Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 205: Thiên Tâm, anh sẽ luôn ở chỗ củ chờ em



“Yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Vị bác sĩ vừa đáp vừa đẩy xe đưa bà Hạ Vân Thường vào phòng cấp cứu.

Mộ Dạ Bạch định vào theo, bác sĩ không đồng ý. May mà lúc đó Cố Đình Xuyên đã kịp ngăn anh lại: “Dạ Bạch, anh hãy bình tĩnh lại, giờ anh mà vào thì chỉ càng khiến cho họ thêm vướng mà thôi!”

“Giờ anh phải đi đến chỗ giáo sư Phong!” Lam Tiêu cầm lấy giấy ăn Cận Vân đưa, anh vo lại rồi nhét vào mũi Mộ Dạ Bạch để ngăn máu chảy.

“Giờ tôi không đi đâu cả.” Mộ Dạ Bạch đứng trước cửa phòng cấp cứu, cố chấp nhìn vào chiếc đèn cấp cứu trước cửa phòng không rời mắt.

Anh nắm tay lại thành nắm đấm, đập lên mặt tường, những gân xanh vẫn nổi rõ mồn một.

Cố Đình Xuyên và Lam Tiêu nhìn nhau, hai người họ đều biết trong tình cảnh này thì chẳng ai có thể khuyên nổi anh cả, cuối cùng họ đều không nói nhiều nữa.

“Cậu về công ty trước đi, giúp Vũ Sâm giải quyết những chuyện còn lại. Tôi ở lại bệnh viện là được rồi.” Cố Đình Xuyên nói với Lam Tiêu.

Lam Tiêu nghĩ một lúc rồi gật đầu. Công ty giờ đang loạn cả lên rồi, hết chuyện Cố Thiên Hàn về nhà họ Mộ, chuyện lộ những bức ảnh cũ của bà Cố Vân La, giờ lại xảy ra chuyện tai nạn xe như vậy...

“Có chuyện gì thì báo ngay cho tôi biết, tôi và Vũ Sâm sẽ lập tức đến ngay.” Lam Tiêu vỗ vỗ vai Cố Đình Xuyên rồi quay đầu nhìn Mộ Dạ Bạch lúc này mặt mày nặng trĩu ngồi đó, sau đấy mới cùng Cận Vân rời đi.

Y tá liên tục ra vào, chạy đi chạy lại không ngừng. Mang vào một túi máu, lại một túi nữa, cứ như vậy... tình hình có vẻ xấu hơn so với tưởng tượng.

Mỗi lần y tá bước ra là sắc mặt Mộ Dạ Bạch lại chuyển sang trắng nhợt đi một phần, cho đến khi cả người anh ngã sóng soài xuống nền nhà.

“Bộp” một tiếng lớn vang lên khiến các y tá giật mình kêu lên, Cố Đình Xuyên cũng chạy lại, hô lớn: “Mau, mau gọi giáo sư Phong!”

.....................

Bên kia.

Cả người Cố Thiên Tầm cứng đờ lạnh ngắt ngồi đợi bên ngoài, lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh. Trong đầu cô không ngừng vang lên câu nói cuối cùng của Mộ Dạ Bạch.

“Thiên Tầm, mẹ em đã giết mẹ anh rồi...”

Không! Cô không thể tin được!

Bà ấy không phải người như vậy!

“Cạch” một tiếng, cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra. Một cảnh sát cùng với ông Cảnh Thanh Phong bước ra ngoài.

“Tình hình thế nào rồi? Mẹ tôi đâu? Anh cảnh sát, mẹ tôi đâu!” Cô kích động bước lên trước.

“Bà ấy là đương sự, giờ phải tiến hành thẩm vấn kỹ hơn. Chúng tôi nghi ngờ bà ấy là thủ phạm chủ ý mưu sát!”

“Mưu sát?” Cô lẩm bẩm hai từ đó, lắc đầu: “Không, các anh nhầm rồi, các anh không được suy đoán đổ tội cho bà ấy! Mẹ tôi không hề giết người!”

