Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 152: Chúng ta kết thúc đi!



Mộ Dạ Bạch không hề chủ động lên tiếng, anh đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cô, bóng người cao dài của anh hòa vào cùng màn đêm. Không khí lúc này khiến cô chột dạ, đột nhiên hô hấp trở nên căng thẳng hơn.

Qua một hồi cô mới nói ra: “Anh đến cũng tốt, em... vốn là có chuyện muốn nói với anh.”

Cô rất muốn làm cho giọng nói của mình trở nên bình thản hơn một chút, trấn tĩnh hơn nhưng lúc này rõ ràng là cô đang run rẩy. Cố Thiên Tầm! Mày thật vô dụng! Còn chưa cả nói vấn đề chính cơ mà!

Không biết có phải anh đoán ra gì đó không mà lông mày nhăn lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Được, em nói đi.”

“Sau này...” Cô hít vào sâu một hơn, nói hết câu: “Anh đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Tim cô nghẹt lại,

Ngón tay như cắm vào thịt, nhưng không hề cảm thấy đau.

“....” Anh không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ im lặng. ánh mắt đó như muốn nhìn xuyên thấu qua cô, khiến cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu, khó mà chịu đựng tiếp được.

Hơi thở ngày một trầm hơn, bán đứng tâm trạng hiện tại của anh.

Tim hằn qua một tia chua xót. Nếu có thể cô rất muốn nuốt lại những lời này.

Cô mím chặt môi, cúi mắt xuống, hạ giọng: “Vậy tôi đi lên đây. Mưa rồi, anh cũng nên về sớm đi...”

Giọng điệu mang vẻ chua xót.

Nói xong cô không dám nhìn vào vẻ mặt nặng nề của anh nữa, quay người tránh anh, đi lên lầu. Những giọt mưa to hơn hạt đậu rơi xuống, rơi vào khóe mắt khiến cô nước mắt lưng tròng.

Vai cô lướt qua vai anh, cánh tay bị Mộ Dạ Bạch nắm lấy giữ chặt lại.

Trong lúc cô đang kinh ngạc, anh dùng lực kéo tay cô đặt ra trước ngực. Anh dùng lực mạnh khiến những gân xanh ẩn trong cánh tay cô bất chợt giật giật, như sắp bị nghiền vụn ra cùng với cô vậy.

“Ai cho phép em được rút lui hả?” Cánh tay còn lại của anh nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn vào mắt anh. Ánh mắt sắc lạnh đó không hề cho cô có cơ hội được chạy thoát: “Là mẹ em? Hay là bà nội anh?”

Cho đến lúc này...

Hơi thở phả ra từ anh khiến cô quyến luyến...

Bị anh tóm lấy rất đau, nhưng... cô không hề giãy giụa. Khoảng cách gần như thế này sau này còn được mấy lần như vậy nữa?

Thật sự... không còn nữa...

“Cho dù là ai cũng được, tóm lại...” Hít vào một hơi sâu, nhắm mặt lại cố nén chặt những giọt nước mắt không để chúng rơi ra, cô cố gắng nói nhẹ như gió: “Chúng ta dừng lại đi... Dạ Bạch, từ đầu đến cuối, thực sự chúng ta đều không hợp nhau...”

“Đều không hợp?” Anh cảm thấy như nghe thấy một chuyện hết sức khôi hài, mỗi từ nói ra đều lạnh như băng: “Cố Thiên Tầm, rốt cuộc là ai lúc quan hệ với tôi nói là yêu tôi?”

Cô đang đùa giỡn với anh sao?

Cô giật mình thảng thốt.

“Dạ Bạch, em yêu anh.”

“Anh cũng vậy, nhiều hơn em.”

Tuyên ngôn tình yêu còn gần như mới ngày hôm qua đây thôi, nhnwg, quá khứ ngọt ngào bao nhiêu thì giờ lại đau đớn bấy nhiêu.

Nghĩ lại, tim anh đau như cắt....

“Tôi đã quên rồi!” Cô cố tình lạnh nhạt nói.

Rất giỏi!

Giỏi cho câu quên rồi!

Vậy nên...

