để anh hô tới gọi lui! Mộ Dạ Bạch, anh căn bản đâu có yêu cô ta! Anh chỉ là đang đùa giỡn với cô ta thôi!”

Tuy rằng chuyện này sớm đã nói rõ ràng với Mộ Dạ Bạch nhưng giờ đây nghe thấy vẫn khiến cô cảm thấy hơi căng thẳng. Có lẽ là do cô quá để tâm nên mới ngờ vực, cẩn thận từng chút một.

Nhưng...

Anh luôn là người có thể cho cô niềm an ủi và sự yên tâm trong mọi hoàn cảnh.

Tay cô bỗng được một bàn tay khác nắm lấy, những ngón tay dài mảnh khảnh của anh đan quyện vào cô, mười ngón siết chặt.

Cô thoáng sững sờ, không chút do sự mà nắm lại tay anh.

“Chuyện của chúng tôi không cần Tần tiểu thư phải lo lắng hộ.” Giọng Mộ Dạ Bạch rất nhẹ, sắc mặt bình thản. “Cô hãy lo chuyện của mình đi thì hơn!”

Sau đó...

Anh nắm tay Cố Thiên Tầm, rời đi.

Nhìn hai bóng người vai kề vai tay nắm tay rời đi, Cảnh Nam Kiêu cảm giác tim mình như bị ai đó xé vụn ra, vừa đau vừa khó chịu khiến anh ta cảm thấy ngộp thở.

Tần Tư Lam cảm thấy ấm ức đến cùng cực, muốn bước lên trước làm nũng với Cảnh Nam Kiêu, cho dù anh ta chỉ an ủi mình vài câu thôi cũng được. Nhưng...

Anh ta đứng như tượng ở đó, cả người như toát ra luồn khí lạnh khiến cô ta không dám lại gần.

Người đàn ông này...

Ở cách cô rất xa....

Cô ta cũng nhìn theo hướng mắt anh ta về phía hai người đằng xa, ánh mắt sắc như dao.

Tất cả những nhục nhã và thê thảm ngày hôm nay, cô ta đều sẽ khắc sâu vào lòng...

.....................

Bước ra khỏi bệnh viện, hai người đi xe về thẳng Lai Nhân.

Cố Thiên Tầm nghĩ đến nhà mình hai ngày rồi không nấu nướng, thức ăn trong tủ lạnh không còn tươi nữa rồi liền bảo muốn đi siêu thị. Mộ Dạ Bạch bước xuống xe, hai người sóng đôi đi.

Anh đẩy xe chở đồ, cô bước bên cạnh, bốn mắt nhìn xung quanh tìm nguyên liệu cho món tối nay sẽ nấu.

Đàn ông đi siêu thị vốn đã rất ít rồi. Người đẹp trai, ăn mặc sang trọng như anh lại càng ít hơn. Vì vậy suốt cả đoạn đường hai người đi, Cố Thiên Tầm nhận được vô số những ánh nhìn vừa kinh ngạc tò mò soi vào người anh, và cả những ánh nhìn ngưỡng mộ dành cho cô.

Cô cảm thấy vui sướng vô cùng.

Trong lòng không ngừng trào lên cảm giác ảo tưởng sức mạnh. Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái kia, cô có cảm giác như người đàn ông tuyệt vời này là của mình. Tâm trạng không vui vì vừa xô xát với Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam cũng đã vơi đi rất nhiều.

Cô cầm lên một hộp ớt quả muối, mỉm cười đi vòng qua anh, đặt nó vào trong xe. Lúc này anh đang cúi đầu nhìn những con cua lông đông lạnh. Cô vừa lại gần anh đã ngẩng đầu lên nhìn, thấy mặt cô có nét cười, liền hỏi: “Em cười gì vậy?”

“... Không có gì.” Cô lập tức lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc trở lại.

Chả lẽ lại nói thẳng cho anh biết rằng lúc này cô đang có cảm giác ảo tưởng sức mạnh ghê gớm? Đàn ông hình như đều ghét những cô gái chuộng hư vinh, ảo tưởng sức mạnh thì phải, vậy phải làm sao? Cô dường như khó mà ngừng “ảo tưởng” được.