“Đây là do đối tượng tình nghi tự động thú nhận, chính miệng bà ấy nói. Được rồi, các người về trước đi, đừng đứng đây nữa. Ông qua đây ký tên đi.” Anh cảnh sát mất kiên nhẫn, quay đầu nói với ông Cảnh Thanh Phong.

Ông Cảnh nhìn tờ giấy khẩu cung của mình rồi ký tên, tay ông run run. Nếu ông ký tên như vậy thì bà Cố Vân La sẽ hoàn toàn phải nhận lấy tội danh này.

Nhưng... nếu như giờ ông phản cung thì bà ấy nhất định sẽ không tha thứ cho ông!

Ông nhớ lại ánh mắt cầu xin của bà lúc ấy, sau cùng, ông nhắm mắt lại, ký lên đó. Mỗi nét chữ đều ấn chặt đến mức suýt làm rách giấy.

“Hy vọng các anh hãy điều tra rõ ràng, bà ấy không phải loại người có thể giết người đâu.” Ông Cảnh cố ý nhấn mạnh một lần nữa.

“Làm gì có kẻ giết người nào viết trên mặt hai chữ “sát nhân” chứ.”

Cố Thiên Tầm hít sâu vào một hơi, đang định nói gì đó thì viên cảnh sát lên tiếng: “Tóm lại, nếu là người vô tội thì chúng tôi sẽ trả lại trong sạch, còn nếu là tội phạm thì chúng tôi cũng sẽ không nương tay đâu. Không cần biết thẩm vấn thế nào, chúng tôi đều sẽ dùng chứng cứ nói chuyện!”

......

Ông Cảnh Thanh Phong đưa Cố Thiên Tầm về nhà, trên đường cô đều lặng im không nói một lời nào.

“Chuyện này ta sẽ tìm luật sư để nghĩ cách.” Ông Cảnh nói.

“Cảm ơn bác.” Ngoài lời cảm ơn ra, Cố Thiên Tầm cũng không biết nên nói gì khác nữa.

Một mình độc bước về nhà, lấy chìa khóa mở cửa vào, cả người cô đổ rầm xuống giường, nhìn lên trần nhà trắng toát, trong đầu cô giờ chỉ còn lại hình ảnh ánh mắt vô hồn, hóa đá của Mộ Dạ Bạch.

Anh chảy máu mũi rồi...

Bà Hạ Vân Thường bây giờ ra sao? Nếu bà có chuyện gì, chắc anh...

Cô ngồi dậy khỏi giường, mở ngăn kéo ra. Một chiếc hộp gấm hiện ra trước mắt cô, chiếc nhẫn kim cương hình cỏ bốn lá vẫn rực rỡ sáng ngời như vậy.

Cho đến giờ cô vẫn nhớ rõ cảm giác hạnh phúc bay bổng cái ngày cô và anh lấy trộm sổ hộ khẩu định đến cục dân chính. Không khí tươi mát, ánh nắng mặt trời rạng ngời.

Chỉ là hạnh phúc ngắn chẳng tày gang...

Cô nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, xoa xoa nó.

Cô không nỡ....

Thật sự không nỡ...

Tiếng chuông cửa vang lên khiến Cố Thiên Tầm giật mình, cô đặt lại chiếc nhẫn vào trong ngăn kéo. Cửa mở ra, là Cảnh Nam Kiêu đang đứng ở bên ngoài.

Mắt anh ta ngập tràn lo lắng.

“Em vẫn ổn chứ?” Anh khẽ hỏi.

Không ổn!

Cô thật sự không ổn chút nào!

Chẳng một chuyện gì khiến cô cảm thấy ổn cả.

Nhưng...

Cô khó nhọc gật đầu: “Em vẫn ổn.”

Lời nói dối bật ra khó khăn đến vậy.

Bộ dạng đó của cô khiến Cảnh Nam Kiêu cảm thấy thương xót vô cùng. Anh không bận tâm điều gì nữa, đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng.

Hơi ấm từ người anh lan tỏa khiến cơ thể cô khẽ run lên, những giọt nước mắt khô khốc đến chua xót trào lên khóe mắt.

