Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 111: Đêm nay anh muốn có em



“Sao lại nuốt lời?” Anh nâng nhẹ cằm cô, nghiêm giọng chất vấn. Cho dù cố gắng hết sức kiềm chề, để không bị dục vọng làm cho điên đảo, thế nhưng giọng nói dường như đã lạc đi.

Tiếng thở dài của anh, chất chứa sự giận dữ, khiến cô chết lặng. Đôi mắt hướng về phía ánh đèn của trang trại, dục vọng hối thúc khiến con người ta đứng ngồi không yên.

“Em không hề cố ý…” Tiếng nói vừa cất lên, cô đỏ mặt lại. Bình thường đâu có nói như vậy, lúc này, giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt, đến cả hơi thở cũng không đều đặn.

Giọng nói này có sự mê hoặc chết người!

Mộ Dạ Bạch nheo mắt lại, hơi thở gấp gáp hơn. Cúi đầu và hôn lên môi cô, trong anh bây giờ là quá nhiều cảm xúc, khiến nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Âm thanh của nụ hôn, trong đêm thanh vắng trở nên ấm áp biết bao.

Hôn anh thật sâu, đây không phải là lần đầu tiên, thế nhưng, đây lại là lần đầu anh hôn cô mà không bị hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc như những lần trước, anh của lần này giống như một con mãnh thú tấn công con mồi, nhanh chóng và mạnh mẽ.

Ngấu nghiến điên cuồng, phóng khoáng, anh dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Hơi thở của cô càng lúc càng gấp gáp.

Một cảm xúc khiến con người mê dại, khiến cô không thể phản kháng, chỉ còn dựa vào bản năng để giữ lại đôi bàn tay nóng bỏng của anh một cách yếu đuối, hơi thở hổn hển: “Em … không hề muốn hôn anh ta..”

Khẽ hé làn môi, cô vấn gắng gượng dùng chút lý trí cuối cùng đề giải thích với anh. Đôi mắt ướt đẫm, ẩn chứa sự khẩn thiết.

Cô không muốn anh hiểu lầm cô…

Cái cảm giác ngột ngạt này, cô không thể chịu đựng thêm được nữa.

Mộ Dạ Bạch một tay vuốt nhẹ má cô, tim anh tỏa ra một sức nóng mãnh liệt khiến mặt cô đỏ ứng lên như hoa anh đào nở ngày xuân.

Từ đầu đến cuối anh không hề nói nửa lời, chỉ nhìn cô, ánh mắt đắm đuối.

Điều này khiến cô không thể đoán biết được rằng liệu anh có tin lời cô nói hay không, cô cố gắng thoát ra khỏi môi anh và nói thêm:”Vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn, anh hãy tin em….”

“….Anh biết rồi” Giọng nói trầm ấm vang lên.

Cô ngạc nhiên nhìn anh.

Biết rồi?

Đã biết rồi, vậy sao lại còn tức giận như vậy?

Cô không hiểu.

Anh tức giận không phải vì cô nuốt lời, mà tức giận vì vẻ đẹp của cô đã bị một người đàn ông khác sàm sỡ. Thay vì giận cô, anh lại thấy giận chính bản thân mình hơn.

“Chúng ta… có thể đổi cách nói chuyện khác không?” Cô chớp mắt, đưa ra đề nghị.

Chỉ cần nghĩ đến việc cánh cửa được mở ra, rồi cảnh ngọt ngào giữa hai người bị mọi người nhìn thấy hết, cô toát mồ hôi.

“Không cần thiết” Anh cương quyết từ chối, ngón tay đặt lên môi ngăn không cho cô nói tiếp, ánh mắt tinh nghịch ngắm nhìn môi cô, “Anh thấy cách này hay mà, có điều …”

Trời!

Rốt cục thì có gì hay cơ chứ?

Ánh mắt của anh dường như đã hướng về đôi môi cô hàng trăm nghìn lần, ngón tay vuốt ve, càng khiến cho chân cô như mềm nhũn ra. Ngón tay cô cứng đờ, đan chặt vào tay anh, “Vậy anh tránh lui ra, để em mặc quần áo…”

Cô buông tay của anh xuống, chỉnh lại bộ đồ bơi đang mặc trong tình trạng gần như đã tuột xuống. Mộ Dạ Bạch đưa tay ra giữ lấy hai cánh tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng giơ lên cao.

