Bước tới bước tới, cô phát hiện, chiếc xe đó không phải là chiếc Hummer mà Cảnh Nam Kiêu lái ban nãy, mà là…
Chiếc xe Maybach mà cô vô cùng quen thuộc…
Cố Thiên Tầm đứng sững lại đó, cách bóng đêm, tim đập mạnh nhìn chiếc xe đó tiến vào chỗ đỗ xe.
Dáng người cao lớn của anh khoác lên ánh trăng mông lung chậm rãi đi về phía cô. Tay anh cũng giống như tay cô đang cầm điện thoại, nhìn thấy cô anh liền cất đi.
“Gọi cho em mãi mà em không nghe, còn tưởng là em ngủ rồi.” Mộ Dạ Bạch đứng trước mặt cô.
“Điện thoại của em để ở trên nhà rồi.”
“Thế cái này…? Anh nhìn vào chiếc điện thoại trong tay cô, chiếc điện thoại này cùng một kiểu với điện thoại của cô.
Cố Thiên Tầm bất giác không biết giải thích thế nào, cô theo bản năng lùi người lại, trả lời: “Không phải của em.”
Mộ Dạ Bạch cũng không hỏi gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn vào bên má đang sung phồng của cô, ánh nhìn siết chặt.
Ánh đèn mờ ảo, nhưng mà những vết thương kia anh vẫn nhìn rõ mồn một, bởi vì từng vết từng vết đều khắc sâu vào trong tim anh.
“Để anh xem nào.”
Mở miệng nói, giọng nói cũng mờ đục, có chút ảm đạm.
Giơ tay lên, anh vén những sợi tóc đang che trên mặt cô, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn lộ ra.
Anh chấn động mạnh, ngón tay dài thương xót xoa xoa. Cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng ngón tay anh hơi run run, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận, sợ chỉ cần hơi mạnh một chút sẽ làm cô đau.
Cô biết mình đã trúng tà rồi.
Lúc Cảnh Nam Kiêu chạm vào cô như vậy cô cảm thấy đau đớn khó chịu vô cùng, nhưng mà, anh thì…
Cô lại cảm thấy vết thương dường như không còn đau như vậy nữa.
Mộ Dạ Bạch không nói gì cả, nhưng mà, ánh mắt phức tạp mà nặng nề của anh cô đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô sao nỡ lòng nhìn anh trong bộ dạng áy náy như thế chứ?
Cô gượng cười, cố tỏ ra thoải mái mở miệng nói: “Em không sao, bây giờ không còn đau nữa rồi. Đúng rồi, Mộ phu nhân sao rồi?”
“Cảm xúc vẫn không ổn định, vừa rồi phải tiêm một liều thuốc an thần mới khó khăn lắm bình tĩnh lại được. Bây giờ bà nội và bác sỹ đang chăm sóc bà.” Nhắc tới mẹ, lông mày Mộ Dạ Bạch chau lại, ẩn giấu sự lo lắng.
“Ồ…” Cố Thiên Tầm thở dài,. “Là em đã kích động bà.”
“Anh xin lỗi.” Mộ Dạ Bạch nhìn vào mắt cô. “Tinh thần của mẹ anh không được ổn định lắm, rất dễ nhận nhầm người…”
Cô cười khổ. “Có thể nhìn ra.”
Mộ Dạ Bạch ngó đầu nhìn về phía sau lưng cô, nhìn thấy phía dưới bóng đèn có một chiếc ghế, anh liền dắt tay cô đi qua đó.
Tới khi hai người vừa ngồi xuống, Cố Thiên Tầm lúc này mới chú ý đến trong tay anh đang cầm một túi thuốc.
Ngón tay dài nhẹ nhàng vén tóc trên má cô ra, Mộ Dạ Bạch lấy tăm bông thấm một chút cồn.
Trước khi làm, anh liếc nhìn cô một cái. “Đau thì nói, anh sẽ cố gắng nhẹ một chút.”
Thực ra…
Cô muốn nói, vết thương của cô đã xử lý qua rồi, nhưng mà…
Cảm nhận sự dịu dàng của anh, cô lại không kìm được muốn tham lam yêu. Trước đó, lồng ngực lạnh thấu, giờ này phút này lại vì anh mà xuất hiện, nhưng mà dần dần trở nên ấm áp…
...............