“Anh đã nghe bố nói chuyện ngày hôm nay rồi. Còn chuyện của Thiên Hàn nữa...”

Cô dựa vào người anh, cắn chặt môi để mình không được khóc thành tiếng.

Cảnh Nam Kiêu vùi đầu vào tóc cô, thở dài: “Anh rất muốn quan tâm em, muốn nhìn thấy em, nhưng... càng sợ em sẽ từ chối anh...”

“Tất cả đã tan tành rồi... sau này, em và Dạ Bạch, không thể nào nữa rồi...”

Nghe cô nói vậy lẽ ra Cảnh Nam Kiêu phải thấy vui mừng mới phải. Nhưng một khoảng ngực bị ướt đẫm nước mắt của cô khiến lồng ngực anh cũng cảm thấy đau nhói, anh không những không vui nổi, mà ngược lại còn cảm thấy khó chịu hơn.

Cảnh Nam Kiêu....

Không biết bắt đầu từ lúc nào... hóa ra chính anh cũng trầm luân, lún sâu vào đến vậy?

“Thiên Tầm, hãy trấn tĩnh lại! Hiện giờ mẹ em rất cần em, Thiên Hàn cũng rất cần em. Em không được buông xuôi mọi thứ vào lúc này, em có hiểu không?” Anh đỡ lấy người cô, khích lệ cô.

Cô lau nước mắt, cố gắng nói: “Vâng, em phải mạnh mẽ hơn nữa...”

Đột nhiên cô rất cảm kích, ít nhất trong lúc này còn có Cảnh Nam Kiêu ở bên mình.

.................

Lúc tối muộn, Cố Thiên Hàn cũng được ông Mộ Trung Thiên đưa về.

Ông Mộ an ủi Cố Thiên Tầm, nói rằng ông đã tìm luật sư đề xuất tạm thời bảo lãnh để bà được về nhà rồi đợi điều tra sau. Nói xong, ông vội vã rời khỏi, tiếp tục đi đến bệnh viện.

Hiện giờ Cố Thiên Tầm chỉ còn biết chờ kết quả cuối cùng từ phía viện kiểm sát và bên tố tụng, đồng thời chuẩn bị tiền mà thôi.

Bảo lãnh đợi điều tra cần phải có tiền bảo lãnh, đối với ông Mộ Trung Thiên thì số tiền đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Cố Thiên Tầm thì đó lại là một gánh nặng không thể không gánh.

Cảnh Nam Kiêu biết cô đang nghĩ gì, bèn nói: “Em đừng nghĩ nhiều nữa, nếu không muốn dùng tiền của ông Mộ thì anh có thể cho em mượn.”

Cô dựa vào cái danh nghĩa gì để dùng tiền của ông Mộ chứ?

Nếu bà Cố Vân La dùng tiền của ông thì khác nào khẳng định chắc nịch cái tội danh “kẻ thứ 3” của bà?

Hơn nữa giờ bà còn đang gánh tội danh mưu sát vợ chính thức của ông Mộ Trung Thiên. Nếu ông Mộ bỏ ra số tiền này thì sẽ bị báo chí đưa tin là người đàn ông vong ân phụ nghĩa, vì kẻ thứ 3 mà bỏ rơi vợ.

Nếu mọi việc thành ra như vậy thì Mộ Dạ Bạch có chịu nổi không?

“Vậy em mượn của anh dùng trước vậy.” Cố Thiên Tầm cười gượng. “Sau này có tiền rồi em sẽ trả lại anh.”

“Giữa chúng ta còn phải nói gì đến chuyện trả hay không trả nữa chứ? Hơn nữa tiền của anh vốn dĩ cũng là của em một nửa, chỉ là em không nhận.”

Cố Thiên Tầm không nói thêm gì nữa.

..................

Lúc sáng chất độc trong người Cố Thiên Hàn lại phát tác một lần nữa.