Mộ Dạ Bạch nhìn lướt qua gương mặt cô một cái. Cô đang cúi đầu nhìn mấy con cua lông, ngón tay chạm nhẹ vào càng của chúng. Dường như sợ bị cắp vào tay nên chỉ khẽ chạm vào liền lập tức sợ hãi rụt ngay lại. Tự mình dọa mình, còn cười một cách ngốc nghếch.

“Em nên giữ nụ cười như thế này hàng ngày.” Mộ Dạ Bạch đột nhiên cảm thán. Anh rất thích nụ cười của cô...

Cố Thiên Tầm hơi khựng lại, lời anh nói khiến nụ cười của cô trở nên mặn chát. Cô thở dài một cái, đứng thẳng dậy nhìn anh: “Nhưng, đời người dường như có quá ít chuyện có thể cười được...”

Anh nhìn cô nghiêm túc nói: “Vậy còn phải xem là em sống cùng ai.”

Tim cô đập thình thịch, vì câu nói này của anh mà trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh mình và anh sống cùng nhau.

Nhưng chỉ một giây sau đó, cô bừng tỉnh, bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi.

Cô lập tức xua đi cái mộng tưởng xa xỉ đó, cười khô khốc một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Anh muốn ăn cua lông không? Hay là chúng ta mua một con nhé?”

Cô vừa nói vừa cúi người xuống chọn cua. Mộ Dạ Bạch vẫn giữ thái độ bình thường, kéo cô lên, anh đưa cánh tay ra ôm lấy cô vào lòng.

Lúc này, những bà nội trợ đang đứng ở quầy hải sản đều khẽ cười. Cô đỏ bừng mặt, hai tay đẩy ngực anh ra. “Anh... mau bỏ em ra, mình đang ở siêu thị đấy!”

Nhưng anh không những không buông tay, ngược lại còn đưa tay luồn vào mái tóc cô, một tay nâng cằm cô quay lại áp sát vào mình.

“Đừng...” Khuôn mặt tuấn tú đó mạnh mẽ áp sát vào cô khiến cô thở dốc, ngón tay bị ép vào ngực anh trở nên cứng đờ. Cố quay mặt đi chỗ khác.

Anh thật là...

Trong siêu thị, trước mặt bàn dân thiên hạ lại dám...

“Đừng gì?” Cô còn chưa kịp nói hết thì đã bị giọng nói đang cố nín cười của anh ngắt lời. Quay mặt lại nhìn thấy trong mắt anh ánh lên tia nhìn “xảo quyệt”, anh nheo mắt lại, trêu chọc cô: “Không lẽ... em tưởng anh định hôn em à?”

Giọng anh tỉnh bơ, ngây thơ vô-số-tội.

Mọi người xung quanh đều đã nghe thấy hết. Thậm chí có người còn bịt miệng cười.

Lẽ nào... không phải sao?

“Em muốn hôn anh thì cũng được, nhưng mà bây giờ điều quan trọng hơn là cái này...” Ngón tay anh vén những sợi tóc lòa xòa của cô lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt sưng đỏ của cô.

Cô đau, khẽ kêu lên một tiếng. Hóa ra anh không phải muốn hôn mình, mà chỉ muốn vén tóc lên xem vết thương trên mặt mình mà thôi...

Trời ạ!

Cô thật mất mặt quá! Xấu hổ chết đi được!

Mặt cô bỗng đỏ hơn cả miếng thịt heo trong siêu thị.

Cô xị mặt ra, trừng mắt nhìn anh rồi cầm tay anh bỏ xuống. “Không cho anh xem!”

Mộ Dạ Bạch càng buồn cười hơn. “Em giận à?”

“Không giận!”

Cô lách người ra khỏi vòng tay anh, đẩy xe đựng đồ đi lên trước. Đứng đây thật mất mặt quá đi, còn ở đây thêm lúc nữa nhìn ánh mắt của các bà nội trợ bên cạnh thì cô thật sự hận mình không chui được vào thùng xốp cho đỡ nhục!

Mộ Dạ Bạch chạy theo cô, cầm lấy tay cô. Cô định rụt tay ra thì anh càng nắm chặt.

“Sau này đừng để bọn họ bắt nạt em vậy nữa.” Anh đột nhiên nói một cách nghiêm nghị.

Cố Thiên Tầm đang giãy tay ra liền đứng im không động đậy. Bất giác nhìn anh một cái: “Sao anh lại ở bệnh viện vào lúc đó?”

