Anh như người rơi xuống đầm lầy, bước chân nặng trĩu như kéo người anh khuỵu ngã xuống đất.
Mộ Dạ Bạch cố gắng nắm chặt lấy mép cửa thang máy, trời đất biến thành một màn đen.
“Mộ tổng!” Cận Vân bước ra từ thang máy khác, kinh hoàng kêu lên, cô đỡ lấy thân người đang lảo đảo của anh.
Máu mũi lại chảy ra.
Cận Vân lập tức rút chiếc khăn lụa đang đeo trên cổ xuống, bịt chặt mũi anh để cầm máu. Người anh lạnh ngắt như sắp chảy hết máu rồi vậy.
“Mộ tổng, anh cố cầm cự một lúc! Tôi đưa anh đến bệnh viện!”
“Nói nhỏ thôi.” Mộ Dạ Bạch nhắc nhở Cận Vân, anh cố hết sức đứng vững, không muốn để cho những nhân viên khác nhìn thấy mình trong bộ dạng yếu ớt như thế này, anh nói nhỏ với Cận Vân. “Lái xe đến đây.”
“Anh đứng ở đây một mình có ổn không?” Cận Vân không yên tâm.
Người anh lạnh ngắt không còn chút hơi ấm nào.
Môi đã chuyển sang màu trắng nhợt, anh lùi vào trong thang máy, yếu ớt nói: “Nếu còn lề mề ở đây nữa chắc tôi thật không đứng vững được nữa...”
“Vậy tôi đi ngay!”
Cận Vân đáp một tiếng, để anh dựa vào tường thang máy, để cửa thang máy từ từ khép lại.
Xong xuôi cô mới vội vàng chạy đi, lấy xe ở bãi đỗ rồi lái đến cửa.
.............
Bên kia.
Trong căn phòng hạnh Tổng thống, người đàn ông nằm trên giường trở người, anh ta bực bội kéo chăn cao lên để che ánh nắng trên ngoài cửa sổ đang chiếu vào.
Hơi động đậy người, đầu đau như búa bổ.
Chiếc điện thoại bị nhét dưới gối điên cuồng kêu lên, anh ta đang ngái ngủ chỉ muốn mặc kệ nó nhưng vì quá ồn ào nên khiến anh ta không ngủ tiếp được.
Anh không mở mắt ra chỉ quờ quạng với lấy điện thoại kề lên tai.
“Thiếu gia, hôm nay cậu phải đi công tác, máy bay chỉ còn 1 tiếng nữa là cất cánh rồi, giờ cậu đang ở đâu?” Là thư ký trưởng gọi đến!
Cảnh Nam Kiêu lập tức bừng tỉnh. Nếu không phải nhận được cuộc điện thoại này thì anh ta đã hoàn toàn quên mất tiêu!
“Biết rồi, tôi đến ngay đây, giờ tôi ở....” chữ “nhà” còn chưa kịp thốt ra thì anh ta đã cau mày, ngừng lại
Trong đầu xẹt qua cảnh tượng tối qua, anh bóp trán, ngồi dậy. “Giờ tôi đang ở khách sạn, chuẩn bị thay quần áo, tôi đến ngay đây.”
Dập máy xong, anh nhìn quanh một lượt. Trên giường đã không còn hình bóng cô.
“Thiên Tầm?”
Anh ta đứng dậy, đi về phía nhà tắm, nhưng trong đó cũng không có, chỉ có chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ bị vứt ở trước bệ thủy tinh.
Anh chán nản, cầm lên mặc vào người. Chiếc áo vẫn còn phảng phất mùi hương của cô.
Tối qua nhận được tin nhắn của cô xong anh đã vội vàng lao đến đây, không ngờ nhìn thấy cô trong tình trạng trần truồng nằm trong chăn đó làm cho sợ hết hồn. Khi người mà mình yêu sâu đậm xuất hiện trước mắt mình trong bộ dạng quyến rũ chết người đó, anh tin rằng trên đời này chẳng có người đàn ông nào có thể không nổi lòng ham muốn.
Cả anh ta cũng vậy!
Men rượu điều khiển lý trí, suýt chút nữa đã khiến anh ta mất kiểm soát bản thân mà làm chuyện đó với cô.
Nhưng...
Trước khi lý trí bị dục vọng làm mờ mắt, anh đã lao vào trong nhà tắm, dội nước lạnh một cách tàn bạo.