Toàn bộ quá trình.
Anh đều vô cùng cẩn thận.
“Có đau không?” Anh liên tục hỏi mấy lần.
Đau chứ! Thực sự là rất đau. Cồn vừa chạm vào vết thương, cảm giác đau đớn như lửa chích.
Nhưng mà, cô chỉ lắc đầu, nói dối. “Không đau chút nào cả.”
Phụ nữ ngốc nghếch…
......
Bên này, hai người đang tập trung bôi thuốc, không hề chú ý tới có một chiếc xe khác đang tới gần, dừng lại ở một chỗ cách đó không xa.
Cảnh Nam Kiêu ngồi trong xe, một khoảng cách không gần không xa, anh ta cứ như thế thất thần nhìn về phía đó.
Ngón tay, di chuyển về giữa vô lăng, thật một ấn còi xe, quấy nhiễu màn tức mắt kia, nhưng mà…
Tay, cuối cùng lại không ấn xuống.
Liếc mắt nhìn chỗ thuốc vừa mua ở tiệm thuốc đặt bên ghế phụ, đáy mắt cô đơn lại càng xa xăm hơn.
Ngượng ngùng cười một cái, giây sau, Cảnh Nam Kiêu đột nhiên quay đầu xe. Chiếc xe Hammer lao vào bóng đêm cô tịch…
Tư cách chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy đã không còn thuộc về anh ta nữa…
.........................
Mộ Dạ Bạch thu dọn thuốc lại, đặt vào tay cô.
Cố Thiên Tầm đứng dậy. “Không còn sớm nữa, em phải lên nhà đây.”
“Uhm.” Mộ Dạ Bạch hai tay nhét trong túi quần. “Lên đi, anh nhìn em đi lên.”
Cố Thiên Tầm nhìn anh một cái, cuối cùng cũng xoay người đi về phía tòa nhà trong bóng tối kia. Đột nhiên nhớ ra việc gì đó, cô đứng lại, chậm rãi xoay người.
Mộ Dạ Bạch vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích. Ánh mắt thâm trầm dán chặt vào cô.
Cô nhẹ nhàng nói: “Quên không nói với anh, sinh nhật vui vẻ!” Cô lắc điện thoại. “Vừa hay mười hai giờ! Em là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật với anh.”
Đáy mắt cô có chút đắc ý.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch hơi dao động, sau đó, đôi chân dài di chuyển về phía cô.
Cô trố mắt, anh đã đứng ngay trước mặt cô, nâng lấy má phải của cô, đặt lên đó một nụ hôn thật sâu.
….……
Cố Thiên Tầm mở cửa vào nhà
Giờ này, cô vốn nghĩ là Thiên Hàn và mẹ cô đều đi ngủ rồi. Nhưng mà, cửa vừa hé ra, ánh đèn mờ ảo liền rọi đến.
“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?”
“Suy nghĩ một số việc, không ngủ được.” Bà Cố Vân La ngồi trên sô pha, vẻ mặt đầy tâm sự.
Cố Thiên Tầm cầm lấy túi của mình ở chỗ giá giày, rồi đi vào.
Bà Cố Vân La lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn cô. Cô liền né đi, muốn che má trái của mình lại.
Nhưng mà…
Rõ ràng là không che được.
Bà Cố Vân La tinh mắt, vừa nhìn là phát hiện ngay có điều khác thường. Bà khom người qua, chỉnh ngọn đèn mờ ảo kia cho sáng.
“Mặt của con làm sao vậy?” Bà cau mày, vỗ vỗ xuống ghế chỗ cạnh mình: “Ngồi xuống đây. Ai làm vậy?”
“Con không sao, chỉ là…cãi nhau với đồng nghiệp mấy cau, kết quả đôi bên động tay động chân thôi.”
“Con cũng không còn là trẻ con nữa, còn động tay động chân với người ta!” Bà Cố Vân La lạnh mặt nói cô, rồi đứng dậy. “Mẹ luộc cho con quả trứng, con lăn kỹ cho mẹ. Con gái động tay động chân, thật là không ra thể thống gì! Sau này có còn muốn lấy chồng nữa không?”
