Kể từ khi anh mở cửa, tất cả đều là thật? Đêm qua anh ấy đã ở đây, chăm sóc cô, dỗ dành cô, ôm lấy cô.
Cô đột nhiên thấy ân hận, tối qua cô không nên hôn mê như vậy.
Hơn nữa…
Bây giờ, Mộ Dạ Bạch đã đi đâu rồi.
Thiên Tầm ôm lấy bộ quần áo rồi quay về giường, trầm ngâm một lúc, cô chợt nhìn thấy tờ giấy nhắn.
Trên đó chỉ là vài chữ đơn giản, cô liếc qua cũng có thể nhận ra, đó là chữ của anh.
“Nếu vẫn còn đau đầu, em uống một viên thuốc màu vàng. Nếu vẫn chưa hạ sốt, em uống một viên màu trắng. Ở phòng đợi anh, anh sẽ quay lại đón em.”
Nhìn những dòng chữ này tim cô như loạn nhịp, Cố Thiên Tầm lại chuyển hướng nhìn qua những viên thuốc, trong lòng rối bời những cảm giác phức tạp đan xen.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không đợi anh. Cô thu dọn đồ đạc, cầm lấy bộ quần áo của anh, vẫy xe về thành phố.
Tất cả những gì xảy ra đêm qua, như một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp.
Thế nhưng, khi đã tỉnh lại rồi, cô không thể nào đắm chìm trong giấc mơ đó thêm nữa…
……
Cố Thiên Tầm về nhà họ Cảnh, gọi điện thoại cho Dương Mộc Tây.
“Mộc Tây, tớ không được khỏe, sáng nay tớ không đến khách sạn, nếu có việc gì cậu báo cho tớ một tiếng nhé”.
“Cậu ốm à?”. Dương Mộc Tây có vẻ lo lắng: “Là thân bệnh hay tâm bệnh?”
“Tâm bệnh gì chứ”. Cố Thiên Tầm bị câu hỏi của cô làm khó, nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu đang nói đến việc tớ về nhà họ Cảnh sao?”
Không đợi Dương Mộc Tây trả lời, cô liền đáp lại giọng đầy trào phúng: “Cũng quen rồi, làm gì còn tâm bệnh nào chứ”
Ở nhà họ Cảnh, cô muốn thoải mái một chút xem ra là điều không thể.
Dương Mộc Tây im lặng hồi lâu rồi nói: “Ý tớ không phải là chuyện nhà họ Cảnh đáng ghét đó”.
“Vậy, ngoài chuyện này ra còn chuyện gì khác nữa?”. Cố Thiên Tầm không hiểu cô đang nói gì.
Dương Mộc Tây thở dài, giọng cô có chút nặng nề: “Báo sáng nay, cậu đã đọc chưa?”
“Báo gì?”. Cố Thiên Tầm không hiểu sao Mộc Tây đột nhiên nói chuyện này.
“….Thôi, không có gì”. Dương Mộc Tây cố gắng kiềm chế, nói được một nửa liền dừng lại. “Cũng chẳng có gì đâu. Chẳng phải cậu đang mệt sao, thôi nghỉ ngơi đi.”
Dương Mộc Tây vội vàng cúp máy, Cố Thiên Tầm vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Cô nhìn chiếc điện thoại, nghĩ ngợi gì đó rồi định ra ngoài.
Nhưng….
Cánh cửa vừa mở ra, một thân hình cao lớn đứng ngay đó.
Ngoài Cảnh Nam Kiêu ra còn có thể là ai được nữa.
Nhìn thấy anh, mặt cô không để lộ một chút biểu cảm nào cô lách người bước qua anh. Cảnh Nam Kiêu nhìn cô, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
“Em về từ khi nào?”
Anh hỏi mà giọng nỏi như không ra hơi, chắc là đã thức cả đêm qua
“Vừa mới về”. Cố Thiên Tầm trả lời, giọng cô cũng thều thào không kém, còn thêm cả một chút ngạt mũi.
Cảnh Nam Kiêu ngay lập tức nhận ra điều đấy, kéo tay giữ cô lại rồi đưa tay ra đóng cửa.
Anh chau mày hỏi cô: “Em bị ốm à?”