Không chờ cô kịp phản ứng, anh cúi đầu, ngậm lấy đầu ngực hồng hào của cô.

Cô giật mình, “A” lên một tiếng nhẹ, bỗng, cô ý thức được việc này nguy hiểm đến dường nào – không chỉ phía trong có người, mà bất cứ lúc nào cũng có khách du lịch qua lại khu vực này, cô lập tức vừa ngượng ngùng vừa bình tĩnh mím chặt môi lại để không phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.

Thế nhưng…

Bầu ngực nóng ran, lưỡi của anh vẫn không chịu ngừng lại, như thể muốn quét đi ngọn lửa đang rực cháy trong cơ thể cô, núm ngực hồng hào kia, lúc ngậm, lúc cắn nhẹ, lúc lại ngấu nghiến....

Cô cảm thấy ngực mình như căng lên.

Cảm giác này, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy xấu hổ, thế nhưng, sự thỏa mãn lại không ngừng mơn trớn cô, khiến cơ thể cũng như trái tim cô như ngưng lại, mềm mại như chiếc kẹo bông màu hồng…

“Mộ Dạ Bạch…” Cô gồng tay lên, mặt đỏ ứng lên nói nhẹ,:”Đừng như vậy….Sẽ có người nhìn thấy đấy..”

Mộ Dạ Bạch cố hôn ngực cô một cái.

Rồi….

Lùi lại.

Từ ngực của cô, anh giữ người cô, hướng lên trên, dừng lại ở môi cô…

Cô thở dốc, mắt nhòa đi.

Môi của Mộ Dạ Bách vẫn mơn trớn lấy môi cô, không mút chặt, chỉ là đùa giỡn với môi cô, như thể quyến luyến không rời.

Buông nhẹ tay cô.

Hai tay được tự do trở lại, cô ngay lập tức ghì lên vai anh, thở chậm rãi.

Hai mắt từ từ mở ra, vẻ khôi ngô tuấn tú của anh hiện ra mà tiềm ẩn trong đó là đầy những dục vọng và đau khổ, tim cô đập thình thịch, định nói để anh buông cô ra, nhưng, anh đang chỉnh lại quần áo trên người cô.

Nút thắt vừa bị anh cởi ra, giờ anh đã thắt nó lại.

Cô ngạc nhiên nhìn từng hành động của anh, gần như không nghĩ rằng anh sẽ đột nhiên dừng lại như vậy. Mới vừa rồi, biểu hiện của anh còn như muốn ăn tươi nuốt sống cô, vậy mà, giờ đây trong ánh mắt anh như lấp đầy bởi sự đau đớn.

“Ở đây đợi anh, anh sẽ quay lại ngay”

Ánh mắt cô chất chứa đầy những cảm xúc không thể gọi tên.

Thế nhưng….

Tuy anh đã buông cô ra, nhưng không hề giải thích gì, chỉ là hôn cố lên môi cô một cái, rồi rời đi.

Bước chân của anh vẫn đều, anh rời đi rất vội vàng.

Cố Thiên Tầm nhìn thấy cảnh đó, hoàn toàn sững sờ.

Vậy là sao?

Sau màn hôn mãnh liệt nóng bỏng, anh vứt bỏ mình ở đây như vậy sao?

Cô đặt tay lên trên đôi môi đỏ sưng tấy, chạm nhẹ, đầu ngón tay hơi rung. Ở đó, dường như vẫn còn tàn dư lại chút hơi thở của anh.

Mát rượi, giống như hương vị bạc hà, miệng cô lúc nào phảng phất mùi thơm tinh khiết như vị rượu sâm panh, có vị ngòn ngọt một cách lạ thường, giống như mùi vị của trái tim đang thổn thức….

