Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 150: Thân thế của Thiên Tầm



“Cảm ơn ông chủ.” Thanh toán xong, bà vui vẻ xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi chợ đi về nhà. Đi đến sân khu chung cư, bà thấy một chiếc xe sang đang đỗ trước cổng.

Khu chung cư này, xe hơi sang trọng qua lại cũng không ít. Thế nên, Cố Vân La tự nhiên cũng không để tâm. Xách đồ bước qua chiếc xe sang trọng đó, người tài xế phía trước đột nhiên bước ra, từ từ mở cánh cửa phía sau.

Cố Vân La theo phản xạ liếc nhìn, đập vào mắt là đôi giầy cao gót đắt tiền. Đang bước xuống…

Một gương mặt quen thuộc, đập vào mắt bà.

Cố Vân La hết sức kinh ngạc, một tiếng “bịch” vang lên, đồ trong tay theo đó rơi hết xuống đất.

Cho dù đã mười năm, bà vừa nhìn đã nhận ra người đó. Tháng năm ít nhiều đã để lại dấu vết trên gương mặt bà ta.

Bao nhiêu năm rồi, bà chưa từng nghĩ tới cảnh tượng họ sẽ gặp mặt nhau, thế nhưng, khi Hạ Vân Thường thật sự đang đứng trước mắt, tâm trí bà bỗng trở nên trống rỗng.

Đợi khi lấy lại bình tĩnh, nhặt đồ dưới đất lên, quay người định bỏ đi. Nhịp bước, hoảng loạn.

“Cố Vân La, bà trốn tránh điều gì?”

Phía sau, Hạ Vân Thường chậm rãi cất tiếng.

Trong lòng bà lúc này cũng thấp thỏm, đảo lên lộn xuống giống như máy trộn bê-tông, nhưng, vẻ mặt lại vô cùng điềm tĩnh.

Đắc ý nhìn thấy Cố Vân La dừng bước, Hạ Vân Thường gồng người, tiếp cận lấy Cố Vân La. “Sợ tôi đến vậy sao? Là vì đã từng làm điều có lỗi nên chột dạ, hay là … sợ tôi bóc mẽ những việc làm xấu xa trước đây?”

Cố Vân La sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ. Bà căm hận nhìn Hạ Vân Thường, “Hạ Vân Thường, rốt cục là ai làm điều có lỗi với ai trước? Năm đó nếu không vì giữ thể diện cho Trung Thiên, tôi tuyệt đối không tha cho bà!”

“Im miệng lại cho tôi! Bà có tư cách gì gọi tên Trung Thiên? Đó là chồng tôi!” Nhắc đến chồng, Hạ Vân Thường đột nhiên trở nên kích động.

Tiếng la hét kịch liệt này, khiến đám người đang bước tới đều liếc mắt nhòm ngó.

Cố Vân La cảm thấy có chút lúng túng, nắm chặt trong tay chiếc túi đựng đồ, mặt không chút biểu cảm nói: “Bà đi đi, bao nhiêu năm rồi, tôi không muốn có chút dính dáng gì tới bà nữa.”

Bà muốn đi.

“Cố Vân La, bộ dạng bây giờ của bà đúng là báo ứng! Năm đó mặt dày làm kẻ thứ ba, phá hoại tình cảm của tôi và Trung Thiên, bây giờ con gái bà cũng giống như bà, làm kẻ thứ ba bị người ta phỉ nhổ, hơn nữa, còn phá hoại hạnh phúc đứa con gái khác của bà!” Giọng Hạ Vân Thường không kiềm được vẻ hả hê, đời người hả hê nhất là khi kẻ thù thê thảm hơn mình.

“Tần Tư Lam bị Cố Thiên Tầm làm sảy thai, cũng là báo ứng của mẹ con tiểu tam (bồ nhí) nhà bà!”

Hạ Vân Thường vừa dứt lời, xung quanh Cố Vân La xì xào tiếng chỉ trỏ bàn tán.

“Suỵt suỵt, bình thường nhìn vẻ ngoài cũng không đến nỗi, hóa ra lúc còn trẻ lại là thứ bồ nhí.” Đúng lúc có hàng xóm ở đó, thường ngày lên xuống cầu thang vẫn hay chào hỏi, bây giờ lời nói toàn vẻ khinh thường.