Bà Cố Vân La cằn nhằn, trách cứ cô mãi. Nhưng mà, lúc này, những lời cằn nhằn này Cố Thiên Tầm nghe lại thấy vô cùng thỏa mãn.
Cô kéo bà Cố Vân La lại. “Mẹ, muộn vậy rồi, đừng làm nữa. Mẹ yên tâm đi, mặt con đã xử lý qua rồi, không có vấn đề gì đâu.”
“Thực ra…con có chuyện muốn hỏi mẹ.”
Cố Thiên Tầm nhớ lại biểu hiện của Mộ phu nhân tối nay.
“Uhm?” Bà Cố Vân La nhìn con gái.
Cố Thiên Tầm dò xét nhìn mắt mẹ mình, cẩn thận hỏi: “Mẹ có biết khách sạn Hoàn Vũ? Hoặc là, tập đoàn Á Minh không?”
“Đương nhiên là đã từng nghe nói đến.” Khuôn mặt bà Cố Vân La không hề có chút gì khác lạ. “Tập đoàn Á Minh ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng, sao con lại hỏi mẹ câu hỏi không liên quan gì cả vậy?”
Cố Thiên Tầm nhìn mẹ mình thật lâu.
Sự bình tĩnh trên mặt bà tuyệt đối không phải ngụy tạo.
Lẽ nào…
Cô suy nghĩ nhiều quá rồi?
“Vậy…mẹ có quen người nào họ Mộ không?”
Bà Cố Vân La chấn động, sau đó, đột nhiên hai mắt bà nhìn chặt vào Thiên Tầm, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi. “Rốt cuộc con muốn hỏi cái gì?”
“…”Cố Thiên Tầm bị phản ứng này của bà làm cho sững sờ, cô ngồi cứng ở trên sô pha, một lát sau vẫn chưa nói được câu nào.
“Tại sao đột nhiên con lại nhắc đến người nhà họ Mộ?” Giọng nói bà Cố Vân La lập tức sắc lại.
Ánh mắt sắc bén kia, giống như kim châm, chích thẳng vào Cố Thiên Tầm.
Cô kinh hãi. “Mẹ…mẹ bình tĩnh một chút!”
Nhưng mà, lúc này, bà Cố Vân La sao có thể bình tĩnh được. Bà liền chộp lấy hai cánh tay Cố Thiên Tầm, ánh mắt nổi giận mất kiểm soát nhìn cô. “Con quen biết người nhà họ Mộ? Con và nhà họ Mộ có quan hệ gì? Tại sao lại đột nhiên hỏi về nhà họ Mộ?”
“Mẹ, mẹ làm con đau!” Cố Thiên Tầm chỉ thấy hai tay như vị siết vụn vậy.
Móng tay sắc nhọn của bà Cố Vân La chọc thẳng vào thịt của cô.
Trên làn da trắng tuyết liền có dấu vết bị móng tay siết chặt.
Động tĩnh của hai người làm Cố Thiên Hàn trong phòng tỉnh giấc.
Cố Thiên Hàn đẩy cửa đi ra, thấy cảnh tượng ở trong phòng khách liền giật cả mình, vội vàng đẩy xe lăn qua đó. “Mẹ, mẹ mau buông tay ra, chị bị mẹ làm chị bị thương rồi.”
Bà Cố Vân La thật là có sức, bà đẩy Cố Thiên Hàn ra mấy lần rồi mới chịu buông Cố Thiên Tầm ra.
Cả người Cố Thiên Tầm rơi xuống ghế sô pha, hơi thở dồn dập. Cánh tay bị nắm cứ như tê liệt vậy, không còn biết đau nữa.
Liếc mắt nhìn, chỉ thấy từng vết từng vết ngón tay rõ ràng, và còn cả vết móng tay hằn sâu nữa.
Cô thử chạm vào một cái, đau tới mức phải xuýt một hơi, cô liền nhanh chóng thu tay về.
