Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 159: Cố Thiên Tâm rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì



Động tác của anh có phần thô bạo, hơn nữa không hề dự báo trước, bị kéo như vậy, người cô chúi về phía trước, suýt chút nữa ngã sõng soài trên nền đất mưa.

“Dạ Bạch?” Tay cô đau như sắp gãy, khiến Cố Thiên Tầm bừng tỉnh. Đây không phải là mơ, đây là một con người thật đang đứng trước mặt cô. “Sao anh lại ở đây?”

Mộ Dạ Bạch không nói gì, bất chấp mưa gió đi ra ngoài. Kéo theo cô, anh tất nhiên không dám thô bạo vượt rào chắn như vừa nãy nữa, chỉ có thể đi lách người tiến lên phía dải cho người đi bộ.

Hai người đi trong màn mưa khiến không ít những người ngồi trong ô tô nhìn sang. Mắt cô còn sưng, lúc này chỉ còn biết ngây ra nhìn anh.

Trong màn nước trắng xóa, anh như vị hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích. Nhưng hoàng tử không phải nên sánh đôi cùng công chúa mới phải sao?

Đến dải phân cách cho người đi bộ qua đường, từng hàng xe đi đi lại lại, Mộ Dạ Bạch thu cánh tay về, mặt không cảm xúc ôm chặt cô vào trước ngực mình.

Suốt dọc đường mặt anh đều lạnh tanh.

Đứng tựa vào trước ngực anh, tiếng mưa ầm ầm như trút nước khiến cô không nghe được nhịp tim của anh nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được cơ thể anh đang căng ra.

Tất cả những điều này đều đang thể hiện sự tức giận tột độ của anh lúc này.

“Anh không phải đi cùng Hoắc tiểu thư sao?” Đứng ở vạch phân cách đợi đèn đỏ, cô khẽ hỏi, vì chịu cóng quá lâu nên giọng cô có phần run rẩy.

Bàn tay tóm lấy tay cô hơi siết chặt lại. Anh nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch đi vì lạnh của cô một cái, không nói năng gì, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác ra che lên đầu cô.

Mưa không còn rơi xuống mặt cô nữa.

Cố Thiên Tầm cảm thấy tim mình chưa xót, co chặt lại đau đớn. Đôi mắt đỏ hoe đó rơi xuống vài giọt lệ.

Hai tay cô thu gọn lại, túm lấy áo khoác của anh. Cô khẽ liếm đôi môi khô cằn, nhẹ giọng nói: “Anh đừng đứng dưới mưa như thế này nữa, sẽ bị đau đầu nữa đấy.”

Cô không ngẩng đầu lên nên không biết ánh mắt sâu thẳm của anh lúc này bao cảm xúc đang đan xen hỗn độn. Chứng đau đầu của anh giờ anh còn bận tâm đến nó được nữa sao?

“Đi thôi.” Cuối cùng anh chỉ nói ra hai từ này. Tay cô lại bị anh dắt đi.

Những chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại rồi; đèn xanh cho người đi bộ không ngừng nhấp nháy. Cố Thiên Tầm đầu vẫn đội chiếc áo khoác, cùng anh băng qua đường, đi về phía chiếc xe quen thuộc đó.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, cô mở cửa xe ở ghế phụ theo bản năng, giống như những lần trước.

Nhưng....

Cửa xe vừa mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.

So với vẻ thảm hại của cô lúc này thì người phụ nữ ngồi trong xe trang điểm kỹ càng, mỗi một góc đều tỷ mỉ kỹ lưỡng không chê vào đâu được. Nhìn cô ấy, cô không thể không cảm thấy xấu hổ.

“Xin lỗi nhé, Cố tiểu thư. Vị trí này đã có người rồi.” Hoắc Thanh Uyển cười lên tiếng.

Tim Cố Thiên Tầm bỗng thít chặt lại. Câu nói này không phải cô không hiểu, Hoắc Thanh Uyển đang tuyên bố chủ quyền của mình.

Đột nhiên cô cảm thấy động tác vừa nãy mình mở cửa xe ở ghế phụ ra một cách rất tự nhiên như đúng rồi đó thật sự nực cười. Trước mặt vị hôn thê của Mộ Dạ Bạch điều đó hiển nhiên khôi hài hết sức.

“Xin lỗi... tôi... làm phiền rồi.” Ngượng ngùng xấu hổ, cô đóng cửa xe lại.