“Đến con gái cũng là kẻ thứ ba, đúng là chuột rắn một ổ, con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh.”

Mặt Cố Vân La có chút biến sắc, “Hạ Vân Thường, hôm nay bà đến đây, rốt cục muốn giở trò gì? Nếu như đến để nhắc lại chuyện cũ, đủ rồi, tôi không có gì để nói với bà hết!”

“Hãy nói với con gái bà tránh xa con trai tôi ra!” Hạ Vân Thường vẫn không có ý dừng lại, “Cố Vân La, muốn dựa vào con gái để bước vào nhà họ Mộ, bà quả thật là mơ mộng hão huyền! Tôi sẽ không bao giờ để con gái của một người từng bị hãm hiếp đặt chân vào nhà họ Mộ!”

Câu cuối cùng, âm điệu giương cao, khiến đám đông ồn ào bên cạnh không khỏi xì xào.

Con gái của người từng bị hãm hiếp?

Cố Vân La lúc đó chỉ cảm thấy trời quay cuồng, chân đứng không vững.

Bà dùng lực vỗ vào ngực, cơ thể ốm yếu loạng choạng một cách thảm hại, mới có thể đứng vững.

“Cút đi! Hạ Vân Thường, bà cút đi cho tôi!” Mỗi từ, đều nghiến mạnh. Nước mắt uất nghẹn, từ khóe mắt lăn xuống rất nhanh.

Năm đó nếu như không bị Hạ Vân Thường mưu đồ hãm hại, bà sao có thể bị người khác hãm hiếp chứ? Hôm nay, bà ta sao có thể danh chính ngôn thuận ở đây cào xé vết thương đã phủ đầy bụi.

“Con gái tôi tuyệt đối không để mắt tới con trai bà … tuyệt đối không liên quan tới con trai bà!” Giống như cố vớt lại chút thể diện cuối cùng, bà như gào lên, giọng khàn đặc. “Bà đi đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa …”

“Thật là không có quan hệ gì sao?” Hạ Vân Thường hả hê nhìn dáng vẻ đang dần biến dạng của Cố Vân La, rồi mới từ từ lấy trong túi ra tập ảnh, không khách khí ném vào người bà, “Vậy bà nói xem, những bức ảnh này là sao?”

Một tấm trong đó, quẹt mạnh qua mặt Cố Vân La, nhìn lại góc tấm ảnh, tim bà đập nhanh, suýt chút nữa bất tỉnh.

Nói là đi công tác …

Thì ra, thì ra là một lời hết sức hoang đường; đã nói là kết thúc, thì ra là lừa gạt …

“Trông chừng con gái bà cho tốt --- Nó là đứa đã từng ly hôn, Dạ Bạch không thể lấy đứa kết hôn hai lần về nhà.” Hạ Vân Thường lên nước trước vẻ mất kiểm soát của Cố Vân La, “Còn nữa, con trai tôi sắp đính hôn rồi! Vậy nên … Đừng để nó và Tần Tư Lam giống như bà, mặt dầy làm kẻ thứ ba!”

Dứt lời, Hạ Vân Thường không ở lại thêm nữa. Tài xế giúp bà mở cửa sau xe, bà lấy lại tinh thần, trở về vẻ thanh tao, ngồi vào xe.

Phía sau, “phịch” – một tiếng vang lên, Cố Vân La ngã xỉu ra đất.

“Mau, gọi 120!”

“Đúng là đáng đời, làm kẻ thứ ba gì đó! Thật đáng xẩu hổ!”

“Còn từng bị người ta hãm hiếp! Hóa ra con gái bà ta là con của người đàn bà bị hãm hiếp …”

Cho dù là ngất đi rồi, bên tai vẫn nghe thấy những lời xì xào đó, liên tục không ngừng.

Cố Vân La thà rằng bản thân cứ thế này, không bao giờ tỉnh dậy nữa …

…..

Ở nơi khác.

Cố Thiên Tầm mặc bộ trượt tuyết dày dặn dựa vào một chỗ nghỉ ngơi, Mộ Dạ Bạch cũng mặc giống cô, nhưng, căng tròn hơn cô, vẫn là dáng vẻ cao to ấy, phong độ thanh thoát nhẹ nhàng.