“Chị, để em xem.” Cố Thiên Hàn đau lòng cầm tay cô lên, nhìn những vết hằn trên đó mà thấy đau lòng.
“Chị không sao…” Cố Thiên Tầm ngược lại còn an ủi cậu.
Thấy con trai lao ra như vậy, Cố Vân La cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút. Liếc nhìn đôi cánh tay chằng chịt vết thương của con gái, nghĩ tới trên mặt con gái lúc này còn vết thương cũ nữa, ánh mắt bà chập chờn, sắc mặt xám xịt lui người ngồi xuống nửa bên kia của chiếc sô pha.
“Mẹ…” Cố Thiên Tầm gọi một câu.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cố Thiên Tầm cũng thấy khó hiểu.
Bà Cố Vân La muốn nói gì đó, đôi môi run lên nhưng cuối cùng lại không nói ra được lời nào.
Một lúc lâu sau, bà mới ngẩng đầu lên, đôi mắt ảm đạm. “Tiểu Hàn, con vào trong nghỉ trước đi.”
Cố Thiên Hàn không nhúc nhích, cậu lo lắng nhìn chị mình, sợ bà Cố Vân La lại mất kiểm soát.
Cố Thiên Tầm vỗ vỗ tay cậu. “Vào trong đi, chị không sao.”
“Chị…”
“Đi đi.” Lần này người nói là bà Cố Vân La. “Mẹ không làm chị con bị thương nữa đâu.”
Có sự bảo đảm của bà Cố Vân La, Cố Thiên Hàn mới chịu gật đầu, quay trở về phòng với sự lo lắng.
........................
Một lát sau.
Trong phòng khách, chỉ còn lại hai mẹ con.
Ánh mắt bà Cố Vân La quét một lượt trên cánh tay cô, đáy mắt chập chờn, hình như có chút áy náy: “Tay con sao rồi?”
“Không sao…”
…Vừa rồi mẹ mất kiểm soát. Nhưng mà, con phải nói rõ cho mẹ nghe, tại sao lại đột nhiên nhắc tới họ Mộ?” Bà Cố Vân La đang rất cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng mà, nói tới khúc cuối hơi thở vẫn có chút gấp gáp.
Cố Thiên Tầm có thể chắc chắn rồi.
Giữa mẹ cô và Mộ phu nhân e rằng có nút thắt khó giải.
“Hôm đó ở bệnh viện, con thấy mẹ nhìn thấy bóng dáng Mộ phu nhân liền có chút kích động, cho nên…con lưu ý một chút.”
“Con quen Hạ Vân Thường sao?” ‘Hạ Vân Thường’, bà Cố Vân La nghiến chặt ba chữ này, giống như muốn nghiền nát con người này vậy. Thần sắc đầy oán hận và phẫn uất khiến Cố Thiên Tầm cảm thấy rùng mình.
Cô liền lập tức lắc đầu, nói: “Không quen, con…chỉ là trước kia con làm việc ở khách sạn Hoàn Vũ, biết bà ấy là Mộ phu nhân, là con dâu của người sáng lập tập đoàn Á Minh…”
Cô theo bản năng che dấu quan hệ giữa cô và Mộ Dạ Bạch.
“Tập đoàn Á Minh?” Bà Cố Vân La nhắc lại bốn chữ này. “Cái gì mà con dâu của người sáng lập tập đoàn Á Minh?”
Cố Thiên Tầm nhìn chằm chằm vào mẹ, cẩn thận giải thích: “Chồng bà ấy Mộ Trung Thiên…”
Nhắc đến ba chữ này, cô vô thức ngừng lại một chút. Quả nhiên, chỉ thấy mẹ cô đang chấn động mạnh, ngồi trên sô pha tay siết chặt lại.
Cố Thiên Tầm tiếp tục nói: “Mộ Trung Thiên là Phó chủ tịch của tập đoàn Á Minh.”
“Phó chủ tịch…” Nuốt lấy ba chữ này, sau khi kinh sợ, kinh ngạc, bà Cố Vân La đột nhiên cười lên, cười tới mức cô lạnh, cười tới mức nước mắt rơi xuống.
Một cậu thanh niên cứ tưởng là nghèo thì ra lại có thân phận tôn quý hiển hách như vậy.