“Đi cùng một vị bác sĩ, đúng lúc nhìn thấy em.” Bác sĩ ở phòng bệnh của ông Cảnh Thanh Phong lại là một bác sĩ cũng trong bệnh viện trực thuộc tập đoàn Cố thị. Giáo sư Phong vừa hay đi qua đó thăm một bệnh nhân ung thư não vừa phẫu thuật xong, Mộ Dạ Bạch liền đi cùng ông, anh cũng muốn xem tình hình bệnh nhân đó thế nào.

Kết quả...

Bệnh nhân đó tạm thời giữ được tính mạng nhưng dây thần kinh thị giác bị tổn thương nghiêm trọng nên đã mất đi ánh sáng.

Cố Thiên Tầm nhìn thấy ánh mắt âu lo của anh, cô huơ huơ tay trước mặt anh một cái: “Mộ Dạ Bạch, anh không sao chứ?”

Anh giơ tay nắm lấy tay cô: “Anh làm sao? Người làm sao là em đó.”

Nét mặt anh đã trở lại bình thường. Anh cau mày nhìn khuôn mặt cô. “Về nhà rồi luộc quả trứng gà lăn lên đó, nếu không ngày mai vẫn không hết sưng đâu.”

Cố Thiên Tầm thở dài: “Hôm nay nếu không có anh, chắc cái tát này em thật sự không trả lại được.”

Giờ nghĩ lại lúc Cảnh Nam Kiêu bóp chặt tay cô, tim cô vẫn cảm thấy tức nghẹn.

Cô chợt cảm thán: “Mộ Dạ Bạch, thật may mắn có anh ở bên.”

Ánh mắt anh thoáng lên tia sáng, tay bất giác nắm chặt tay cô, nhưng vẫn không quên giáo huấn cô: “Đừng có để bọn họ bắt nạt em như vậy nữa. Đối với những kẻ đó, hãy cố đem hết gai nhọn của em ra. Cho dù có không bảo vệ được bản thân mình thì cũng cho bọn họ tổn hại nặng nề.”

Cố Thiên Tầm cười rộ: “Em phát hiện ra anh là một người cự kỳ hắc ám. Những lời anh nói lúc sau e là khiến Tần Tư Lam khó chịu như hóc xương cá trong cổ họng vậy. Hôm nay cả hai bọn họ đều bị một phen nặng nề rồi.”

“Đó là những gì họ đáng phải chịu. Hôm nay Tần Tư Lam ôm bụng đến tận cửa rồi?”

“Ừm, đi gặp bố... Anh biết rồi đấy.” Cô đột nhiên ngừng bặt.

Ở bên cạnh Mộ Dạ Bạch khiến cô có cảm giác ấm áp khó tả, tim cô được an ủi xoa dịu hơn rất nhiều, vì vậy cô không muốn nói những lời phá hoại cái không khí ấm áp này, càng không muốn dùng cách xưng hô đó gợi nhắc về thân phận của mình.

Lần này, cô rất muốn thả tự do cho bản thân, để mặc mình đắm chìm...

Mộ Dạ Bạch tất nhiên không bỏ qua chi tiết nhỏ tromg câu nói đó của cô, khóe mắt anh ánh lên ý cười. “Phỏng vấn một chút tâm trạng của em.”

Bọn họ cùng đẩy chiếc xe đi về phía trước.

Nói là mua thức ăn mà cuối cùng lại biến thành đi lòng vòng mua đồ. Hai bàn tay đặt trên chiếc xe đẩy cùng nắm vào nhau như các cặp đôi bình thường khác.

“Em thì có tâm trạng gì chứ?”

“Khó chịu không?” Mộ Dạ Bạch nhìn cô ánh mắt thăm dò.

“Ừm...” Cô gật đầu, nghiem túc suy nghĩ một lúc chỉ vào tim mình: “Chỗ này rất khó chịu, bực bội, rất buồn. Cảm thấy không thoải mái chút nào. Anh nói xem có phải em vẫn đang ghen không?”

Cô hỏi rất chi là nghiêm túc, thành thật, càng có vẻ như vô ý!

Anh cau mày lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chặp.

Cố Thiên Tầm có thể cảm nhận được ánh mắt đó nghĩa là gì, cô phá lên cười, quay mặt lại trêu chọc anh: “Anh giận à?”

“Em! Đoán! Xem!” Anh gằn giọng nói từng chữ một.