Đứng ở xứ sở tuyết lạnh, dáng vẻ làm say đắm lòng người. Xung quanh, những cô gái đơn thân qua lại không kiềm được bước chân ngắm nhìn say đắm.

Bây giờ...

Không ngoài dự đoán, anh lại bị hai cô gái Châu Á bám lấy, nhờ chụp ảnh cho bọn họ.

Anh không từ chối, hai cô gái đó hoàn toàn xem cô - bạn gái đúng nghĩa như không khí, không, không hoàn toàn là không khí, mà sau khi nhìn cô đầy khiêu khích, còn lấy lý do dạy anh chụp ảnh, dựa vào anh cười đầy mê hoặc.

Cơ thể quả là mềm như xương, không ngừng chạm lên người anh, gắng hết sức chiếm đoạt anh.

Cố Thiên Tầm thấy lông mày giật giật, lần đầu tiên thấy khao khát chiếm giữ mạnh mẽ đến vậy.

Thật ghét những ai dựa vào anh sát như vậy!

Lẽ nào bọn họ đều mù hết rồi, không nhìn thấy người yêu đúng nghĩa của anh đang rất không vui, rất không vui hay sao!?

Hai cô gái đó chụp đến bức ảnh thứ năm, Cố Thiên Tầm không nhịn nổi.

Tháo găng tay, vứt xuống đất, bước nhanh đến chỗ bọn họ. Giơ tay giằng lấy máy ảnh từ tay anh, cô cười thân thiện,"Để tôi chụp ảnh cho hai bạn."

Hai cô gái nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn nhau.

Cố Thiên Tầm nhìn sang Mộ Dạ Bạch, miệng mếu máo, tủi hờn: "Anh phiên dịch giúp em."

Mộ Dạ Bạch thay cô dịch xong, liền quay đầu lại, nói: "Bọn họ nói không cần phiền đến em, anh ấy - ý nói anh,...."Anh chỉ vào mình, "chụp ảnh rất đẹp."

Cô trừng mắt giận giữ:"Nói với bọn họ, cứ cho là chụp cho bọn họ 100 tấm ảnh, anh cũng không yêu bọn họ đâu, càng không thể có chuyện tình một đêm ở nước ngoài! Anh là của em!"

Nhìn vẻ giận dữ của cô, Mộ Dạ Bạch cười sặc sụa, nói một tràng thứ tiếng Cố Thiên Tầm không hiểu.

Quả là hiệu nghiệm.

Hai cô gái đó ngượng ngùng nhìn cô, rồi lại ngượng ngùng lấy lại máy ảnh.

Trước khi đi, còn không cam tâm đưa ánh mắt lướt qua người anh. Cố Thiên Tầm cảnh giác trước ánh mắt Mộ Dạ Bạch, thân hình bé nhỏ cố ngăn lấy ánh nhìn của họ.

Sau cùng, bọn họ tự nhiên không can tâm tình nguyện rời đi, vẫn y nguyên bộ mặt luyến tiếc.

Mộ Dạ Bạch cười nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt của cô, đưa hai tay, từ đằng sau vòng lấy cổ cô.

Hạ cằm ghì lên vai cô, “Ghen à?”

“…” Cô không vui, không đáp. Nhưng, sau khi suy nghĩ, lại cảm thấy bây giờ ghen tuông có chút buồn cười.

Lần này sau khi quay về, bọn họ sẽ phải xa nhau …

Anh bị ai quấy rầy, ở cùng với ai, đều không phải việc nằm trong phạm vi quản lý của cô, không phải sao?

“Ừ, ghen, ăn cả thùng dấm nên ghen.” Cố Thiên Tầm quay người, cố tình nghiêm mặt, “Sao anh có thể tùy tiện như vậy?”

“…” Anh vô tội, “Anh chỉ chụp ảnh cho bọn họ thôi.”

Bọn họ trông thế nào anh còn không nhớ.

“Nhưng, rõ ràng bọn họ đang quyến rũ anh!”

Anh cười, dắt tay cô, “Biết rồi. Một lúc nữa hễ có cô gái nào đến tìm anh nhờ chụp ảnh, anh đều nói: “Vui lòng hỏi vợ tôi trước đã.”