Anh không thể làm vậy với cô được! Rõ ràng cô rất không bình thường. Nếu là Cố Thiên Tầm bình thường thì sao có thể gửi cho anh kiểu tin nhắn như vậy được chứ? Cố Thiên Tầm bình thường sao có thể ở trong bộ dạng khêu gợi như vậy được?
Anh quá biết người biết ta! Hiện giờ trong lòng cô chỉ có một mình Mộ Dạ Bạch, chỉ cần cô có một chút tỉnh táo thì giờ này người ở trong căn phòng phải người đàn ông đó!
Thực ra...
Anh hoàn toàn có thể chớp lấy cơ hội.
Nhưng cuối cùng anh càng không thể chịu được sự thù hận của cô.
......
Kết quả...
Dội nước lạnh một lúc anh đã gần như tỉnh táo. Lý trí cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Anh cởi áo sơ mi của mình khoác lên người cho cô một cách cẩn thận. Thậm chí còn không cả dám nhìn cô, chỉ sợ vô tình trong một phút bất cẩn sẽ không kiềm chế nổi bản thân mất.
Sau đó.
Cả đêm anh đều bị cô hành hạ.
Cô nóng phừng phừng như lửa đốt, cứ luôn đòi uống nước. Sữa đều bị cô đỏ tung tóe ra chăn, bẩn cả giường. Anh chỉ đành bó tay, đi đun nước cho cô uống.
Nhưng nước nóng cô lại không chịu uống, anh phải để cốc nước vào trong ngăn đá tủ lạnh, đợi cho nguội bớt rồi mới đút cho cô uống.
Mà rồi cũng chỉ được một lúc, đầu cô cứ nóng hầm hập, đổ mồ hôi. Cảnh Nam Kiêu không dám chợp mắt dù chỉ một giây, anh vắt khăn lạnh đắp lên trán cô, phải thay khăn liên tục. Nhìn cô dần dần bớt sốt, yên lành trở lại, trong lòng anh lại không ngừng dâng lên cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.
Lần đầu tiên anh cảm thấy mình rảnh đến mức đi chăm sóc cho người khác mà không thấy phiền phức, mất kiên nhẫn, ngược lại đó là cảm giác ngọt ngào như cam thảo trên đầu lưỡi.
Rõ ràng là anh có thể gọi điện cho Mộ Dạ Bạch để anh ta đến. Nhưng...
Anh lại ích kỷ như vậy. Có lẽ... cơ hội để bọn họ ở cạnh nhau như vậy cũng chỉ là một lần như thế này....
Hơn nữa, chỉ có như vậy, anh mới có thể nhìn ngắm cô một cách thoải mái mà không phải lo sợ cô căm ghét mình. Cả một đêm!
Sau đó...
Cuối cùng thì lúc nửa đêm cô cũng an lành ngủ thiếp đi. Anh cũng không thức nổi nữa, trèo lên giường ngủ. Thực ra anh cũng đã từng nghĩ đến việc ích kỷ hơn một chút, ôm cô ngủ, nhưng rồi cuối cùng cũng từ bỏ ý định.
Anh đã chọn cách để cả 2 ngủ ở 2 đầu. Như vậy đã đủ rồi!
Chỉ là không biết giờ cô đang ở đâu, tình trạng cô thế nào rồi. Nghĩ vậy, anh liền rút điện thoại ra gọi cho cô nhưng từ đầu đến cuối đều không có người nhấc máy.
Anh cau mày, nhìn đồng hồ.
Thời gian đã quá gấp rồi. Không thể chần chừ thêm nữa liền vội vàng chạy ra khỏi khách sạn.
.................
Đúng lúc này, Cố Thiên Tầm ở trong nhà tắm.
Tiếng nước nóng róc rách không ngừng rơi xuống người cô. Cô đã ngồi trong này ngâm nước hơn một tiếng rưỡi đồng hồ rồi.
Cô lấy khăn tắm chà hết sức lên cơ thể, cứ chà đi chà lại không chút nương tay.
Làn da trắng bóc bị chà hằn đỏ lên, cô không hề dừng lại mà vẫn chà tiếp như muốn lột bỏ đi cả lớp da này vậy.
Dường như chỉ có như vậy thì mới có thể gột sạch được những ô uế mà cô phản bội anh.
Nhưng....