Đứng bên ngoài xe, cô đờ người ra ôm lấy vai mình, cứ để mặc cho những giọt nước mưa táp vào mặt. Đau buốt...

Nhưng giờ phút này, trừ việc ngấm mưa ra thì cô không còn biết làm gì khác.

Cố Thiên Tầm, mày thật ngu ngốc! Dựa vào cái gì mà nghĩ là Mộ Dạ Bạch không đi cùng Hoắc Thanh Uyển chứ? Dựa vào cái gì mà tự cho mình cái quyền được ngồi ở vị trí gần anh nhất?

Cô tự mắng chửi bản thân, đột nhiên rất muốn òa khóc.

“Lên xe!”Mộ Dạ Bạch đã mở cửa ghế lái ra, lúc khom lưng bước vào nhìn thấy cô vẫn đang ngây người ra đấy thì phiền não. Cô lẽ nào không để cho bản thân nhiễm bệnh thì không cam tâm?

“Không cần đâu, tôi... tôi tự gọi xe về cũng được.” Cô đâu phải con ngốc. Có Hoắc Thanh Uyển ở đó, cô bước lên xe như vậy thì thnafh cái gì? Kỳ đà cản mũi, thành bóng đèn nhìn hai người họ sao?

Cô không muốn mình thành kẻ mặt dày như vậy!

Dường như hiểu ra ý nghĩ của cô, Mộ Dạ Bạch đi thẳng đến, mở cửa sau xe ra, ấn cô ngồi vào trong.

Cô giãy giụa, cơn bực tức bốc lên đầu: “Tôi không ngồi vào xe anh! anh bỏ tay ra! Để tôi ra!”

“Cô đang làm trò giận dỗi gì nữa hả?”

“Sao tôi phải làm trò?” Cô nói cứng, mắt bỗng chốc đỏ hoe. “Chúng ta đã chia tay rồi... tôi không ngồi vào xe của anh.”

Mắt anh nhíu lại.

“Muốn ngồi xe của Cảnh Nam Kiêu? Được, tôi gọi điện cho hắn ta đến đón cô!” Anh tức giận, ném điện thoại ra. Lần này anh thực sự nổi giận rồi, đôi mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn cô, ánh mắt đó như mang theo cả sấm chớp đùng đùng như muốn nuốt chửng cô vậy.

Cô bị dọa cho sợ đờ người ra, một Mộ Dạ Bạch như vậy cô chưa từng nhìn thấy qua. Đôi môi trắng nhợt mấp máy một chút nhưng cuối cùng không nói gì nữa.

Bên kia, Hoắc Thanh Uyển cũng lặng người, dõi theo qua kính chiếu hậu.

Mộ Dạ Bạch là một người rất giỏi khống chế cảm xúc của bản thân, rất ít khi anh không làm chủ được cảm xúc của mình. Chỉ khi đối mặt với cô...

“Dạ Bạch, anh lên xe rồi hẵng nói. Anh ngấm nước mưa như vậy chỉ càng làm cho bệnh đau đầu của mình trầm trọng thêm thôi.” Cô ta lên tiếng, âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo, đầy ắp sự quan tâm, không quên liếc sang Cố Thiên Tầm một cái, ánh mắt đó như thêm một lần nữa khẳng định chủ quyền.

Nhưng qua lời nói của Hoắc Thanh Uyển cũng nhắc nhỏ cô về tình hình bệnh của anh, cô không dám cứng đầu nữa, vội vàng co người lại ngồi vào trong xe. “Anh... anh lái xe trước đi, chuyện của em lát nữa nói sau.”

Mộ Dạ Bạch nhìn trừng trừng vào cô một lúc, hít sâu vào một hơi, đè nén cơn giận vừa rồi của mình, lúc này anh mới lên xe, khởi động.

“Để anh đưa em về trước.”Mộc Dạ Bạch nhìn sang Hoắc Thanh Uyển một cái rồi lại nhìn Cố Thiên Tầm ở đằng sau. Cô có thể đứng dưới mưa lâu như vậy, đợi thêm chút nữa chắc cũng không vấn đề gì.

Nghe vậy Hoắc Thanh Uyển cảm thấy khó chịu. Đưa cô ta về trước vậy là chỉ còn hai người bọn họ với nhau, sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ đi đâu?

Chỉ mới nghĩ vậy thôi đã cảm giác ruột gan nóng như lửa đốt.

Đương nhiên không thể để hai người bọn họ ở bên nhau như vậy rồi!