Nghe giọng điệu xem ra là anh đang quan tâm đến cô. Cô chỉ cười khểnh rồi mở lời: “Anh cứ lo cho Tần Tư Lam trước đi đã, chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”
Nhắc đến Tần Tư Lam, Cảnh Nam Kiêu có vẻ hơi chột dạ. “Chuyện hôm qua là một tình huống đặc biệt…..”
Anh muốn giải thích.
“Anh không cần phải giải thích với tôi, tôi không muốn nghe, cũng không hề quan tâm”. Cố Thiên Tầm ngắt lời anh không hề khách sáo.
“….”. Anh nghẹn lời và có chút bối rồi. Anh nhìn cô một hồi chẳng nói được lời nào. Anh vốn định hỏi tối qua cô có lên núi tìm Mộ Dạ Bạch không. Nhưng xem vẻ mặt bướng bỉnh, lạnh lùng của cô, anh nhất thời không dám nghe câu trả lời.
Cố Thiên Tầm cũng không nhiều lời với anh, trong lòng cô vẫn đang nghĩ về chuyện bài báo mà Mộc Tây nói khi nãy.
Đang định ra ngoài tìm cô Trương để lấy báo sáng nay xem tin tức thế nào, còn chưa kịp mở cửa cô đã nghe thấy một tiếng chất vấn lạnh lùng vang lên: “Đây là quần áo của ai?”
Từng từ vô cùng đơn giản nhưng lại được nhấn mạnh, dừng ngắt rõ ràng, khiến cho người ta có cảm giác nó vang lên từ địa ngục.
Cô hơi sững người.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh đang cầm bộ quần áo đã được giặt sạch của Mộ Dạ Bạch, đang chằm chằm nhìn cô. Đôi mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
Tay cô đang nắm chặt lấy tay nắm cửa, cô thấy như toàn thân lạnh toát.
Anh tiến đến gần cô, giương bộ quần áo ra trước mắt cô, nghiến răng nói: “Tôi hỏi một lần nữa, đây là….”
“Anh không phải hỏi”. Cố Thiên Tầm ngắt lời anh, ánh mắt đang long lên song sọc của anh khiến cô nhưng muốn nghẹt thở. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng mắt anh rồi nói: “Câu trả lời anh biết rõ hơn ai hết, chúng ta không cần phải lừa dối lòng mình thêm làm gì”.
Cô vẫn trả lời một cách đầy hùng hồn quyết liệt.
Cảnh Nam Kiêu túm chặt bộ quần áo đến nỗi các khớp ngón tay đều trắng bệch. “Tối qua… sau khi tôi đi, cô đã lên núi, đúng không?”
“Không sai. Nhưng Cảnh Nam Kiêu, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi điều này. Nếu anh thấy không thể chịu được thì li hôn đi.”
Hai chữ “li hôn” khiến hai hàng lông mày của anh không ngừng chau lại.
Thật ra anh đang sợ hãi.
Ngay lập tức như muốn chạy trốn hai chữ đó.
Thế nhưng, thật ra….
Bất luận là đứng trên góc độ của Tần Tư Lam, của đứa bé hay của Cố Thiên Tầm để xem xét, thứ duy nhất có thể cứu vãn họ lúc này ngoài việc li hôn ra, có vẻ không còn cách nào khác.
“Cố Thiên Tầm, em yêu Mộ Dạ Bạch đến vậy sao? Tối qua thời tiết xấu như vậy, nếu có lũ quét xảy ra, em có thể sẽ chết, vậy mà em vẫn lên núi sao?”. Cảnh Nam Kiêu nghĩ đến chuyện đó, lòng chỉ thấy thêm nhục nhã, khuôn mặt anh liên tục biến sắc. “Thế nghĩa là căn phòng tôi đặt, kết quả là biến thành nơi hai người vụng trộm ân ái sao? Các người ngủ với nhau trên chiếc giường tôi chuẩn bị sao?”
Một loạt những câu hỏi chất vấn khiến Cố Thiên Tầm chỉ thấy đầu óc quay cuồng đau như búa bổ. Cô xua tay như không muốn nói với anh thêm một lời nào nữa, cô lại mở của. Thế nhưng chiếc cửa vừa hé ra, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, chiếc cửa vừa to vừa nặng bị dập lại thật mạnh.