Cô biết cho dù mình ngược đãi bản thân như thế nào đi nữa thì cơn ác mộng tối qua cũng luôn đeo bám cô, không thể nào xóa sạch được.
“Chị!” Tiếng gọi cửa không ngừng vang lên. Cố Thiên Hàn cau mày ngồi trên xe lăn. “Chị, chị mau ra đây đi!
“.......” Trong nhà tắm không hề có tiếng đáp lại, chỉ vọng ra tiếng nước roạt roạt chảy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Nếu cứ tiếp tục tắm như vậy, cậu sợ chị sẽ ngất trong đó mất.
“Chị, rốt cuộc chị làm sao vậy? Trả lời em đi! Chị mà tiếp tục không trả lời nữa là em vào đấy!”
Nhưng vẫn không có tiếng trả lời như trước.
Tim Cố Thiên Hàn thắt lại lo lắng đến cực độ. Trực giác mách bảo cậu là đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Vừa nãy khi về nhà chị cậu không nói không rằng liền đi thẳng vào nhà tắm.
Vốn dĩ Cố Thiên Hàn cũng không để ý nhưng sau nửa tiếng trôi qua rồi lại thêm nửa tiếng nữa, giờ đã hơn ba tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua, cậu không thể không lo lắng được.
“Chị!” Cậu không ngừng đập cửa.
Dùng hết sức đập, đến mức cánh cửa rung lên. Cậu nói to: “Chị, em vào thật đây!”
Cậu sợ chị sẽ xảy ra chuyện không lành, giờ không phải là lúc ngại ngùng gì nữa.
Đúng lúc đó....
Cửa bị mở ra từ bên trong. Cô tóc tai rũ rượi đứng ở cửa. Bộ dạng như người mất hồn đó khiến Cố Thiên Hàn giật mình sợ hãi.
Cô không giống như một người bình thường nữa mà giống như một cái xác đã bị cướp mất hồn chỉ còn vỏ ngoài xơ xác.
Khuôn mặt cô trắng nhợt như xác chết, đôi mắt vô hồn cụp xuống như đang nhìn nền nhà nhưng lại không hề có phản ứng. Trong đôi mắt đó chỉ còn lại sự kinh hoàng khiến người khác sợ hãi.
Những giọt nước trên đuôi tóc nhỏ xuống ướt nền nhà, cô cũng không bận tâm.
Bộ dạng này khiến Cố Thiên Hàn khiếp sợ, cậu nắm chặt tay Thiên Tầm.
Tay cô lạnh ngắt!
“Chị, chị điên rồi à? Sao chị lại tắm nước lạnh như vậy chứ?” Bây giờ đã vào đông rồi!!!
“Chị muốn ngủ một lúc...” Cô rút tay ra, khẽ nói. Giọng cô yếu ớt mong manh như có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Cô bước chậm về phía phòng ngủ, thân người gầy guộc như gió thổi một cái là có thể khuỵu ngã. Mỗi bước chân của cô đều thẫn thờ, lảo đảo.
Cố Thiên Hàn lo lắng đi theo sau lưng, nhìn thấy cô thẫn thờ đẩy cửa đi vào phòng ngủ, thẫn thờ lật giở chăn, thẫn thờ co người lại trong chăn, đến mái tóc ướt sũng cũng không màng nữa.
Tim cậu thắt lại. Cố Thiên Hàn đi lấy máy sấy tóc ra rồi cắm điện.
Cậu vén tóc lên cho chị và giúp cô sấy tóc, không hỏi thêm gì nữa.
Cô cũng không động đậy, đôi mắt thất thần nhìn vào bức tường không chớp mắt.
Tiếng máy sấy tóc đều đều vang lên bên tai, rõ ràng luồng khí thổi ra ấm nóng mà cô vẫn cảm giác lạnh toát cả người...
Cô cảm giác mình như nằm trong tủ đá thậm chí cô còn không biết làm thế nào để ra khỏi tủ đá lạnh lẽo này. Cũng có thể...
Cả đời này cô không thể thoát ra được.
“Sao em không hỏi chị bị làm sao?” Cô đột nhiên lên tiếng, giọng khe khẽ lại u uất như từ một nơi xa xôi nào đó vọng đến.
Cố Thiên Hàn hơi khựng lại, mắt cậu thoáng qua một tia nhìn phức tạp. “Chúng ta... ai cũng có những bí mật.”
Cậu cũng có những bí mật không thể nói ra.