“Em thấy, hay là đưa Cố tiểu thư về trước thì hơn. Cô ấy bị ướt nước mưa như vậy đừng bắt cô ấy đợi thêm nữa, nếu không sẽ bệnh mất.” Lời của Hoắc Thanh Uyển nghe qua thì như thể là lo lắng cho Cố Thiên Tầm, còn thể hiện nét mặt như quan tâm đến cô thật.

Mộ Dạ Bạch nhìn sang Cố Thiên Tầm thấy bộ dạng ướt nhẹp co ro của cô thì cau mày lại, cuối cùng đổi phương án khác.

“Không cần lo cho tôi, tôi... thả tôi ở đâu cũng được.” Ngồi ghế sau làm đèn điện, cô đến nói chuyện cũng không biết nói thế nào cho phải.

“........” Nhưng không ai trả lời cô.

Đằng trước, sự chú ý của Hoắc Thanh Uyển đều dồn hết lên người Mộ Dạ Bạch: “Anh lạnh không?”

Cô ta đưa tay ra sờ vào cánh tay rắn chắc của Mộ Dạ Bạch.

Dường như không lường trước được hành động này của cô ta, anh khẽ cau mày, nhìn cô ta một cái nhưng không hề né tránh.

Hoắc Thanh Uyển cười, cúi đầu lần giở túi xách, làm ra vẻ bâng quơ nói: “Đừng nhìn em như thế, ngày trước mình ở bên nhau không phải vẫn thường xuyên làm như vậy hay sao? Nếu như bác gái và bà nội biết anh ở bên em mà bị cảm lạnh, nhất định sẽ trách em không chăm sóc tử tế cho anh.”

Mộ Dạ Bạch bất giác nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, anh muốn xem thử cô có phản ứng, nét mặt như thế nào. Nhưng cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp trả lại anh chỉ là một gương mặt nghiêng không hề có chút quan tâm nào. Nắm chặt lấy vô lăng, anh co tay lại. trên mu bàn tay những đường gân xanh nổi rõ lên.

Lúc Hoắc Thanh Uyển lấy giấy ăn ra lau những giọt nước trên mặt anh, anh không hề từ chối.

Vậy nên...

Lúc Cố Thiên Tầm ở đằng sau quay người lại thì chỉ nhìn thấy hành động thân mật của bọn họ. Những cử chỉ đó giống như một cặp đôi đang yêu...

Chẳng lẽ còn không phải là cặp đôi đang yêu? Trước đây... bọn họ cũng đã là một cặp...

Cố Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy không gian trong xe thật chật chội ngột ngạt, ngột ngạt đến mức khiến lồng ngực cô khó thở, khiến mắt cô nhòe đi...

Thừa ra một người ngồi đấy... sao có thể không ngột ngạt được chứ...

.............

Chiếc xe chạy một mạch đến khách sạn Hoàn Vũ.

Tầm giờ này, lại thêm vào việc mưa to gió lớn, khiến cả thành phố dường như chìm trong một màu xám xịt. Cả khách sạn đều bật đèn tráng trưng, trong màn mưa, nó hiện lên lung linh kỳ ảo.

Mộ Dạ Bạch lái xe xuống thẳng hầm để xe, không nói gì nhiều, chỉ tự động mở cửa sau xe, nhìn Cố Thiên Tầm ướt nhẹp, “Xuống xe đi.”

Cô từ từ ngẩng đầu lên, mái tóc ướt sũng nước, đôi mắt hồng đó như hai viên thủy tinh mang theo cả những câu hỏi không lời giải đáp.

Mộ Dạ Bạch lôi cô ra khỏi xe, đập thẳng vào trước ngực anh, động tác có phần thô bạo khiến cô đau, sống mũi cay cay.

Nghĩ đến Hoắc Thanh Uyển còn đang đứng kia, cô giằng ra, muốn giữ khoảng cách với anh.

Mặt anh lạnh tanh, buông tay ra.

Bên kia, Hoắc Thanh Uyển ra khỏi xe xong cũng khó hiểu hỏi: “Dạ Bạch, sao lại quay về khách sạn vậy?”

“Em ở đây đợi anh.” Mộ Dạ Bạch chỉ nói ngắn gọn, dưới ánh mắt khó hiểu của Hoắc Thanh Uyển, anh rút điện thoại ra nhấn gọi. Đầu bên kia lập tức bắt máy: “Trong khách sạn còn lái xe không? Gọi anh ta xuống hầm để xe khu F đón Hoắc tiểu thư cho tôi, đưa cô ấy về nhà.”