Đàn bà trở mặt còn nhanh hơn lật sách!

Anh thật sự là lần đầu tiên nếm trải!

Anh nhìn cô băng lạnh và đầy thất vọng, bàn tay nâng cằm cô bất giác càng chặt hơn. Trên cánh tay cảm giác từng dây thần kinh đều đang giật giật.

“Mộ Dạ Bạch tôi rốt cuộc là gì đối với cô? Lúc cần thì có thể bộc lộ bất chấp, lúc không cần thì có thể vứt bỏ vào sọt rách như vậy sao?”

Khi trước còn vì một câu “em yêu anh” của cô mà lâng lâng như bay lên thiên đường, nhưng lúc sau lại bị cô đẩy vào hố đen!

Cảm giác này thực sự khốn khổ đến muốn chết!

“....” Đối mặt với sự chất vấn của anh, cô không nói được lời nào.

Tim như bị tan chảy ra....

“Sao không trả lời tôi?” Thấy cô im lặng, Mộ Dạ Bạch không kiềm chế được mà gào lên, anh dường như gằn giọng chất vấn tiếp: “Tôi là cái gì mà khiến cô không có một chút động lực kiên trì? Cố Thiên Tầm, cô từng nói sẽ lấy hết dũng khí, giờ dũng khí đang ở đâu!”

Anh có thể kiên trì.

Anh có thể không nghĩ đến bà Cố Vân La, có thể tự lừa mình rằng những chuyện đó không quan trọng, không để ý đến miệng lưỡi người đời. Anh chỉ cần cô!

Nhưng...

Cô thì sao?

Bắt đầu từ lúc nào mà cô đã có ý định kết thúc tình cảm giữa bọn họ? E rằng cái ý nghĩ này đã nung nấu trong lòng cô từ rất lâu rồi....

Chỉ có anh vẫn như một thằng ngốc bị câu nói “em yêu anh” đó của cô làm cho cảm động.

“Đúng, tôi không đủ dũng khí!” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, dùng sức đẩy tay anh ra. Những ngón tay anh cứng đờ ra, lạnh ngắt.

Mưa bắt đầu rơi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, từng giọt mưa rơi trên mặt cô, như những hạt ngọc lạnh giá quất vào mặt, thấm vào huyết quản của cô.

Cô cười, cười trong màn nước mắt. “Dạ Bạch, tôi mệt rồi... ở cạnh anh, từ đầu đến cuối tôi đều như đi chân trần trên gai nhọn vậy. Anh không làm tôi bị thương nhưng người ngoài đều khiến cho tôi thương tích đầy người...”

Không!

Cô đang nói dối!

Có thể thật sự bị những lời đàm tiếu chỉ trích của người ngoài làm tổn thương, nhưng... anh là bến bờ tránh gió tốt nhất của cô...

“Từ ngày đầu tiên ở bên anh, tôi luôn bị nghi ngờ, bị người ngoài, mẹ tôi, bà nội anh, mẹ anh... tất cả những người này về cùng một một phía, giống như một trận cuồng phong, đủ để cuốn bay, nghiền nát tất cả những kiên trì của tôi. Anh chưa từng phải chịu đựng, vì vậy anh dựa vào đâu mà bảo tôi kiên trì, bảo tôi lôi hết dũng khí ra?!”

“Hóa ra trong mắt cô, tôi chưa từng vì tình cảm này mà bỏ ra bất cứ cái gì sao?” Giọng anh cũng lạnh lẽo.

“Đúng vậy!” Cô đáp nhanh gọn, nhưng tim lại đang run rẩy. “Tôi mệt rồi... tôi không muốn vì anh mà đến gia đình duy nhất của mình, tình thân duy nhất cũng bỏ mặc.. vì vậy, anh đi đi...”

Anh không động đậy, chỉ nhìn cô như vậy.

Đột nhiên cảm thấy, bản thân mình sau khi trải qua những đau đớn, giằng xé, mỗi lời nói ra ra đều thật nực cười.

Cái gì là chỉ cần anh còn sống, anh vẫn sẽ cần em? Cái gì là cô sẽ là vợ anh?

