Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 176: Mang trong người dòng máu hạ tiện



“Cố Thiên Tầm, cô đứng lại cho tôi!” một giọng nói hằn học vang lên giữa những lời xì xầm bàn tán.

Cô đứng khựng lại.

Tất cả mọi người đều nghển cổ tò mò xem chuyện gì sắp xảy ra.

Tần Tư Lam hất xoẹt chiếc khăn voan phủ trên đầu xuống mặc kệ mái tóc đã được búi chải gọn gàng bị rối tung lên, đùng đùng bước xuống khán đài, đằng đằng sát khí đi về phía Cố Thiên Tầm.

Cảnh Nam Kiêu vội vàng chặn cô ta lại: “Tư Lam, em định làm gì?”

“Anh bỏ em ra!” Mắt Tần Tư Lam lúc này đã đỏ ngầu, tâm trạng vô cùng kích động, không màng đến những cặp mắt đang đổ dồn về mình từ mọi khách khứa. Cô ta dùng sức giằng tay ra.

Những việc nhà họ Mộ làm ngày hôm nay đã đủ khiến cô ta mất mặt rồi. Giờ đây lại không ngờ rằng còn có thể xảy ra tình huống khiến cô ta thảm hại hơn cả việc bị người nhà họ Mộ hắt hủi.

Thậm chí là còn thảm hại hơn gấp trăm nghìn lần!

“Cô ấy hoàn toàn không có lỗi gì cả, có chuyện gì em cứ trút giận lên người anh đây này.” Cảnh Nam Kiêu bất giác nhìn về hướng Cố Thiên Tầm đang ở cách mình không xa, anh chen lên trước chắn giữa cô và Tần Tư Lam.

“Vô tội? Anh vì cô ta mà sỉ nhục tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy mà anh còn bảo vô tội được à?” Tần Tư Lam giận run lên, nước mắt lã chã rơi xuống.

Ánh mắt thù hằn của cô ta xuyên qua Cảnh Nam Kiêu, chiếu thẳng vào người Cố Thiên Tầm như thể muốn xé cô ra làm trăm mảnh.

Cố Thiên Tầm bị cô ta nhìn như vậy thì chợt thấy lạnh toát cả người, cô bất giác rùng mình một cái.

Bà Cố Vân La chỉ có thể đứng đó bất lực nhìn nước mắt Tần Tư Lam thi nhau rơi xuống, bàn tay bà nắm chặt lại sau lưng dường như muốn đè nén cảm giác đau lòng xót thương đang nhen lên trong tim mình.

“Nam Kiêu, làm ầm ĩ vậy đủ chưa hả, mau bước lên cử hành xong hôn lễ đi!” Bà Trần Di bước đến bên, lập tức nói con trai.

Sắc mặt ông Cảnh Thanh Phong sa sầm lại, mắng nhiếc: “Gây chuyện gì thế hả? Mày tưởng kết hôn là trò đùa à mà muốn lấy thì lấy không muốn lấy thì thôi! Lập tức quay về chỗ của mày mau lên!”

Cảnh Nam Kiêu không hề nhúc nhích, anh quay sang nhìn ông Cảnh với ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết: “Bố, hôn lễ này con không thể tiếp tục được nữa!”

“Mày là đàn ông con trai, mày buộc phải chịu trách nhiệm với những gì mày làm!” Giọng ông Cảnh Thanh Phong trở nên gay gắt.

“Nhưng con không muốn sau này mình cũng sẽ như bố, cả đời sống trong một cuộc hôn nhân chỉ vì trách nhiệm!”

Lời vừa nói ra thì mặt ông Cảnh Thanh Phong và bà Trần Di đều tái như tiết luộc, cơn bão này cũng quét sang cả bà Cố Vân La đứng bên cạnh. Mặt bà cứng đơ ra nhưng cũng may mà những người khác không biết nội tình cụ thể.

“Mày còn dám nói năng xằng bậy nữa à?!” Ông Cảnh đưa tay lên định tát vào mặt anh ta, nhưng cuối cùng ông cũng kiềm lại được.

Ông trừng mắt nhìn con trai, giọng đầy hà khắc: “Mày tiếp tục tiến hành hôn lễ theo đúng thông lệ cho tao!”

“Không cần nữa.” Lần này người lên tiếng không phải Cảnh Nam Kiêu mà là Tần Tư Lam.

Giọng cô ta cũng đang run rẩy.