Nói xong liền dập máy. Không cần anh giải thích, Hoắc Thanh Uyển lập tức hỏi: “Anh không đưa em về sao?”

“Anh bận lắm. Em đợi ở đây khoảng 2 phút thôi lái xe sẽ đến ngay.” Mộ Dạ Bạch nắm tay Cố Thiên Tầm lúc này đang ướt nhẹp, đi về phía thang máy.

Mặt Hoắc Thanh Uyển tất nhiên không thể bình tĩnh được, cô ta lê theo đôi giày cao gót lộc cộc đuổi theo. “Anh bận cái gì? Bận ở cùng Cố Thiên Tầm à? Dạ Bạch, hai người đã chia tay rồi!”

Ánh mắt anh lạnh như băng quét qua. Dù không nói gì nhưng cũng đủ khiến Hoắc Thanh Uyển khẽ rùng mình. Cô ta nắm chặt lấy túi xách, không kiềm chế được mà lấy hết dũng khí lên tiếng: “Dạ Bạch, em không thể không nhắc nhở anh, khi anh cố chấp muốn ở bên cạnh cô ta thì hãy nghĩ đến tương lai sẽ xảy ra những hậu quả gì.”

Mộ Dạ Bạch bỗng khựng lại, ngón tay Cố Thiên Tầm bị anh nắm chặt đến mức cứng đờ ra.

Những tâm tư, mối lo lắng của hai người phút chốc bị câu nói này của Hoắc Thanh Uyển khêu ra.

Hoắc Thanh Uyển liếc qua cũng thấy được sự biến đổi giữa hai người, mắt cô ta thoáng qua một tia lạnh lẽo, nói tiếp: “Thái độ bác gái đối với cô ta như thế nào thì lần trước chính mắt anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Tinh thần của bác gái khó khăn lắm mới tốt lên một chút, nếu anh và cô ta ở bên nhau lại kích động bác gái nữa thì...”

“Đủ rồi.” Lời nói của cô ta bị Mộ Dạ Bạch cắt ngang. Ánh mắt nhìn sang cô ta sắc lạnh. “Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không liên quan đến người ngoài. Cô đứng đây đợi đi.”

Một câu nói dọn sạch mọi quan hệ với cô ta. Sau đó anh nắm tay Cố Thiên Tầm đi vào thang máy, không thèm để ý đến Hoắc Thanh Uyển đứng bên ngoài tức giận dậm mạnh chân.

..................

Vừa bước vào thang máy, không gian chật hẹp đó còn lại mỗi hai người họ. Đây không phải là thang máy hành chính mà là thang máy bộ phaank phòng, anh ấn tầng 24, Cố Thiên Tầm liền hiểu ra sắp đi đâu.

Rất nhanh đã đến phòng 2418.

Mộ Dạ Bạch quẹt thẻ vào phòng xong quay đầu lại vẫn thấy cô đứng đó bất động.

“Vào đi.”

“Tôi muốn đi về.” Cô ngẩng đầu nhìn anh. Những lời sau cuối của Hoắc Thanh Uyển đều là sự thật. Đều là những lời nói thật khiến bọn họ đều không thể chối cãi.

“Cố Thiên Tầm!” Anh dường như nghiến răng nhả ra từng từ một.

“Anh đi dỗ dành Hoắc tiểu thư đi, cô ấy hiểu lầm chúng ta rồi tức giận sẽ không ổn. Tôi đi trước đây.” Cô nói xong liền quay người định đi, dáng vẻ vội vàng.

Cô cắn mạnh môi đến sắp bật máu, để sự đau đớn đó không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo hơn.

Mộ Dạ Bạch bước đến, giữ cô lại, không nói không rằng, lôi cô vào trong phòng.

“Rầm!” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại. Sau đó anh dùng lực đẩy cơ thể yếu ớt của cô vào tường, cô đau đến mức kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh lao đến như mãnh hổ.

Cả người anh đầy ắp sự hoang dại và nguy hiểm, ép đến mức khiến cô không thở nổi.

Cô chỉ còn biết ngây người ra nhìn anh.

“Cố Thiên Tầm, rốt cuộc thì trong lòng cô đang nghĩ gì hả?” Anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc cố nén cảm giác đau lòng, khiến tim cô bỗng như bị ai bóp nghẹt.