Lần này lên cơn còn khủng khiếp hơn lần trước. Ban đầu cậu còn có thể khống chế được bản thân, đến bây giờ thì điên cuồng không yên nổi.

“Thiên Hàn, em hãy tỉnh táo lại, nhìn chị đi, chị là chị em!” Cố Thiên Tầm ra sức giữ hai tay của Thiên Hàn lại, nhìn vào mắt cậu.

Cậu yên lặng được vài giây, đôi mắt lờ đờ hỗn loạn đó bất chợt tỉnh ra trong phút chốc.

Cố Thiên Tầm đang định thở phào nhẹ nhõm thì ngay lập tức hai tay cậu lại dùng sức đẩy mạnh một cái khiến Cố Thiên Tầm ngã nhào ra đất.

Sau đó cậu tóm lấy một chân ghế bên cạnh, điên cuồng ném nó về phía Cố Thiên Tầm.

“Cẩn thận!” Một tiếng kêu thất thanh vang lên, Cảnh Nam Kiêu không màng nguy hiểm lao về phía cô. Cánh tay anh vươn dài ra, ôm lấy Cố Thiên Tầm, lấy thân mình che chắn cho cô.

Chiếc ghế bay qua “rầm” một tiếng, đập thẳng vào lưng anh.

Anh chấn động toàn thân, cau mày lại.

“Nam Kiêu?” Cố Thiên Tầm ngẩng đầu lên.

“Em không sao chứ?”

“Em không sao.” Bị anh ôm ghì vào lòng như vậy, tất nhiên là cô không sao. “Còn anh? Lưng anh bị thương rồi phải không?”

Vừa nãy cô nghe thấy tiếng “rắc” của xương. Chiếc ghế to như vậy đập xuống, không bị thương mới là lạ!

“Anh không sao.” Cảnh Nam Kiêu cố làm ra vẻ bình thản nói, thử nhúc nhích thân người.

F**ck! Thằng bé này ra tay tàn độc thật đấy! Chắc gân bị tổn thương rồi, đau kinh người. May mà vẫn còn động đậy được.

Nếu như đập phải người Cố Thiên Tầm, e là cô gãy xương mất.

Bây giờ anh cảm thấy thật may mắn vì mình đã kịp thời che chắn cho cô không để cô bị thương.

“Lưng anh chắc chắn bị thương rồi, để em đi lấy hộp thuốc, phải kiểm tra ngay mới được.” Cố Thiên Tầm gượng ngồi dậy, lo lắng cho vết thương trên lưng anh.

Vừa nhỏm dậy đã bị Cảnh Nam Kiêu giữ lại.

Mắt anh bỗng nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Hàn đằng trước, nói: “Xem ra lần này thật sự phải nói chuyện tử tế với em trai em rồi!”

Cố Thiên Tầm nhìn theo ánh mắt anh về phía Thiên Hàn, kinh hãi đến mức cổ họng nghẹn cứng.

Nó... lần này là cầm con dao gọt hoa quả, đang điên cuồng vung về phía bọn họ!

Không!

“Em lùi ra sau, đừng lại gần!” Cảnh Nam Kiêu theo bản năng đẩy Cố Thiên Tầm ra sau lưng mình, động tác quá mạnh khiến vết thương ở lưng đau nhói, anh cũng không màng.

Được anh bảo vệ như vậy, trong lòng Cố Thiên Tầm không thể không cảm động.

Thế nhưng vào lúc này, điều cô lo lắng hơn cả là an nguy của anh.

“Nam Kiêu, hãy để em!” Cô không thể để cho bất cứ ai trong hai người bọn họ bị thương được.

Không để cho Cảnh Nam Kiêu có cơ hội đẩy mình ra sau nữa, cô bước nhanh khỏi sau lưng anh. “Thiên Hàn, đặt thứ em đang cầm trong tay xuống, ngoan...”

Cố Thiên Tầm từng bước lại gần Thiên Hàn.

Mỗi ngón tay của Cố Thiên Hàn đều căng cứng, đôi mắt trống rỗng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo. Cô nín thở, tiến lại gần. “Chị biết em rất khó chịu... chúng ta cùng hít thở sâu vào, được không? Nào, làm theo chị. Hít sâu vào... hít sâu vào...