Ân ái giữa hai người họ kết thúc một cách nhẹ nhàng như vậy, đáng nhẽ ra cô phải cảm thấy thoải mái hơn mới phải, thế nhưng, không hiểu lý do vì sao bị bỏ lại ở nơi này, cô không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng.

Sự hụt hẫng, quả thật rất lớn.

Hơn nữa…

Rõ ràng là anh trêu đùa mình trước, thế mà cũng chính anh lại quay đi trước, bước đi vội vã thế, cũng không biết anh đi đâu nữa.

Đang đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung, cô liền nhìn về hướng mà anh vừa đi khỏi. Một cơn gió thổi qua, cơn gió làm cô như bừng tỉnh lại, cô định quay đi đứng nép vào góc.

Đúng lúc này…

Một cánh cửa cửa căn phòng được người mở ra từ phía trong.

Cô nhìn về phía âm thanh phát ra, liền thấy Tần Tư Lam tóc tai bù xù, đang mặc bộ đồ ngủ màu tím bước ra từ căn phòng, động tác rón rén như tên trộm, chắc hẳn là đang lo làm ồn đến phòng của lão phu nhân.

Quay người lại, mới nhìn thấy Cố Thiên Tầm đang đứng đó, giật thót mình, ôm chặt lấy ngực, sắc mặt tái đi.

“Sao cô lại đứng ở ngoài này” Tần Tư Lam hỏi.

“Không thì sao? Cô thấy tôi nên ở bên trong phòng cùng với Cảnh Nam Kiêu sao?” Cô hỏi lại, giọng điệu lạnh lùng. Thực tế, cô đang cảm thấy rất bối rối.

May mà Mộ Dạ Bạch rời đi nhanh chóng, nếu không, chắc chắn Tần Tư Lam sẽ nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi thì không biết cô ta lại gọi lại lão phu nhân để kiếm chuyện gì nữa đây.

“Anh ấy đang say rượu nằm trong phòng, cô không để ý chăm sóc anh ấy sao? Nhỡ đâu anh ấy cần gì, ai giúp anh ấy?” Giọng điệu Tần Tư Lam trở nên gay gắt hơn, bộc lộ rõ sự tức giận. Dường như đang rất tức giận với sự thờ ơ dửng dưng của Thiên Tầm.

Cố Thiên Tầm sắc mặt lạnh lùng, thật sự là cô chẳng muốn cãi nhau, chỉ lườm một cái rồi nói:”Cô lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”

Chỉ một câu nói này đã khiến Tần Tư Lam cứng họng.

Trừng mắt một cái rồi đẩy cửa bước vào. Trong tâm trí cô lúc này chỉ có hình bóng của Nam Kiêu, cũng không có tâm trí nào để cãi nhau với Thiên Tầm.

Không gian yên tĩnh trở lại, Cố Thiên Tầm thở nhẹ. Nhớ ra mình vẫn mặc bộ đồ bơi ướt sũng, cô bèn đi tắm, thay bộ đồ ngủ.

Cô quay người, chuẩn bị quay về phòng lấy quần áo thay, rồi lấy thêm một phòng nữa cho mình. Cửa mới hé ra một chút, bỗng có ai giữ chặt cổ tay cô từ đằng sau.

Cô ngạc nhiên quay lại, hóa ra thân hình cao to của Mộ Dạ Bạch.

“Đi với anh”

Không nói gì thêm, anh đưa tay ra đóng cửa lại. Rồi cầm tay, dẫn cô đi.

“Chúng ta đi đâu?” Cố Thiên Tầm hỏi.

Chân anh dài, bước đi lại đều, Cố Thiên Tầm bị anh dắt đi, khó khăn lắm mới đi theo kịp được.

“…..” Nhưng anh không hề trả lời cô.

“Em muốn thay quần áo…”

“Không cần thiết, một lát nữa mặc gì thì cũng như nhau cả thôi” Anh trả lời, nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước.

“Anh nói vậy là có ý gì?” Cô vẫn chưa hiểu ý anh.

“Một lúc nữa em sẽ biết”

Cố Thiên Tầm nhìn bóng hình cao lớn của anh, không hiểu anh ấy đang giấu giếm điều gì nữa. Anh đưa cô đi qua rừng trúc vắng lặng, trước mắt hiện ra một tòa biệt thự hoành tráng.