Cô ngạc nhiên.

“Vợ?” Tim cô vì một chữ kì diệu này, mà đập loạn nhịp.

“Nếu nói là bạn gái, e là không dễ gì xua đuổi. Giống như hai người khi nãy … Anh dịch theo những gì em nói cho họ nghe, lực sát thương dường như bằng không. Cho tới khi anh nói em là vợ của anh, bọn họ mới ngượng ngùng rời đi.”

Bỏ qua cho anh đang nói nhảm.

Lừa một người con gái làm vợ, thỉnh thoảng lừa cũng có thể hiểu được.

Cố Thiên Tầm không nói, không chối bỏ, cũng không xác nhận.

Mộ Dạ Bạch cười, kéo cô vào long. Lúc đó, trái tim hai người dựa vào nhau rất gần, rất gần, thế nhưng …

Chỉ có cô biết, đắng cay trong lòng, nhiều hơn ngọt ngào rất nhiều.

Đang mải suy nghĩ lung tung, điện thoại của Cố Thiên Tầm lại vào lúc này đổ chuông. Cô lấy ra xem, là điện thoại của Thiên Hàn gọi đến, trong lòng không hiểu sao dậy lên những dự cảm chẳng lành.

Luôn cảm thấy …

Có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi …

Áp điện thoại vào tai, quả nhiên, tiếng Cố Thiên Hàn từ bên đó truyền qua, mang theo vẻ lo lắng bất an hiếm thấy.

“Chị, có phải chị đang nghỉ phép ở bên ngoài không?”

Trong lòng Cố Thiên Tầm dấy lên hồi hộp, giữ chặt lấy chiếc điện thoại trong tay. Thiên Hàn sao lại biết được?

“Mẹ biết chuyện rồi …” Giọng Cố Thiên Hàn càng trùng xuống, “Hôm nay Mộ phu nhân đến tìm mẹ, mẹ nhìn thấy ảnh hai người ở cùng nhau, giận tới ngất xỉu rồi.”

Ngất xỉu?

“Bây giờ thế nào rồi?” Cô lo lắng hỏi.

“Vừa tỉnh, bảo chị về ngay, nếu không …” Cố Thiên Hàn ngừng một lúc, không nói tiếp chỗ dở. Cậu tin rằng, những lời dọa dẫm đó, cho dù là không nói, chị cậu cũng sẽ hiểu. “Mẹ cả ngày hôm nay không ăn gì rồi.”

“Chị về ngay!” Tim Cố Thiên Tầm đập loạn, cô không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành thế này. “Em nói với mẹ, dặn mẹ uống thuốc đúng giờ, phối hợp cùng bác sĩ theo dõi, chị về ngay bây giờ …”

Sau khi dặn đi dặn lại Thiên Hàn mới cúp máy.

Mộ Dạ Bạch cũng vừa gọi điện, bây giờ thấy cô cúp rồi, liền quay đầu lại hỏi: “Muốn bay chuyến mấy giờ?”

“Sớm nhất.” Cố Thiên Tầm trả lời ngay tức khắc.

Mộ Dạ Bạch gật đầu, nói vào điện thoại: “Bay chuyến sớm nhất. Được, ừ, về nước rồi nói.”

“Em đừng lo lắng, bọn mình về thu dọn đồ.” Trong tiềm thức, Mộ Dạ Bạch không muốn hỏi nhiều về chuyện về bà Cố Vân La, nhưng, vì Thiên Tầm, anh hi vọng có thể giải quyết mọi việc sớm nhất.

Cố Thiên Tầm trong lòng thấy cảm động. Cô thậm chí còn không mở lời, anh đã thay cô sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Người đàn ông như vậy … bắt cô chọn lựa thế nào đây?

Hai người vội vàng về nước, vừa ra khỏi sân bay, phía xa đã nhìn thấy bà và Hạ Vân Thường cùng đứng tại cửa ra VIP chờ bọn họ.

Nhìn thấy Hạ Vân Thường, Cố Thiên Tầm không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước bị bà tát, vô thức rùng mình, lặng lẽ rút tay ra khỏi tay của Mộ Dạ Bạch.

Bọn họ ở đây, rốt cục là vì chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.