Cô cố hết sức dịu dàng nói chuyện với em trai.

Mỗi từ phát ra đều mềm mại như lông vũ, nhè nhẹ rơi xuống tim cậu.

Cố Thiên Hàn dần dần bình tĩnh trở lại, tay cô nhích dần từng chút một lại gần tay cậu.

Cậu giật mình cảnh giác.

Cảnh Nam Kiêu đứng đằng sau sợ đến mức thần kinh căng như chão, cảm giác Cố Thiên Hàn như quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.

Hơi thở của Cố Thiên Tầm cũng như ngừng lại, nhưng cũng may là Cố Thiên Hàn không có thêm những cử động nào khác nữa.

Tay cô chạm vào tay cậu. “Nào, đưa dao cho chị.”

Mắt Cố Thiên Hàn đảo một lượt rồi dừng lại trên mặt cô. Dường như cậu đã nhìn rõ Cố Thiên Tầm rồi, lại như chưa nhìn rõ cô, cau mày một cái rồi một giây sau đột nhiên giơ tay lên như lên cơn.

“Thiên Tầm!” Cảnh Nam Kiêu từ đằng sau, nhào lên người cô, lại một lần nữa ôm cô vào lòng, nhanh như chớp quay lưng lại, nhắm mắt đợi hứng chịu một dao này của Thiên Hàn.

Lần này xác định là nếu không bị tàn phế thì cũng thương tật!

Nhưng...

Đợi rồi lại đợi, lưng vẫn chưa cảm thấy đau....

Cố Thiên Tầm trong lòng anh khẽ động đậy, cô lên tiếng dò hỏi: “Nam Kiêu?”

“Anh không sao, không đau.”

Không những không đau mà còn không hề có cảm giác gì!

“Vậy thì là ai?” Rõ ràng vừa nãy cô nghe thấy một tiếng kêu lên đau đớn,

Lẽ nào là....?!

Thiên Tầm lập tức định thần lại, cô bước ra khỏi vòng tay của Cảnh Nam Kiêu. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là máu, màu máu đỏ tươi đến nhức mắt...

“Thiên Hàn!” Cô lao người về phía trước, quỳ trên nền nhà.

Chiếc áo trắng trên người Cố Thiên Hàn đã nhuốm một màu đỏ khắp một vùng lớn. Chiếc dao gọt hoa quả sắc nhọn đó cắm trên đùi cậu.

“Chị...” Sự điên khùng vừa nãy đã bị sự đau đớn này làm cho bừng tỉnh, chỉ còn lại là vẻ mặt tỉnh táo như bình thường, cậu nhìn Cố Thiên Tầm đang đau xót bằng ánh nhìn an ủi. “Như thế này thì em sẽ không phát điên nữa, sẽ không làm hại đến mọi người nữa...”

Cố Thiên Tầm nắm chặt lấy tay cậu, mắt cô nóng bừng, đau lòng mà mắng cậu: “Em là đồ ngốc!”

“Được rồi, để anh cõng nó xuống phòng y tế ở tầng dưới để xử lý vết thương đã, em dọn dẹp đi rồi xuống.” Cảnh Nam Kiêu nói xong quỳ xuống đất, cõng Cố Thiên Hàn trên lưng.

“Cẩn thận một chút, đừng để động vào vết thương.” Cố Thiên Tầm vừa giúp vừa dặn dò.

“Ừm, anh biết rồi. Đưa tiền cho anh! Anh đi mà vội quá nên không đem theo ví.”

“Vâng.”

Cảnh Nam Kiêu cõng Cố Thiên Hàn trên lưng, vội vàng chạy ra ngoài, chạy vào thang máy.

“Có đau lắm không? Cố chịu đựng một chút!” Máu tươi chảy thành dòng rơi xuống đất, Cảnh Nam Kiêu nhìn thấy cũng thót người sợ hãi.