“Cô muốn tôi và Hoắc Thanh Uyển ở bên nhau sao?” Tay anh nắm chặt lấy vai cô, ngón tay run run.

Cô không muốn!

Thật sự không muốn điều đó xảy ra!

Nhìn thấy bọn họ ở bên nhua, cô đau khổ tột cùng! Nghe những người xung quanh nói những lời tán tụng “hoàng tử công chúa”, cô càng phải kìm nén không lên tiếng phản bác. Nhưng cô sao có thể phản bác được chứ?

Lấy gì ra để phản bác?

Những lời bọn họ nói đều là sự thật!

“Hai người rất đẹp đôi...”

“Rất đẹp đôi?” Anh cau mày, cười lạnh: “Đẹp đôi giống cô và Cảnh Nam Kiêu không?”

Nói đến đây, cô bỗng nhớ lại chuyện lần trước ở bệnh viện khiến anh hiểu lầm. Lúc đó cô đã cuống quýt muốn giải thích ngay với anh, nhưng bây giờ thì...

Cô cảm thấy những lời đó thật thừa thãi...

Chỉ cắn môi hồi lâu, cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

Mộ Dạ Bạch nâng cằm cô, để cô ngẩng mặt lên. Cô mấp máy môi định nói gì đó nhưng một giây sau lại dang tay ra dùng lực ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh.

Rất chặt rất chặt như muốn cơ thể hai người nhập vào làm một vậy.

Anh bất ngờ, đứng đờ người ra. Có một giọt nước mắt rơi vào cổ anh...

Tiếng khóc của cô ngày càng lớn hơn, khóc đến mức kiệt sức đoạn hơi.

Mộ Dạ Bạch cảm thấy tim mình thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt. Anh không biết nói gì, chỉ đành ôm chặt lấy cô.

..........

Đợi đến lúc tiếng khóc tức tưởi của cô dần vơi đi, anh mới khẽ buông lỏng tay ra: “Em đi tắm trước rồi thay quần áo đi.”

Mặt cô đẫm nước mắt, anh khẽ thở dài,lau nước mắt cho cô. Cô cúi đầu nhìn người anh cũng đã bị ngấm nước mưa ướt sũng nước.

“Anh cũng đi tắm đi, đừng để nước mưa ngấm vào người.” “Ừm.” Mộ Dạ Bạch liếc sang chỉ vào chiếc khăn tăm. Cố Thiên Tầm nhìn anh một cái rồi cầm lấy khăn đi vào nhà tắm. Dựa vào cánh cửa, cô thở dài một hơi, đưa tay lên ôm mặt.

Không thể không thừa nhận rằng ôm anh khóc thảm thiết một hồi xong cô cảm thấy đám mây đen trong lòng tan ra rất nhiều. Nhưng, còn sau này thì sao...

Sau này con đường nào lối thoát nào cho hai người họ?

Mộ Dạ Bạch ở trong một phòng tắm khác tắm qua rồi khoác chiếc áo tắm lông lên. Anh nhấc điện thoại gọi cho bộ phận phòng để nhân viên mang lên một bộ y phục vừa người cô.

Sau đó anh ngồi xuống sofa, nhìn về phía phòng tắm đang đóng chặt cửa kia. Cánh cửa thủy tinh mờ đục hơi nước có thể thấp thonasg nhìn thấy bóng người cô.

Anh nghĩ đến câu nói Hoắc Thanh Uyển nói trước khi rời đi, trong lòng nặng trĩu, nhắm mắt lại đầy khổ sở. Bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã bị định sẽ là một ngõ cụt, trước mặt đều là góc chết.

Tiếng nước ngừng chảy.

Anh thu lại những cảm xúc hỗn độn đó, mở mắt ra nói: “Trong đó có chiếc áo choàng tắm, em mặc vào rồi ra đây.”

“...Ừm.” Một lúc sau, cánh cửa nhà tắm mở ra. Cô choàng áo tắm đứng ở bậc cửa, hai người nhìn nhau.

Hơi nước nóng mờ ảo, trong mắt hai người đều như có một màn sương bao phủ.

Lúc này, đầu óc hỗn loạn, ánh mắt đan xen vào nhau, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân.

“Ngồi xuống đây đi.” Anh lên tiếng trước, chỉ vào chỗ ghế bên cạnh mình. Cô bước lại gần, ngồi xuống cạnh anh. Hai người đều giữ một khoảng cách nhất định – khoảng cách an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.