Cô đột nhiên cảm thấy rất chi là hả lòng hả dạ. Ai bảo anh vừa nãy trêu cô cơ!

“Em không đoán được. Nhưng... em biết mình vi bọn họ mà tổn thương đến mức nào.” Cô tiếp tục vô tình đổ thêm dầu vào lửa.

Không nhẫn nhịn được nữa, lửa giận trong mắt Mộ Dạ Bạch bùng cháy, anh bỏ tay cô ra, ôm lấy lưng cô.

Nhưng cô dường như đoán trước được hành động của anh vậy, cô đã nhanh hơn một bước lách người trốn khỏi vòng tay anh, cười tươi chạy vụt qua.

Mộ Dạ Bạch chạy đuổi theo.

Cô đâu thể là đối thủ của anh được. Chân anh dài như vậy, một bước của anh bằng hai bước chân cô, vì vậy cho dù cô có chạy hộc bơ đi chăng nữa thì anh cũng dễ dàng đuổi kịp được.

“Tốt nhất là em đừng có để anh tóm được! Chạy cho xa vào!” Anh cao giọng cảnh cáo cô, mặt vẫn sa sầm lại, trông bộ dạng đó chắc giận không vừa.

Chạy đường thẳng thì tất nhiên cô không phải là đối thủ của anh rồi, cô chỉ có thể chạy vòng qua các giá đồ, cười giòn tan.

Nhìn bọn họ, có phần trẻ con, giống như hai đứa trẻ mới lớn yêu nhau vậy, đuổi đánh, chọc ghẹo, nhưng...

Tim lại thấy tươi mới bay bổng.

Trái tim như đã chết từ lâu, nằm trong góc tối của cô giờ đây như được đập trở lại nhịp đập tuổi thanh xuân...

Được ở cạnh anh, cho dù không thể được mãi mãi, cho dù chỉ là trong khoảnh khắc thôi, cô cũng rất vui rồi...

Đang bước qua một kệ hàng thì cô liền nghe thấy đối diện có tiếng hét lớn: “Trời! Va vào rồi! Va vào rồi!!”

Một chiếc xe đựng hàng lớn chất đầy đồ đạc mất kiểm soát lao về phía kệ hàng trước mặt cô. Cô sững người đi trong giây lát, bất giác lùi về sau một bước, lưng cô va mạnh phải tưởng phía sau.

Kệ hàng lung lay sắp rơi đồ xuống phía cô.

Trên kệ bày đầy các loại đồ sứ và ly thủy tinh...

Cố Thiên Tầm định chạy đi nhưng đã không kịp nữa rồi...

“Cẩn thận!” Một giọng nói thất thanh vang lên, đồng thời một bóng người lao đến, bao phủ lấy người cô.

Chiếc kệ hàng đổ ập xuống.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên bên tai cô.

Cô cứng đờ ra đó, toàn thân run rẩy.

Đôi tay Mộ Dạ Bạch ôm chặt lấy cô, khiến cả người cô nằm gọn trong lòng anh. Tấm lưng rộng của anh nặng nề dùng lực đỡ lấy toàn bộ cái giá.

“Loảng xoảng” “choang choang”...

Bên tai cô vang lên âm thanh rơi vỡ của các đồ gốm trên nền đất....

Đồ gốm sứ, ly thủy tinh, pha lê liên tục đập xuống người anh.

Giá hàng nặng hàng trăm kg đè lên người anh, những cạnh sắt sắc nhọn xuyên qua lớp áo sơ mi cắm vào da anh.

Máu ướt đẫm chiếc sơ mi.

Khoảnh khắc đó cô cảm giác trái tim mình cũng vụn vỡ theo...

Đau đến mức cô không thở được.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trán anh rơi xuống mặt cô.

Đôi vai đang cố chống đỡ đó run lên, những gân xanh nổi rõ. Nhưng câu đầu tiên mà anh nói lại là câu nói an ủi cô: “Không sao rồi...”

Nước mắt cô phút chốc không kiềm được mà rơi xuống, cô càng run hơn.

Cô thì không sao, nhưng anh thì có sao rồi...

Anh bị thương rất nặng...

Nhìn nước mắt cô rơi càng lúc càng nhiều, anh thở ra một hơi, nói trong hơi thở khó nhọc: “Em đừng khóc nữa, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu...”