Cô ta nghiêng người, ngước ánh mắt sắc lạnh về phía Cố Thiên Tầm, tay chỉ vào cô: “Cảnh Nam Kiêu, anh yêu cô ta phải vậy không?”

Nét mặt Cảnh Nam Kiêu căng thẳng, không nói gì. Nhưng giờ phút này câu trả lời của anh đã không còn quan trọng nữa.

Sự im lặng lúc này dưới con mắt người ngoài thì tất cả đều đã mặc định đó là sự ngầm thừa nhận.

Mắt Tần Tư Lam lộ ra một tia nhìn khinh miệt: “Anh yêu cô ta, nhưng anh có biết thân thế của cô ta không? Cô ta căn bản không xứng với anh!”

Cả Cố Thiên Tầm và Cảnh Nam Kiêu đều sững sờ không hiểu lời cô ta đang nói.

Nhưng ông Cảnh Thanh Phong và bà Cố Vân La thì ớn lạnh nhìn sang Tần Tư Lam.

“Cô ta là con gái của kẻ phạm tội hiếp dâm! Cô ta...” Ngón tay Tần Tư Lam chỉ về phía bà Cố Vân La: “Bà ta đã bị một gã đàn ông hiếp dâm nên mới có thai và đẻ ra Cố Thiên Tầm! Cảnh Nam Kiêu, trong người cô ta là dòng máu dã thú mọi rợ như vậy, anh còn yêu cô ta được nữa không? Anh không thấy ghê tởm, không thấy bẩn thỉu sao?”

Lời nói của Tần Tư Lam có sức công phá hơn cả mười tấn thuốc nổ. Cả hội trường bỗng chốc bàn tán ầm ĩ.

Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía bà Cố Vân La rồi không ngừng chỉ trỏ.

Cố Thiên Tầm thật sự sốc.

Cô nhìn Tần Tư Lam rồi lại nhìn sang khuôn mặt cứng đờ như xác chết của mẹ mình. “Không! Không thể nào!”

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn không ngừng tưởng tượng về bố đẻ của mình. Mặc dù mẹ không cho cô nhắc đến hay hỏi đến, nhưng cô đến nằm mơ cũng mơ thấy bố mình.

Bố cô là người đàn ông có bờ vai to rộng, có thể nhấc bổng cô bé Cố Thiên Tầm đó lên vai; ông còn có một bàn tay ấm áp có thể đỡ lấy cô bất cứ lúc nào cô vấp ngã, hay những lúc cô khóc, ông sẽ lau nước mắt cho cô; ông còn có những sợi râu mọc lởm chởm cọ cọ vào má để trêu cô.

Không! Cô không tin!

Cô không tin ông trời đối với cô tàn nhẫn như vậy, đến cả giấc mơ đẹp cuối cùng của cô mà ông cũng nhẫn tâm đập vỡ...

“Cô đừng có bịa đặt!” Đường gân xanh trên trán Cảnh Nam Kiêu nổi lên giật giật, nhìn sang Cố Thiên Tầm đầy xót xa.

“Bịa đặt? Anh đi hỏi bà Cố Vân La xem những gì tôi nói có phải là sự thật hay không! Người hạ tiện như cô ta mà anh cũng yêu à? Nam Kiêu, anh mù rồi à?” Tần Tư Lam đã không còn giữ thể diện gì nữa.

Cô ta giờ như con thú bị trọng thương, lập tức giơ nanh vuốt ra chỉ muốn đáp trả lại tất cả những đau đớn này cho bọn họ.

Cố Thiên Tầm cảm thấy không thể thở được nữa, chỉ đứng như hóa đá ở đó, trong đầu một màu trắng rợn.

Bà Cố Vân La cũng kinh hoàng lùi lại một bước, thân người yếu ớt của bà lảo đảo.

Bà nhìn đau đáu về phía người đã xé toạc miệng vết thương đã liền sẹo này của bà – Tần Tư Lam... mắt bà trào lên sự đau đớn khôn cùng.

Bà không bao giờ có thể ngờ được rằng người cho bà một vết đâm lớn nhất, lại là cô ta...

Đứa con gái do bà dứt ruột đẻ ra...

Ông Cảnh Thanh Phong bước lên đỡ lấy bà, rồi lạnh lùng quay sang nói: “Tư Lam, mau xin lỗi đi!”