“Không đau, chuyện vặt thôi.” Cố Thiên Hàn cắn chặt răng, trán cậu toát mồ hôi lạnh.

Cảnh Nam Kiêu phì cười: “Thằng bé này... vậy cố chịu một chút nhé!”

“Còn lưng anh thì sao? Bị em ném trúng vậy còn cõng được em không?” Cậu thều thào hỏi.

“Anh phải cảm ơn cậu đã nương tay, chưa ném gãy lưng anh.”

Cố Thiên Hàn cười cười, không tiếp lời. Một lúc sau, cậu lại hỏi: “Anh yêu chị em phải không?”

Cảnh Nam Kiêu mím môi, hơi sững lại một lúc, sau đó gật đầu không do dự: “Ừm.”

Cố Thiên Hàn mặt đầy đắc ý: “Yêu chị em là chuẩn rồi, chị em là người tốt.”

“Nhưng chị cậu không yêu anh.” Giọng Cảnh Nam Kiêu có phần chua xót.

Cố Thiên Hàn trầm ngâm hồi lâu rồi mới đột nhiên nói: “Em có thể nhờ anh một chuyện được không?”

“Nói đi.”

“Ngày mai... em sẽ đi trại cai nghiện.” Cậu không thể ở nhà thêm nữa, lần này người bị thương là Cảnh Nam Kiêu, lần sau rất có thể sẽ là Cố Thiên Tầm.

Cảnh Nam Kiêu khựng lại giây lát rồi nói: “Trại cai nghiện rất khắc nghiệt, kinh khủng hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều. Cậu hãy nghĩ cho kỹ!”

Bị nhốt trong căn phòng như chiếc lồng sắt, không có sự giúp đỡ của người thân hay bất kỳ ai khác, điều kiện sống gian khổ hơn ở đây gấp trăm ngàn lần.

“Em đã nghĩ kỹ rồi.” Cố Thiên Hàn ngừng lại một lúc. “Sau này chỉ còn lại một mình chị em rồi...”

“Cậu muốn anh chăm sóc chị cậu phải không?”

“Ngoài anh ra, em chẳng nghĩ ra được ai khác cả. Hơn nữa, em tin là anh có thể làm tốt chuyện này.” Nhìn cảnh vừa nãy anh luôn che chắn bảo vệ cho Cố Thiên Tầm, cậu đã chắc chắn rồi.

“Chẳng cần cậu phải nói thì anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho chị cậu.”

“Đây là anh nói đấy nhé! Nếu anh mà nuốt lời thì đợi khi em ra rồi, em sẽ cho anh biết tay, hừ!” Câu hừ giọng cuối cùng tràn đầy sự đe dọa.

Cảnh Nam Kiêu đùa: “Lại lấy ghế ném anh chứ gì?”

“Còn chưa biết được.”

Cứ như vậy, sự giao ước giữa hai anh em đã được bàn bạc thống nhất.

Cho đến lúc Cố Thiên Tầm đến phòng y tế thì dao đã được rút ra, đang xử lý vết thương. May mà dao cắm không sâu nên không gây ra nguy hiểm gì.

..........................

Tối hôm đó.

Cố Thiên Tầm đợi Thiên Hàn ngủ say rồi, cô và Cảnh Nam Kiêu ngồi ngoài phòng khách, cô liên tục nhìn đồng hồ, thần sắc bất an.

Cảnh Nam Kiêu hỏi: “Tối em còn có việc à?”

“Vâng... em... lát nữa còn định ra ngoài một lúc.” Ngồi trong nhà mà cô còn lo lắng quá nhiều chuyện.

Mẹ cô ở trong ngục giờ này thế nào? Sức khỏe bà không ổn, ở trong đó liệu có chịu được không? Giờ trời ngày một lạnh, không biết bà có rét không?

Còn anh và bà Hạ mẹ anh giờ ở trong bệnh viện thế nào rồi...

Bọn họ có ổn không?

“Đi thăm anh ta sao?”

“Vâng.” Cô rầu rĩ lên tiếng, rồi lại lắc đầu. “Em phải đi xem tình hình bà Hạ Vân Thường ra sao. Nếu bà ta thật sự...