Anh vẫn nói cứng được, nhưng hơi thở của anh đã không còn ổn như trước nữa, mặt ngày càng trắng bệch ra.

Cô càng khóc thảm thiết hơn.

“Em mau nín đi, anh không thích nhìn thấy em khóc...” Giọng nói anh càng nặng nề hơn nhưng vẫn không quên ra lệnh cho cô.

Cô không dám khóc nữa, hai tay dùng lực chống đỡ lấy cái giá trên lưng anh, không giữ ý tứ nữa mà gào to lên: “Cứu với! Mau cứu anh ấy... mau giúp tôi cứu anh ấy!”

...............

Sau đó giá hàng dần dần được những người khác dỡ đi.

Nước mắt của cô không thể nào kiềm được nữa.

“Em xin lỗi, là do em chạy lung tung nên mới hại anh bị thương...” Cô rất ân hận, rất dày vò.

“Đây đâu phải lỗi của em.” Giọng anh cố nén đau nói.

“Em nói những lời đó đều là giả hết, là em lừa anh đấy...” Cô vội vàng giải thích tiếp: “Em cảm thấy trong lòng bực bội, là không cam tâm nhưng em không hề khó chịu cũng không đau lòng. Hơn nữa em còn đang đợi cái ngày này...”

“Anh biết.”

Sao mà anh không biết là cô cố tình lừa mình được chứ?

Chiếc giá hàng cuối cùng cũng được dựng thẳng lên. Cố Thiên Tầm dang tay ôm lấy anh thật chặt: “Mộ Dạ Bạch, anh không được có chuyện gì đâu đấy, nếu không em sẽ hận bản thân mình chết mất!”

Anh cười khổ.

Trông anh yếu ớt đến vậy sao?

“Yên tâm, không chết được đâu.” Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Tay anh lạnh ngắt, không còn chút nhiệt bào.

Nghe đến từ “chết”, cô liền tức giận nói: “Anh nói chết chóc vớ vẩn gì thế, giờ đang yên ổn....”

Thân người nặng nề của anh đè lên cô.

Ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô như có ý gì khác. “Em có sợ anh chết không?”

“....” Cô không muốn nói chuyện này thêm nữa.

“Trả lời anh đi!” Nhưng anh lại cố chấp nói tiếp cái chủ đề này, đưa tay nâng mặt cô lên, thở hắt ra, nói tiếp: “Nếu có một ngày, anh thật sự xảy ra chuyện...”

Câu nói đã đứt đoạn tại đó.

Cô quỳ dưới đất, ôm lấy đầu anh, chủ động hôn lên môi anh.

Nước mắt không ngừng rơi khỏi khóe mắt...

Cô ghét cái câu hỏi này của anh, thậm chí là không muốn nghe dù chỉ một từ.

Cho dù bọn họ không chắc sẽ có tương lai, càng không chắc có thể bên nhau trọn đời, nhưng...

Bất luận thế nào, cô đều hy vọng anh sẽ sống tốt!

Sống tốt...

Lần đầu tiên cô chủ động như vậy, Mộ Dạ Bạch khẽ ho một tiếng, anh đã không còn đủ sức để biến nụ hôn này từ thế bị động sang thế chủ động nữa rồi.

Còn cô, chỉ chạm môi một cái rồi lùi ra....

Hương thơm thoang thoảng lưu lại trên bờ môi anh...

..............

Giám đốc siêu thị vội vàng chạy đến. Nhìn thấy hiện trường, ông ta sợ hãi thành khẩn: “Xin lỗi, xin lỗi hai vị! Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, sẽ có bác sĩ đến ngay thôi. Hai vị đi bệnh viện khám, có bất cứ vấn đề gì siêu thị chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ!”

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau giúp tôi đỡ anh ấy ra!” Cố Thiên Tầm giận dữ mắng.

Lúc này giám đốc mới gọi người đến đỡ Mộ Dạ Bạch ra khỏi siêu thị.

Vui quá hóa buồn, câu nói đó hoàn toàn đúng với tình cảnh lúc này.

........................

Bệnh viện Vân Sam của tập đoàn Cố thị đang rất đông người.

Lam Tiêu, Cố Đình Xuyên, Lý Vũ Sâm, Trần Anh Hào cùng Cận Vân đều đến, ngay cả Dương Mộc Tây cũng đến cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.