“Sao lại phải xin lỗi chứ? Đây cũng toàn là nói sự thật thôi!” Cô ta cười nhạt, giờ phút này cô ta như người đã mất hết lý trí, tung hê hết tất cả. “Cảnh Dao nói không sai, hai mẹ con cô ta đúng là vô liêm sỉ! Bà Cố Vân La đến giờ còn chưa kết hôn không phải là vì tằng tịu với ông sao?”

“Đủ rồi! Tần Tư Lam! Câm miệng!” Cảnh Nam Kiêu quát lên. Tiếng quát này vang dội như một quả bộc phá khiến cả hội trường ồn ào bỗng chốc như đóng băng lại.

Mặt anh sa sầm lại, ánh mắt hung hãn như thể muốn băm vằm Tần Tư Lam ra.

Tần Tư Lam giật thót, không cả dám thở mạnh, chỉ hoảng hốt nhìn anh.

Ông Cảnh Thanh Phong hạ thấp giọng: “Tần tiểu thư, tôi nhắc lại một lần nữa, mau xin lỗi hai người họ!”

Từng từ từng chữ ông dằn mạnh đầy nguy hiểm.

Dưới hai luồng sát khí đang chĩa thẳng vào mình, Tần Tư Lam như kéo về được một chút lý trí. Hai tay cô ta bất giác nắm chặt lấy váy nhưng không hề cúi đầu khuất phục.

“Thôi bỏ đi, bỏ đi, Thanh Phong...” Bà Cố Vân La mở miệng, nước mắt đã rơi xuống như mưa.

Hóa ra bị chính con gái ruột của mình xé toác vết thương không phải là chuyện đau nhất.

Mà chuyện đau nhất trên đời này có lẽ không gì có thể so sánh bằng việc bị con gái ruột của mình chửi vô liêm sỉ...

Bà ôm lấy ngực, những ngón tay run rẩy nhưng không thể nào che lấp đi được vết thương lòng đang rỉ máu trong lồng ngực. “Không cần xin lỗi... tôi không sao...”

“Đúng, việc gì tôi phải xin lỗi chứ, vì chính bà ta là người biết rõ nhất những gì tôi nói đều là sự thật!” Tần Tư Lam đưa mắt nhìn về phía Cố Thiên Tầm lúc này đang đờ đẫn như người mất hồn. “Cố Thiên Tầm, cả đời này cô cũng không thể gột rửa sạch được dòng máu hạ tiện trong người mình đâu! Cô thật khiến người ta ghê tởm!”

“Cô nói đủ chưa?” Ông Cảnh cuối cùng đã không thể nhịn thêm được nữa, một tay đỡ lấy bà Cố Vân Lam một tay chỉ thẳng vào mặt cô ta: “Bà ấy là mẹ cô đấy! Mau xin lỗi đi! Nhanh lên!”

Lời ông vừa nói ra lập tức khiến cho cả hội trường lại một lần nữa chấn động.

Đến ngay cả Cố Thiên Tầm lúc này đờ đẫn như người mất hồn mà nghe xong cũng kinh ngạc, ánh mắt cô chuyển động.

Nhìn sang ông Cảnh Thanh Phong đầy rối bời như thể ông vừa nói ra một chuyện hết sức hoang đường.

“Bố, bố nói vậy là sao?” Cảnh Nam Kiêu cũng khó hiểu lên tiếng.

Tần Tư Lam chỉ cảm thấy nực cười. “Ông bịa ra chuyện này có thấy buồn cười không? Người như bà ta mà muốn làm mẹ của tôi á? Mẹ tôi đã chết từ lâu rồi!”

Câu nói cuối cùng của Tần Tư Lam sắc lẹm như dao. Từ bé đến lớn cô ta đã bị vứt bỏ trong cô nhi viện, “mẹ” cái từ này đối với cô ta vừa xa lạ vừa đáng hận.

Cô ta căm thù cái từ này!

“Cô có một mặt dây chuyền đá lam bảo phải không?” Bà Cố Vân La lên tiếng, giọng run run: “Trên mặt đá đó có khắc một chữ “Mộ” rất rõ ràng.”

Mặt Tần Tư Lam biến sắc, bất giác sờ lên cổ.

Lúc này mới chợt nhớ ra hôm nay mặc váy cưới nên chiếc dây có mặt đá đó cô ta đã tháo ra.

Làm sao bà ta biết được?

“Nhất định là Nam Kiêu nói cho bà biết phải không! Bà đừng hòng lừa tôi!” Tần Tư Lam không thể chấp nhận nổi cái sự thật này.