Giấu giếm bà từ đầu tới cuối, rốt cuộc là vì sao chứ?
Sợ rằng sự si tình, cuồng dại của bà là có ý đồ khác sao?
“Mẹ?” Thấy bà rơi nước mắt như vậy, Cố Thiên Tầm đau lòng gọi một tiếng.
Bà Cố Vân La thu mối suy nghĩ lại, che giấu những giọt nước mắt ban nãy.
“Đưa tay ra đây, để mẹ xem nào.” Trong chốc lát, bà lại khôi phục về trạng thái bình thường, cứ như thể xúc cảm vừa rồi chỉ là ảo giác thôi vậy.
Cô ngạc nhiên một lát, rồi vẫn đi qua, giơ tay ra, nói: “Đã không sao rồi ạ.”
Dấu máu đỏ tươi đã chưa tan hết, chỉ còn lại mấy vết móng tay. Không còn đau như vậy, chỉ là nhìn qua thì thấy có chút ghê người thôi.
“Giờ đã có bạn trai rồi, về sau kêu Cảnh Nam Kiêu ít tới đây thôi, đừng để vợ chưa cưới của nó hiểu lầm, cũng đừng để bạn trai con hiểu lầm.” Ngưng lại một lúc, bà Cố Vân La lại nói tiếp: “Đừng có nghĩ tới việc quay lại chia rẽ hai người kia, trở thành người thứ ba gì gì đó, cho dù con chỉ là vô ý thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Cố Thiên Tầm nghe lời, trong lòng thầm kinh ngạc.
Bây giờ mẹ nói những lời này, rõ ràng là đã từng trải qua. Vậy thì…
Liệu có phải đúng như những gì Mộ phu nhân khóc lóc lúc đó, mẹ cô chính là người thứ ba chen giữa bà ấy và Mộ Trung Thiên?
“Sao con không trả lời mẹ?” Bà Cố Vân La không biết Cố Thiên Cầm đang nghĩ gì, không thấy cô trả lời, bà liền hỏi thêm một câu.
“À, con biết rồi.” Cố Thiên Tầm vội vàng trả lời. “Mẹ yên tâm, con và Cảnh Nam Kiêu không có bất cứ khả năng nào cả.
“Uhm…” Cố Vân La gật đầu. “Đúng rồi, cậu thanh niên đứng ở dưới lầu lần trước trông cũng được lắm, có thời gian thì mau đưa về đây đi.”
“…” Sắc mặt Cố Thiên Tầm trở nên khó xử, cô thật không thể tưởng tượng nổi nếu đưa Mộ Dạ Bạch về đây, sau khi mẹ biết được thân phận của anh thì sẽ lại có phản ứng thế nào? Cô chỉ dám mập mờ trả lời. “Vâng, con sẽ tìm cơ hội.”
“Được, không còn sớm nữa, mau đi ngủ sớm đi.” Bà Cố Vân La đẩy đẩy con gái.
Cố Thiên Tầm còn rất nhiều rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà lúc này cô không dám hỏi thêm bất cứ câu nào.
Cô đứng dậy, cầm túi định trở về phòng.
“Thiên Tầm!” Vừa mới bước được một bước đã bị bà Cố Vân La gọi lại lần nữa.
Cô quay người, đối diện với ánh mắt sâu xa của mẹ: “Công việc của con mẹ không quản, nhưng mà mẹ không cho phép con có bất kỳ quan hệ nào với người nhà họ Mộ.”
Cố Thiên Tầm chấn động, theo bản năng siết chặt chiếc túi trong tay. “Mẹ, con có thể hỏi vì sao được không?”
“Không có lý do!” Bà Cố Vân La quả quyết nói, ngữ khí rất nặng. “Nhà họ Mộ chẳng có ai tốt đẹp, đặc biệt là Hạ Vân Thường là người đáng chết nhất!”
Nói xong lời cuối, ánh mắt bà lóe ra sắc lạnh tràn đầy hận ý. “Mẹ nói lại một lần nữa: Không cho phép con và người nhà họ Mộ có qua lại! Con hãy nhớ lấy điều này!”