Hiện giờ... là cô đang bỏ cuộc! Thậm chí cô từng nghĩ thông suốt rồi mới bỏ cuộc!

..............

Mưa ngày càng nặng hạt.

Mỗi giọt đều như xuyên vào tim hai người vậy. Ướt trọn, lặng lẽo thấm vào tận xương.

Tóc ướt rồi.

Quần áo cũng ướt rồi.

Anh không kiềm lòng được mà nghĩ về rất lâu trướ đây, cô từng bất chấp mưa to gió lớn, bất chấp nguy hiểm tính mạng mà một mình lên núi tìm anh...

Cảnh tượng đó như một nhát đâm vào tim anh.

Anh nhắm mắt lại, đột nhiên ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh mạnh bạo như muốn gạt hết những lời tổn thương vừa nãy đi khỏi. Cố Thiên Tầm như không khống chế được mà chìm đắm trong nụ hôn của anh, nhưng sau đó một giây...

Cô choàng tỉnh, đưa tay ra đẩy anh “Đủ rồi! Đừng như vậy nữa!”

Anh bị cô đẩy ra xa, cách một màn mưa, nước mắt ướt đẫm.

Tim cô chấn động kinh hoàng.

Trên môi còn lưu lại mùi vị của anh, khiến cô không kiên định được nữa. Nước mắt tuôn rơi lã chã, hòa vào cùng nước mưa...

Giọng cô đau khổ như cầu xin anh: “Chúng ta hãy nghĩ thoáng hơn một chút, đừng làm khổ nhau thêm nữa, xin anh đấy...”

Nếu còn ở cạnh anh, cô sợ... người không thể dứt khoát được là cô...

Còn chưa thực sự chia tay, cô đã bắt đầu hối hận rồi!

“Được!” Mộ Dạ Bạch nhìn cô, chỉ nói một từ. Lạnh lùng, cứng đơ như tảng đá đè nặng lên tim cô.

Thực sự từ trước đến giờ anh là người chưa từng níu kéo ai.

“Cố Thiên Tầm, tôi sẽ làm như cô muốn.”

..............

Làm như cô muốn!

Làm như cô muốn!

Bốn từ này không ngừng bay loạn bên tai cô. Hồi lâu sau đó cô vẫn chưa định hình được, chỉ biết rằng dáng người cao lớn đó bước vào trong xe, rồi lại nhìn chiếc xe đó biến mất dần trước mắt.

Cô đứng im trong trận mưa lớn.

Chỉ cảm thấy vật gì đó rất quan trọng trong tim mình bị móc ra mất.

Máu tươi như đang tuôn xối...

Đau đến mức không muốn sống nữa...

Mộ Dạ Bạch, em yêu anh... nhiều hơn những gì anh tưởng...

...........

Chiếc xe lao đi trong màn mưa.

Ánh mắt anh nhìn vào kính chiếu hậu. Nhìn bóng người đơn độc đó mà tim anh như bị ai khoét sâu một lỗ. Anh tự nói với bản thân rằng không được lưu luyến nữa, nhưng cả người như bị trúng tà, ánh mắt cứ dõi theo bóng dáng đó không thể nào dứt ra được.

Thật đáng chết!

Cô rốt cuộc đang định làm gì?

Mưa to như vậy vẫn còn đứng đực ra đấy làm gì?

Mồm nói là nghĩ thoáng ra, thế thì giờ lại đang làm gì vậy?

Không nhịn được nữa, anh nắm chặt lấy vô lăng, quay đầu xe như một kẻ điên. Nhưng...

Còn chưa kịp quay đầu xe lại thì một cơn đau dữ dội ập đến đầu anh. Anh đau đớn kêu lên một tiếng, cắn chặt răng, mũi anh nóng rực sau đó mùi máu tanh ộc ra.

Anh mau chóng rút giấy ăn bịt chặt mũi.

Đường đằng trước mờ mịt không rõ.

Đầu anh đau chưa từng thấy...

Cơn đau đó như lan ra khắp các dây thần kinh trong người anh, lan cả đến tim...

Khó mà chịu đựng được hơn rất nhiều những lần trước....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.