Cô đột nhiên không nói tiếp được nữa.

Cô biết cho dù tình hình bà Hạ Vân Thường ra sao thì chuyện tình cảm giữa cô và Mộ Dạ Bạch cũng đã đi vào ngõ cụt rồi. E rằng không thể thoát ra được nữa.

Còn mẹ cô...

Nếu như bà Hạ không chết thì mẹ cô cùng lắm cũng chỉ bị xử tội mưu sát bất thành.

“Để anh đưa em đi, nghe nói bà ấy được đưa đến bệnh viện Vân Sam rồi.”

“Vâng.”

Sau khi xem lại một lần nữa, chắc chắn rằng Thiên Hàn đã ngủ say rồi, Cố Thiên Tầm mới đi ra khỏi nhà cùng Cảnh Nam Kiêu.

Cảnh Nam Kiêu đưa cô đến tận cổng bệnh viện, bất giác hỏi: “Có cần anh đi vào cùng em không?”

“Không cần đâu, em muốn nói chuyện riêng với anh ấy.”

“Cũng phải, vậy em vào đi.”

Đóng cửa xe lại, Cố Thiên Tầm bước xuống rồi, trong xe anh vẫn nhìn theo bóng người cô bước vào màn đêm, khẽ nói nhỏ: “Anh sẽ ở chỗ cũ đợi em...”

.......................

Sau hơn mười tiếng đồng hồ phẫu thuật, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.

Mộ Dạ Bạch lúc này đang ngồi ở hành lang truyền nước, anh bật dậy, định rút kim ra khỏi tay. Nhưng ông Mộ đã kịp thời ngăn anh lại. “Không được cử động lung tung! Ngồi xuống đấy đi!”

“Ông không có tư cách quản tôi!” Mộ Dạ Bạch hất tay ông ra, sau đó anh dùng sức rút đầu kim ra để mặc cho nước thuốc chảy ròng ròng.

Anh chỉ quay đầu lại bảo y tá: “Thu dọn hộ tôi.”

Sau đó chạy thẳng đến trước mặt bác sỹ: “Thế nào rồi, tình hình mẹ tôi ra sao?”

Vị bác sỹ tháo khẩu trang ra, nét mặt nặng nề: “Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng...”

Bác sĩ thở dài, lắc đầu.

Mộ Dạ Bạch vừa định thở phào nhẹ nhõm bỗng lập tức ruột gan như thắt lại. “Nhưng cái gì?”

“E rằng có thể tỉnh lại đã là một kỳ tích rồi.”

“Ý ông là...” Mộ Dạ Bạch hít sâu vào một hơi, khó nhọc mở miệng: “Mẹ tôi sau này sẽ phải sống thực vật sao?”

Ba từ đó thốt ra từ miệng anh khô khốc.

Vị bác sỹ gật đầu: “Trừ khi có kỳ tích.”

........

Bà Hạ Vân Thường bị đưa vào phòng bệnh.

Mộ Dạ Bạch cũng vào theo, anh ngồi đờ đẫn hóa đá bên cạnh giường bà.

Lúc Cố Đình Xuyên mang cơm tối đến, ông Mộ Trung Thiên cầm lấy: “Để bác mang vào cho nó.”

“Cả ngày nay Dạ Bạch đã không ăn gì rồi, còn phải truyền nước nửa ngày nữa.” Cố Đình Xuyên nhíu mày lo lắng.

Ông Mộ gật đầu, đẩy cửa phòng bệnh. Mộ Dạ Bạch ngẩng đầu lên nhìn ông đầy thù hận. “Ông đi ra đi, giờ tôi không muốn nhìn thấy ông!”

“Ta nghĩ là chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng!”

“Giữa tôi và ông còn có gì để nói nữa?” Mộ Dạ Bạch đứng dậy, nhìn bố một cách khó hiểu. “Nếu không phải năm đó ông cùng lúc bắt cá hai tay với hai người phụ nữ thì giờ mẹ tôi cũng không phải rơi vào tình cảnh này!”