Cô ngạc nhiên, sao anh ấy lại đưa mình đến đây.

Chưa kịp hỏi, anh đã lấy thẻ mở toang cánh cổng lớn của căn biệt thự.

Cố Thiên Tầm nhìn anh không chớt mắt, “Anh … vừa đi lấy thêm phòng sao?”

“Ừ” Chỉ một âm thanh gọn lỏn phát ra. Mở cửa phòng đi vào, cho thẻ cửa vào khe bật điện.

Bên đó, Thiên Tầm đưa tay ra lần mò tìm chỗ bật đèn, thế nhưng, ngón tay vừa chạm vào công tắc, chưa kịp bật đèn sáng lên, mấy ngón tay cô bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Tay anh to lớn và ấm áp, tay cô nhỏ bé, yếu đuối, dường như chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ bị thương.

Sau đó, thân hình to lớn của anh tiến lại gần cô, ép chặt cô vào tường.

Cô thở gấp, tay nắm lấy tay anh, “Anh… anh muốn làm gì vậy?

Không xong rồi!

Hỏi xong câu này, cô tự thấy không những thừa thãi mà còn rất ngu xuẩn. Vào tình thế này, anh ấy còn làm gì được chứ?

“Em không cảm nhận được sao?”

Giọng của Mộ Dạ Bạch thì thầm, trong không gian tối tăm này dường như càng trở nên ấm áp hơn. Người anh tiến đến gần cô hơn.

Trời!

Cô hít một hơi, ngón tay gần như cứng lại.

Trên người cô lúc này chỉ có một mảnh vải mỏng, còn anh phía dưới quấn một chiếc khăn tắm, gần gũi thế này, cô dường như cảm nhận rõ hơn chiếc khăn tắm của anh đang cộm lên và ham muốn của anh như muốn bùng cháy.

Nghĩ đến thứ đó của anh, đầu óc cô trống rỗng, sởn cả gai ốc.

“Đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chưa?”

Giọng nói của anh, thì thào bên tai cô.

“Anh sẽ cho em thời gian!”

Chuẩn bị tâm lý?

Cô không hề ngốc, đương nhiên cô hiểu anh đang nói gì. Thế nhưng, như vậy thật sự có ổn không?

“Mộ Dạ Bạch…” Cô quay mặt, gọi tên anh.

Một bên tay của anh vẫn đang để không, quả nhiên liền đặt lên vai cô. Bỗng chốc tấm áo tụt xuống, ngón tay anh đang chậm rãi cảm nhận từng chút da thịt cô.

“Gọi gì anh vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Cô thở hắt ra, xoay người, định dịch vai ra khỏi bàn tay anh. Thế nhưng, anh không những không buông tay ra, mà còn như muốn trừng phạt cô, càng giữ tay chặt hơn.

Chân cô như mềm nhũn, không nhịn được bật ra tiếng

“Chúng ta… không thể…”

“Không có gì là không thể, đêm nay anh muốn có em”. Mộ Dạ Bạch đưa tay xoay người cô lại, động tác có chút mạnh bạo, suýt chút nữa khiến cô va mạnh vào phía tường đằng sau. Anh nhanh đưa tay ra giữ lấy cô, áp đầu cô vào tim mình.

Cánh tay to lớn, chẳng may chạm vào công tắc trên đường, “Tách”, ánh đèn mờ mờ phía trên đầu hắt lên cơ thể của hai người, dường như cảnh tượng này càng làm anh kích thích hơn.

Hít thở, bình tĩnh.

Cả người cô cứng đờ lại, mắt không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ thì thầm:”Mọi người đều ở đây, chúng ta làm thế này … ư..”

Nụ hôn của anh làm cô không nói thêm được.

Dây áo trên vai cô, một lần nữa bị anh nới lỏng. Khi cô vẫn chưa nói gì được tiếp, anh đã tuột áo của cô ra, vứt xuống đất. Chiếc khăn tắm duy nhất trên người anh, cũng tuột xuống…

Cơ bắp cuồn cuộn cùng với cái đó của anh, khiến cô đỏ mặt lên.

