Đợi Cảnh Nam Kiêu chọn món xong, lúc món ăn lên, Cố Thiên Tầm cuối cùng cũng không kìm được quay đầu nhìn, không nhìn còn không lo, vừa quay đầu nhìn một cái đúng lúc anh ta cũng đang nhìn về phía này, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt sâu thẳm nhưng lại chứa đựng vẻ cao ngạo, nho nhã ung dung, vẻ mặt lại lãnh đạm như không, cái dáng vẻ đó khiến cô tưởng tượng đến quý tộc hoàng gia.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, hít một hơi dài, cũng không dám nhìn về phía Cảnh Nam Kiêu, chỉ cúi đầu thấp hơn. Vì vậy cô hoàn toàn không phát hiện ra chồng mình và người đàn ông kia cũng đưa mắt nhìn nhau ra ý chào hỏi.
Phục vụ bàn bưng đồ ăn lên, Cảnh Nam Kiêu nhìn chai rượu vang đỏ: “Hình như chúng tôi không gọi vang đỏ/”
“Vâng, là ông Mộ ngồi bàn bên kia tặng hai vị ạ.”
Ông Mộ?
Lẽ nào chính là...
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn, quả không ngoài dự liệu, người đàn ông đó cũng đang nhìn về phía họ.
“Thì ra là vậy.” Cảnh Nam Kiêu hiểu ra gật đầu, cũng ngoái đầu lại nhìn về phía sau Cố Thiên Tầm, sau đó bảo cô phục vụ: “Mở ra đi.”
“Đừng!” Cố Thiên Tầm theo phản xạ giữ lấy tay cô phục vụ khiến cô ta giật mình, lúng túng nhìn sang Cảnh thiếu gia, lại nhìn cô. Cô nói trong lo lắng: “Nam Kiêu, nếu anh muốn uống rượu thì chúng ta tự gọi không được hay sao? Đừng vô duyên vô cớ nhận quà của người ta.”
“Lắm chuyện!” Cảnh Nam Kiêu khó chịu nhìn cô một cái, gỡ tay cô ra rồi bảo cô phục vụ: “Đi đi!”
“Vâng, Cảnh thiếu gia.” Cô phục vụ bưng rượu đi.
Suốt cả bữa cơm, Cố Thiên Tầm ăn mà trong lòng thấp thỏm không yên, đồ ăn có ngon thế nào thì vào miệng cũng chẳng cảm thấy mùi vị gì nữa. Hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Mình còn tưởng hắn cũng như mình, muốn ém nhẹm chuyện này giả như không quen biết cơ chứ! Lại còn tặng rượu đến! Lẽ nào hắn ta còn nhung nhớ chưa nguôi... chuyện đêm đó?
Cô điên mất thôi!
“Cô có thâm thù đại hận với ai hả?” Cảnh Nam Kiêu nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt dao dĩa của cô, cô đang không màng hình tượng mà nghiến răng nghiến lợi cắt miếng sườn bò kêu ken két.
Lúc này cô mới ý thức được rằng hành động của mình hơi bất thường, chắc lại khiến anh ta mất mặt, Cố Thiên Tầm nghĩ thầm giễu cợt. Cô lập tức dừng tay, “Em ăn no rồi. Nam Kiêu, chúng ta có thể rời khỏi đây ngay bây giờ được không?”
“Tôi vẫn chưa ăn xong...” Cảnh Nam Kiêu còn chưa dứt lời thì điện thoại trên bàn đột nhiên kêu. Anh ta nhìn cô một cái rồi nghe điện thoại.
Giọng nói bên kia quá bé, Cố Thiên Tầm không nghe được giọng nói của đối phương, càng không nghe được họ nói chuyện gì, nhưng cô nhận thấy rõ nét mặt Cảnh Nam Kiêu lập tức thay đổi, “Tư Lam?”
Hai từ đó phát ra từ miệng Cảnh Nam Kiêu, chứa đựng những tâm tư phức tạp, lại khiến Cố Thiên Tầm vô cùng kinh ngạc, gương mặt xinh xắn trắng bệch đi.
Tư Lam...
Cô gái đã rời khỏi anh ta hai năm trước...
Hai năm nay anh ta không thèm động vào mình, không phải là để đợi cái người phụ nữ lẽ ra sẽ ngồi vào vị trí Cảnh phu nhân trở về sao?
Đầu óc rối bời. Bên kia anh ta đã ngừng điện thoại, nhanh chóng rút một xấp tiền ra khỏi ví vứt xoẹt xuống bàn, quay người đi mất.
Đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn cô. Dường như cô hoàn toàn là một người vô hình không hề tồn tại.