Bà Cố Vân La run rẩy mở túi xách ra. Từ từ rút ra trong túi một sợi dây chuyền có mặt đá lam bảo y hệt như vậy, dưới ánh đèn viên đá phát ra ánh sáng lấp lánh.

Tần Tư Lam chấn động đến mức lảo đảo lùi ra sau, cô ta cảm thấy ánh sáng đó chói lóa đến nhức mắt.

“Không... không thể nào...” Cô ta thất thần lẩm bẩm, hoảng loạn lắc đầu, không đời nào tin được.

Cảnh Nam Kiêu cũng chấn động không kém. “Sợi dây chuyền này, Tư Lam cũng có một sợi y hệt như thế!”

“Đúng vậy, đây vốn là một đôi bông tai, năm đó khi ta đưa nó đi đã khắc một chữ “Mộ” lên đó và đeo vào cổ cho nó, còn một chữ “Cố” vào sợ dây của Thiên Hàn.” Bà Cố Vân La giải đáp thắc mắc trong lòng mọi người xong mới quay sang nhìn Tần Tư Lam, ánh mắt nóng rực những cảm xúc hỗn độn đan xen vào nhau.

Có sự hổ thẹn và cả kích động: “Con đúng là con gái mẹ, điều này không sai... là mẹ có lỗi với con, là lỗi của mẹ...”

“Chẳng trách con cứ cảm thấy Tư Lam và Thiên Hàn rất giống nhau.” Cảnh Nam Kiêu lúc này mới chợt vỡ lẽ.

“Vậy là... Tần Tư Lam và Cố Thiên Hàn đều là người nhà họ Mộ?” Cảnh Dao đến giờ vẫn không dám tin. Sao bà Cố Vân La lại có thể tốt số đến vậy cơ chứ, sinh được cả hai đứa con đều là người nhà họ Mộ? Nếu như phân chia tài sản thì...

“Tư Lam...” Bà Cố Vân La không màng đến những gì người khác nói, trong mắt bà giờ đây không còn có người nào khác nữa, chỉ còn duy nhất một mình Tần Tư Lam.

Ha ha...

Đây thật là một màn mẹ con nhận nhau đầy kịch tính...

Nhưng...

Sao cô không thể vui mừng được chút nào cho mẹ?

Cố Thiên Tầm vẫn đứng đơ ra đó, cả người lạnh như vừa bị dìm xuống nước.

Lúc bàn tay của Tần Tư Lam được bà Cố Vân La nắm lấy đầy nâng niu dịu dàng, cô quay người bước đi khỏi đó.

Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đứng đó thật nực cười và thừa thãi...

“Thiên Tầm!” Cảnh Nam Kiêu gọi cô đầy thương xót, vội đuổi theo cô.

Lúc này bà Cố Vân La mới chợt nhớ ra đứa con gái còn lại của mình cũng có mặt ở đây, bàn tay cầm tay Tần Tư Lam cứng đờ ra, bà nhìn theo bóng Cố Thiên Tầm chạy khuất xa mà lòng đau nhói.

Nhưng cuối cùng bà cũng không hề bước lên giải thích gì cả...

Hiện giờ bà còn nợ Tần Tư Lam một lời giải thích...

Chạy ra khỏi hội trường, mắt Cố Thiên Tầm hoen đỏ.

Cô hít sâu vào một hơi, gạt đi nước mắt, tự ép bản thân mình không được khóc nữa.

Ngón tay cô run rẩy ấn số tầng trong thang máy. Ấn mấy lần mới được. Ngón tay đỏ rực lên.

“Thiên Tầm!” tiếng bước chân vội vã đuổi theo vọng đến, trước khi thang máy kịp đóng cửa lại, anh đã kịp bước đến trước mặt cô.

“Thiên Tầm...”

Cô không quay mặt lại, Cảnh Nam Kiêu chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng đầy đau khổ của cô.

Vài sợ i tóc trên trán xòa xuống khiến khuôn mặt cô vốn đã nhỏ lại có cảm giác tiều tụy hơn, như thể bị một bóng đen xám xịt bao phủ lấy cả gương mặt.

Ở khoảng cách gần, anh có thể nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi ướt nhòe.

Anh cảm thấy rất khó chịu và xót thương. Muốn nói lời an yir nhưng lại không biết nên nói gì, trong lòng anh hiểu rõ rằng hai cú sốc lớn này là một đòn chí mạng đối với cô, hiển nhiên đã phá nát những tưởng tượng đẹp đẽ của cô, mọi lời an ủi lúc này đều là vô dụng.