Quả là quyến rũ…

Thật sự, cô dường như bị kích thích đến điên dại!

Nhìn một lát cô vội đưa tay lên che mắt…

Dưới ánh đèn, mọi thứ trở nên rất quyến rũ.

Phản ứng của cô, khiến Mộ Dạ Bạch bật cười, ánh mắt càng trở nên đắm đuối hơn. Bộ dạng lúng túng của cô, thật cuốn hút, khiến đàn ông dễ dàng cảm thấy thỏa mán.

Anh là người đàn ông đầu tiên của cô!

Và tuyệt đối sẽ là người cuối cùng!

Mộ Dạ Bạch nắm lấy bàn tay cô đang che mắt, đưa lên miệng và ngậm lấy những ngón tay nhỏ bé của cô.

Trời!

Hai chân cô mềm nhũn, dường như sắp rụng ra tới nơi.

Như đang mút kem, anh dùng lưỡi và môi mút nhẹ lòng bàn tay cô. Từng chút, từng chút, nhẹ nhàng. Hành động của anh đầy sự khiêu khích.

Rõ ràng chỉ với những hành động đùa cợt đơn giản như này, Cố Thiên Tầm đã có cảm giác không trụ vững nữa rồi.

Hai cánh tay thừa thãi của cô, chỉ có thể túm chặt lấy vai anh một cách vô thức, để cả người không bị ngã khụy xuống.

Ở phía bên dưới, cô cảm thấy có một dòng nước ấm áp nhưng mãnh liệt muốn tuôn trào ra.

Chiếc quần bơi của cô đã ướt từ lúc nào.

Cô khó chịu và vô thức rên lên 1 tiếng, anh luồn ngón tay vào quần bơi của cô, kéo xuống đến đầu gối. Giờ thì cô đã hiểu câu “Mặc gì chẳng như nhau” của anh có nghĩa là gì. Dù sao thì cũng đều bị cởi ra hết…

Và rồi…

Tay của anh, trượt nhẹ vào phía giữa hai chân cô. Nơi mà cô đã thấy ướt từ lâu.

Cô vẫn còn trong trắng, nên rất nhạy cảm. Càng như vậy, anh càng cảm thấy cần phải nâng niu cô…

Cô định khép hai chân lại theo bản năng, thế nhưng, chưa kịp làm điều đó, ngón tay của anh đã bắt đầu khám phá phía trong cơ thể cô.

“A…”

“Ôi…”

Hai người liên tiếp phát ra những tiếng rên …

Tan vỡ, liên hồi…

Cô cảm nhận được có thứ gì đó đang xâm chiếm cơ thể cô, cảm giác lạ lùng nhưng rất thỏa mãn thay phiên chiếm lấy đầu óc cô, kích thích cô, khiến cô như đang lạc vào một thế giới khác…

Còn anh…

Cái ướt át và xiết chặt của cô khiến anh như mê dại đi.

Trong đầu anh bỗng xuất hiện một suy nghĩ, nếu biết thế này anh đã sớm hành động..

Mắt lim dim, ngón tay của anh phía bên trong cô bắt đầu cựa quậy…

“A… Dạ Bạch..” Cô gọi thầm tên anh, đôi mắt ướt át thu hút ánh nhìn người khác.

Anh nuối tiếc ôm chầm lấy cô, để cô từ từ dựa vào vòng tay mình. Tay lúc chậm lúc nhanh, như đang trêu đùa từng dây thần kinh của cô.

Đôi môi căng mọng của cô, khiến đầu óc anh như càng chìm vào mê hoặc, chỉ tiếc không thể ngậm lấy hết bờ môi của cô. Anh cúi đầu, đắm đuối hôn cô, rồi lùi lại, nói nhỏ:”Hôm nay, anh sẽ lấy lại hết những lời nói đã nói trước đây!”

Lời nói nào?

Cô rất muốn hỏi, thế nhưng, những dòng nước đang chảy ra từ phía dưới cơ thể cô khiến cô như mụ mị, không thốt ra được lời nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.