“Ta đã nói rồi, chuyện này không phải do Cố Vân La làm! Bà ấy không phải người như vậy!”

Mộ Dạ Bạch cười lạnh: “Chuyện đã đến nước này rồi ông còn bênh vực cho bà ta? Đến ngay cả bà ta cũng đã nhận tội rồi! Nếu ông còn muốn nhắc đến chuyện này nữa thì tôi chẳng còn gì để nói nữa cả!”

“Ta đã bảo luật sư xin bảo lãnh đợi điều tra rồi!”

Lời của ông Mộ Trung Thiên khiến mặt Mộ Dạ Bạch biến sắc, sau đó nổi giận đùng đùng.

“Người vợ chính thức của ông vẫn đang nguy kịch, chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp như vậy, sợ rằng đời này không thể tỉnh lại nữa mà ông lại còn bảo lãnh đợi điều tra cho kẻ đã sát hại bà ấy?” Giọng anh run lên, ánh mắt đầy tổn thương và đau khổ: “Ông có xứng làm chồng, có xứng để tôi gọi ông một tiếng “bố” không?”

“Ta đã nợ mẹ con họ quá nhiều, cả đời này cũng không trả hết được!”

“Vậy ông không nợ mẹ tôi hay sao?” Mộ Dạ Bạch cười lạnh. “Tôi mặc kệ ông bảo lãnh tại ngoại cho bà ta hay không thì lần này bà ta ngồi tù chắc rồi! Bà ta đã hãm hại mẹ tôi thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không tha cho bà ta!”

Những lời nói tràn đầy thù hận vang lên trong phòng bệnh đến mức ngoài hành lang cũng nghe thấy.

Đúng lúc Cố Thiên Tầm vừa hỏi được số phòng bước gần vào đến nơi thì nghe được, từng từ từng chữ đều như khắc vào tim cô, khiến cô đau khổ bất an.

Sự việc đã đến nước này...

Cuối cùng bọn họ cũng đã đến bước đường trở thành kẻ thù của nhau.

Hai người ngăn cách không phải chỉ là trăm sông nghìn núi mà thậm chí là rừng đao biển lửa...

Cô rất muốn rất muốn lại gần anh, gần anh thêm chút nữa, nhnwg đôi chân đó nặng tựa đeo chì. Chỉ có thể bám víu vào tường lan can, miễn cưỡng đứng lại.

Anh hận mẹ cô đến vậy thì cô còn cách nào mà đứng trước mặt anh được nữa chứ?

“Thiên Tầm?” Giọng Cố Đình Xuyên vang lên bên ngoài cửa.

Bên trong phòng, ông Mộ Trung Thiên và Dạ Bạch đều sững người.

“Cô không sao chứ?” Cố Đình Xuyên nhìn thấy mặt cô tái mét đi bèn hỏi.

“Tôi... không sao...” Thật sự không sao, chỉ là tim đau đớn khôn nguôi. Cuối cùng tất cả cũng đã phải kết thúc rồi, sẽ đau... nhưng đó cũng là chuyện bình thường mà thôi...

“Cô đến tìm Dạ Bạch à?”

“Tôi...chỉ muốn đến xem. Mộ phu nhân thế nào rồi?”

Thần sắc Cố Đình Xuyên trở nên nặng nề, tim cô cũng trĩu nặng theo như hòn đá chìm dần xuống đáy biển.

“Mẹ tôi cả đời này sẽ không tỉnh lại được nữa!” Cửa phòng đột ngột mở ra. Một câu nói nặng nề truyền đến như một hòn đá ném thẳng vào người cô. “Bà ấy giờ là người sống như đã chết!”

Cố Thiên Tầm nắm chặt tay trên bức tường, những ngón tay bám víu vào tường đau nhức. Cô ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Dạ Bạch đang đứng trước cửa phòng bệnh, ánh mắt nhìn vào mắt cô.

Sự lạnh lùng, trầm trọng như vậy đan xen cùng với nỗi đau đớn chất chồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.