“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.” Cửa thang máy mở ra, anh vội vàng chạy theo cô.

Cô chưa ấn nút số, chỉ ấn nút mở thang máy ra. Cho đến lúc này cô mới ngẩng đầu lên, nhìn vào anh.

Đôi mắt vô hồn đó khiến trái tim Cảnh Nam Kiêu xao động, anh đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt muốn được ôm cô vào lòng, để cô không phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.

“Nam Kiêu, anh về đi, hội trường đám cưới còn đang hỗn độn như vậy...” Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, không hề khóc mà bình thản đến lạ.

Sự bình thản khiến người khác thấy sợ hãi.

“Vậy còn em? Em định đi đâu?” Cảnh Nam Kiêu không yên tâm, hỏi.

“Em về nhà trước đã.”

“Để anh đưa em về!” Cảnh Nam Kiêu nhấn nút bấm tầng 1. Vào lúc cửa thang máy đang từ từ khép lại thì cô ấn nút mở cửa.

Đôi mắt nhìn anh như khẩn cầu: “Anh để em yên tĩnh một mình có được không?”

Sự kiên trì của Cảnh Nam Kiêu bỗng chốc bị cô phá vỡ.

Anh ủ rũ bước ra ngoài, gật đầu. “Được, anh không làm phiền em nữa, nhưng em phải hứa với anh, có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh đấy!”

Cố Thiên Tầm không lên tiếng, chỉ thấy sống mũi cay cay.

Cảnh Nam Kiêu vội vàng nói: “Thiên Tầm, đừng làm anh lo lắng! Về đến nhà em gọi cho anh ngay được không.”

“Em biết rồi.”

Cô đáp nhẹ một tiếng rồi thả ngón tay giữ ở nút mở cửa ra, cuối cùng vẫn không quên dặn: “Phiền anh đưa mẹ em vào viện, nhân tiện nói với bà là... muộn một lát... em sẽ vào sau...”

Cảnh Nam Kiêu nặng nề gật đầu, nhìn cô đầy xót xa: “Những lời Tư Lam nói em đừng để tâm. Còn nữa... dì Cố chắc chắn sẽ hiểu được tấm lòng của em...”

Câu nói cuối cùng đó khiến cô rơi nước mắt.

Cô chỉ nhẹ giọng nói một từ “cảm ơn” rồi nhấn nút đóng cửa thang máy lại.

Cho đến lúc cửa thang máy khép lại chỉ còn một khe nhỏ, cô vẫn nhìn thấy ánh mắt đầy xót thương và lo lắng của Cảnh Nam Kiêu nhìn mình, cô cúi đầu nhìn đi chỗ khác.

Vô tình cô nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trên mặt gương trong thang máy, đến bản thân mình cũng hoảng sợ.

Nhìn cô lúc này...

Gương mặt trắng bệch như một con ma. Đến cả lớp trang điểm nhẹ trên mặt cũng không thể che lấp được sự tiều tụy lúc này.

Cô đứng đơ ra nhìn bản thân mình, đột nhiên cảm thấy mình vừa đáng thương vừa nực cười.

Hóa ra...

Cô căn bản chỉ là kẻ thừa thãi.

Không, nói cho đúng thì cô không nên tồn tại trên cõi đời này ngay từ đầu mới phải...

Tội phạm hiếp dâm...

Bốn chữ này như một cái roi quất vào mặt cô, khiến cô không khỏi đau đớn.

Người bố trong tưởng tượng của cô đã bị khai tử hoàn toàn, nếu có... cũng chỉ là tội ác và xấu xa...

Cô là đứa trẻ ra đời đã mang theo nghiệt kiếp, tư cách gì mà đòi có được tình yêu thương của mẹ cơ chứ?

Vì thế...

Sự thiên vị mà mẹ dành cho Tần Tư Lam rõ ràng, đầy dụng tâm và hợp lẽ, có phải vậy không?

Tần Tư Lam và Cố Thiên Hàn mới là những đứa trẻ được mẹ mong muốn đón nhận và chờ đợi sự ra đời của chúng..

So sánh với hai người đó, thì cô là cái gì chứ?

Cô... chẳng có tư cách gì...

Trước giờ đều chưa từng có...

Tim cô đau đớn như muốn ngừng đập. Cô ngồi thụp xuống, ôm chặt lấy ngực. Nhưng cơn đau càng lúc càng dồn dập, ngấm sâu vào từng tế bào trong cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.