Cánh tay Cảnh Nam Kiêu vòng qua vai cô đóng sập chiếc cửa. Lúc này, lồng ngực anh như áp sát vào lưng cô, cô có thể nghe thấy rất rõ từng nhịp từng nhịp trái tim anh đang thình thịch đập.
Thế nhưng…
Những việc làm này đã chẳng thể nào làm lay động cô như trước.
“Anh muốn gì?”. Cô không còn kiên nhẫn được nữa.
“Em yêu anh ta đến vậy sao?”. Giọng anh không giấu nổi sự thê lương xen kẽ cả sự bất lực.
Cố Thiên Tầm cũng không muốn giấu lòng mình. “Chúng ta đều biết rất rõ câu trả lời mà”.
Anh chỉ cười nhạt, nhếch mép đầy mỉa mai, anh thì thầm phía sau cô: “Vậy bài báo sáng nay em đã xem chưa?”
Lại là bài báo?
Những thắc mắc của cô ngày nhiều, cô ngay lập tức quay lại nhìn anh: “Báo gì?”
Hơn nữa, nội dung bài báo thì có liên quan gì đến Mộ Dạ Bạch của cô chứ?
“Xem ra em vẫn chưa biết gì rồi”. Cảnh Nam Kiêu phá lên cười lớn, liếc nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì của cô. “Cố Thiên Tầm, Mộ Dạ Bạch e rằng không phải là người em muốn nói yêu là có thể yêu được rồi.”
Không đợi cho cô kịp hiểu câu nói vừa rồi, Cảnh Nam Kiêu kéo cô lại, mở cửa ló đầu ra ngoài nói lớn. “Cô Trương, mang tờ “Nhật báo tài chính” dưới nhà lên đây”.
“Vâng, thiếu gia, tôi mang lên ngay”. Cô Trương đáp.
Cảnh Nam Kiêu quay lại nhìn cô, khuôn mặt thích thú như sắp được xem một màn kịch hay. Cố Thiên Tầm vô cùng căng thẳng, đột nhiên có những dự cảm chẳng lành.
Thế nhưng, cô không thể nào đoán ra được nội dung bài báo đó thế nào.
Cô mím môi, mở cánh tủ quấn áo, cô lấy một độ đồ ngủ sạch sẽ chuẩn bị đi tắm.
Tối qua sau khi uống thuốc, toàn thân đều toát mồ hôi, đến bây giờ vẫn chưa kịp đi tắm.
Lấy xong bộ quần áo, chuẩn bị bước vào phòng tắm. Bên ngoài, cô Trương đang đứng ở cửa phòng. “Thiếu gia, đây là báo người ta mang đến sáng nay, cậu xem đi ạ.”
“Được rồi, là tờ này”. Cảnh Nam Kiêu rút lấy một tờ trong đống báo rồi nói: “Cô lui xuống trước đi”
Đóng cảnh của lại, anh nhìn cô đang chuẩn bị bước vào nhà tắm: “Em không lại đây mà xem bài báo xuất sắc này rồi hãy đi tắm”.
“…. Để đó đi, tôi tắm xong sẽ tự xem”. Cố Thiên Tầm đáp.
Cảnh Nam Kiêu không muốn để cho cô một chút thời gian nào để chuẩn bị tâm lí. “Xoạt”, tiếng mở tờ báo vang lên. “Xem nào, mẩu tin này, tiêu đề là: “Tin nóng về người thừa kế duy nhất tập đoàn Á Minh, sắp kết duyên với người nhà tập đoàn tài chính Hoắc Thị. Sao? Tin này nghe hấp dẫn đấy chứ?”
Khi Cảnh Nam Kiêu vừa đọc những chữ đầu tiên, Cố Thiên Tầm đã ngay lập tức dừng bước.
Câu nói cuối cùng, khiến cô túm chặt bộ quần áo đang cầm trên tay, các ngón tay như bấm chặt vào lòng bàn tay.
Kết duyên….
Thế có nghĩa là Mộ Dạ Bạch sẽ cưới cô ấy sao?
Phải, điều này là đương nhiên…
Lão Phu Nhân rất quý cô ấy, thêm cả xuất thân gia thế của hai gia đình, họ đi cạnh nhau thật xứng đôi vừa lứa. Cô tự xét bản thân mình….