“Nếu chị muốn nói với em thì đã nói rồi. Nếu chị không muốn nói thì em cũng không hỏi.” Cậu ôn tồn nói, vừa tận tâm sấy tóc cho cô.
Sợ làm cô đau nên rất cẩn thận, nhẹ tay.
Nhưng nước mắt Cố Thiên Tầm vẫn rơi xuống, một lúc sau đã thấm ướt gối.
Những luồng gió ấm nóng thổi đến khiến cô nghĩ lại rất nhiều chuyện....
Nghĩ đến chuyện Mộ Dạ Bạch trước đây cũng từng sấy tóc cho cô. Chỉ là tay chân anh vụng về lóng ngóng hơn Cố Thiên Hàn nhiều...
Sau này sẽ không còn cơ hội nữa...
Cố Thiên Hàn nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống ngày càng nhiều nhưng vẫn trầm lặng như cũ, cậu liền đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
“Thiên Hàn, em biết tối qua chị ở đâu không?” Cô đột nhiên lên tiếng, cười một nụ cười tự khinh bỉ chính mình. “Chị ngủ trong khách sạn.”
Ngủ trong khách sạn? Cố Thiên Hàn tắt máy sấy, cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt cô vẫn thẫn thờ nhìn vào bức tường phòng. “Chị đã ngủ cả đêm với... Cảnh Nam Kiêu....”
“Thiên Hàn, chị đã phản bội Dạ Bạch rồi!”
Cố Thiên Hàn kinh ngạc đơ ra trong giây lát, cậu không tin nổi. “Đã xảy ra chuyện gì vậy chị?”
Cậu quá hiểu chị mình, chị không phải loại phụ nữ phóng đãng vô độ, nay người này mai người khác, đó không phải là tính cách của chị.
Cố Thiên Tầm như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội hất tung chăn ra ngồi bật dậy.
Từ lúc biết chuyện xảy ra đêm qua cho đến giờ, cô quá chấn động mà quên mất nghĩ kỹ lại đầu đuôi sự việc.
“Chị, chị làm gì vậy?” Cố Thiên Hàn vừa quay đầu đã nhìn thấy cô đang cầm quần áo định đi vào nhà tắm thay đồ.
Không lâu sau cô đi ra. “Thiên Hàn, em ở nhà nhé, chị đi ra ngoài một lát.”
“Chị đang như vậy mà còn định đi đâu?” Cố Thiên Hàn không yên tâm. “Để em đi cùng chị!”
“Tin chị đi, em sẽ không muốn nhìn thấy cảnh 2 người phụ nữ đánh nhau đâu.”
“Chị muốn tìm ai đánh nhau?” Nghe Cố Thiên Tầm nói vậy, cậu càng lo lắng. Nhưng giờ cô đã không còn tâm trí nào để giải thích nữa rồi, cô vội quơ lấy túi xách rồi vội vàng đi ra khỏi cửa.
Lật giở điện thoại ra mới biết không hiểu sao lại tắt nguồn.
Cô khởi động lại thì thấy điện thoại vẫn đầy pin. Ai đã tắt nguồn điện thoại của cô? Là Cảnh Nam Kiêu hay là Tần Tư Lam?
Cô lập tức lục tìm số điện thoại của Tần Tư Lam rồi gọi đi. Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng chuông liền bắt máy.
“Cô đang ở đâu?” Không đợi Tần Tư Lam lên tiếng, Cố Thiên Tầm đã hỏi luôn. Giọng cô hung dữ mang theo ngữ khí nặng nề khiến Tần Tư Lam giật mình cảnh giác.
Tối qua sau khi cô đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cô?” Tần Tư Lam trốn tránh.
“Tôi hỏi lại lần nữa, giờ cô đang ở đâu!” Cố Thiên Tầm nghiến răng nhả từng chữ một cách lạnh lùng.
Tần Tư Lam bỗng giật mình hoảng hốt, không dám trả lời. Bên kia bỗng có một giọng nói khác truyền đến. “Tư Lam, qua đây.”
Ông Mộ Trung Thiên...
“Tôi còn có chuyện, tắt máy trước đây!” Tần Tư Lam nói xong liền tắt bụp máy.
Cố Thiên Tầm không nghĩ gì nữa mà lập tức gọi điện cho ông Mộ. Cô ta muốn trốn? Không dễ vậy đâu!