Một người phụ nữ chưa li hôn, nếu có li hôn thì cũng là hai đời chống, có tư cách gì để ở bên anh.
Cảnh Nam Kiêu bước đến trước mặt cô, dù cho cô đang cô gắng để tỏ ra bình thường, nhưng bao trùm lấy khuôn mặt cô là sự đau khổ, không thể nào che giấu được.
Cứ ngỡ rằng mình sẽ vui vẻ, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của cô ngay lập tức khiến tim anh như đau thắt lại.
Yên lặng một hồi, anh dúi tờ báo vào tay cô. “Em tự xem đi. Cố Thiên Tầm, nếu em vẫn muốn lấy Mộ Dạ Bạch, tôi khuyên em nên từ bỏ ý định đó đi”.
……………
Cánh cửa bị đạp tung ra.
Dường như Cảnh Nam Kiêu muốn nhường lại cả căn phòng lúc này cho cô.
Cô cầm tờ báo trên tay, cũng không định xem tin tức, dù sao chuyện giữa cô và Mộ Dạ Bạch cũng thuộc về quá khứ, sau này càng không thể có thêm tiến triển gì được nữa.
Cho đến tối hôm qua...
Tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi...
Thế nhưng....
Tay cô dường như mất kiểm soát, sực tỉnh lại, cô đã mở ra đến trang kia.
Tin tức nóng!
Nội dung đầy đủ, một bài rất dài.
Lúc này, cô vẫn muốn xem bài báo thế nào, ánh mắt cô bỗng bị cuốn theo tấm ảnh trong bài báo.
Một tấm ảnh rất lớn, được chụp vào ban đêm, vì thế, khuôn mặt của hai người trong tấm ảnh cũng không rõ ràng. Thế nhưng, Cố Thiên Tầm rất nhanh chóng nhận ra hai người trong tấm ảnh kia là ai.
Chính là Mộ Dạ Bạch và Hoắc Thanh Uyển.
Anh mặc bộ áo choàng tắm, đang thân mật đỡ Hoắc Thanh Uyển. Còn Hoắc Thanh Uyển lại ngọt ngào dựa vào vòng tay của anh...
Bộ áo choàng tắm kia, và cái ôm ấy, đã đủ để vẽ nên một cảnh tượng lãng mạn, ngọt ngào.
Xem xong mắt cô bỗng cay cay.
Nó khiến cô nghẹn ngào....
Cô vẫn đang suy nghĩ, con tim như mách bảo cô rằng, đây không còn là việc cô phải bận tâm nữa rồi, không nên bận tâm nữa, thế nhưng....
Hai mắt cô, bỗng đỏ lên...
Rõ ràng không muốn xem nội dung bài báo, thế nhưng, ánh mắt vẫn bất chấp vượt ra khỏi sự kiểm soát. Cô chăm chú đọc từng chữ một.
Đọc xong, cô bật cười....
Khóe mắt, hơi ngấn lệ.
Hóa ra, đêm qua, sau khi anh rời khỏi khách sạn, là đi đến chỗ Hoắc Thanh Uyển...
Dù sao thì anh cũng sắp đính hôn rồi, vậy thì... anh tại sao vẫn đối xử tốt với cô như vậy?
Đột nhiên, cô không muốn đọc tiếp nữa, vứt tờ báo sang một bên, cô lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương, cô đã không kiềm chế được nữa, nước mắt cô tuôn rơi.
Bọn họ... tiến triển đến đâu rồi?
Anh ấy ôm Hoắc Thanh Uyển cũng như ôm mình vậy. Vì thế, trên giường, anh ấy cũng sẽ yêu một người con gái khác, giống như yêu mình sao?
Đêm qua, hai người họ đã ở cùng nhau rồi mà?
Vì thế, chắc... có lẽ là đúng rồi?
Nghĩ đến đây, ngực cô như thắt lại, đến mức gần như không thở được nữa...
Nước mắt, không ngừng tuôn rơi..
Cô không cho phép bản thân mình yếu đuối như vậy, nhanh chóng mở vòi nước ở bồn tắm, cô không kịp cởi quần áo, cả người đứng dưới vòi nước.
Trong làn nước nóng, cuốn trôi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô. Thế nhưng... nước nóng như vậy cũng không thể xóa tan được cái giá lạnh trong trái tim cô lúc này.
Cô ngồi thụp xuống, lấy hai tay ôm lấy đầu gối, cả người ngâm trong bồn.
Nước từ từ bao trọn lấy cơ thể cô...
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt, hiện rõ sự mệt mỏi tột cùng.
Một cảm giác, mệt mỏi từ sâu thẳm trong tim cô, nó khiến cô cử động một ngón tay cũng thấy rất đau đớn.
Yêu một người, hóa ra lại khổ tâm đến vậy, đau đớn đến vậy.....
----------------------------------------
Cảnh Nam Kiêu thay quần áo, đi tắm, sau đó ra ngồi ở sôfa ngoài phòng khách tầng dưới. Trong đầu anh lúc này lại nghĩ đến chuyện tối qua với Tần Tư Lam.
Nếu cưới cô ấy, có phải đứa bé kia sẽ được giữ lại?
Thế nhưng...
Anh không thể bỏ Cố Thiên Tầm!
“Thiếu gia, chuẩn bị đến giờ cơm trưa rồi.” Một lúc sau, cô Trương gọi.
“Vâng” Cảnh Nam Kiêu tỉnh táo lại, gật đầu, “Gọi cả thiếu phu nhân xuống.”
Bây giờ, có lẽ cô vẫn đang rất buồn.
“Vâng, tôi lên ngay.”
Cô Trương nhẹ nhàng đi lên lầu, Cảnh Nam Kiêu vẫn ngồi xem báo ở sofa, anh vẫn chưa suy nghĩ xong chuyện vừa rồi, bỗng nghe tiếng gọi thất kinh từ trên lầu: “Thiếu gia! Thiếu gia! Mau lên đây! Thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì?!” Cảnh Nam Kiêu hoảng hốt, ngay lập tức đứng phắt dậy, chạy lên lầu.
Chạy qua phòng ngủ, rồi vào phòng tắm, cảnh tượng lúc này khiến anh sửng sốt.
Cô Trương đang dùng hết sức lôi Cố Thiên Tầm ra ngoài, cô không cẩn thận lại bị ngã xuống.
Cảnh Nam Kiêu kéo Cố Thiên Tầm ra từ bồn tắm, để cô ngồi dựa vào một bên thành bồn, khuôn mặt cô lúc này trắng bệch như đã chết.
Anh hậm hực giận dữ, gào lớn, lông mày cau lại, “Đồ đáng chết! Hắn ta khiến em đau khổ như vậy, đến mạng sống của mình cũng không thèm đếm xỉa đến! Cố Thiên Tầm, em còn có gan dám tự sát, em có tin bây giờ tôi bóp chết em không!”
“Thiếu gia, đừng nên tức giận lúc này...” Cô Trương nhẹ nhàng khuyên ngăn.
Thế nhưng, dường như Cảnh Nam Kiêu đã không còn lý trí nữa, anh đưa tay ra túm lấy cổ áo Cố Thiên Tầm, cô thoi thóp thở nhưng anh vẫn nhấc cô lên, anh nghiến răng gào lên, “Cố Thiên Tầm, em muốn chết vì hắn ta, thì đừng có chết ở chỗ tôi!”
Hai mí mắt ướt sũng của cô hơi cử động, cô rất cố gắng mở mắt ra, nhưng dường như không còn chút sức lực nào nữa.
Cảnh Nam Kiêu tức giận bế cô lên, thô bạo ném xuống giường. Cô Trương kinh ngạc, anh không hề thương hoa tiếc ngọc, anh cúi đầu, anh ôm chặt mặt cô, hùng hổ nói: “Tôi cho em thời gian là mười phút! Nếu trong mười phút, em có thể ngồi dậy được, tôi sẽ ngay lập tức đưa em đến Cục Dân chính!”
Ngừng một lúc, anh nói thêm vỏn vẹn bốn từ, “Quyết không nuốt lời!”
Đủ rồi! Anh thấy mọi việc như vậy là quá đủ! Anh chịu thua cô rồi.
Đêm qua mọi chuyện đã quá rõ, vì người đàn ông kia, mà cô quên đi tính mạng của mình, vì thế....
Giữ cô lại, liệu có ý nghĩa gì? Có chăng cũng coi như cô đã cầm dao đâm một nhát vào tim anh là được chứ gì.