“Chỉ cần chúng ta muốn thì chẳng có gì là không phải lúc cả!” Thiên Tầm khẩn thiết nắm lấy tay anh, cô muốn truyền đạt đến anh tâm trạng và sự thành tâm mong muốn của mình lúc này. “Dạ Bạch, chúng ta thử xem, có được không?”
Mộ Dạ Bạch nhìn sâu vào mắt cô, cầm ngược lại tay cô, nhưng lại nói: “Hãy cho anh thêm một thời gian nữa.”
Thêm thời gian nữa?
Là bao lâu?
Cố Thiên Tầm rất muốn hỏi nhưng anh xoa xoa đầu cô, đứng dậy. “Em ngủ trước đi, anh đi tắm đã rồi ra ngay.”
Cố Thiên Tầm co người nằm trong chăn, nhìn theo bóng lưng anh thẫn thờ, thất vọng. Cô không muốn, nhưng lại không có lựa chọn nào khác.
.........................
Ngày hôm sau.
Chiếc xe thương vụ màu đen xuất phát từ khách sạn Hoàn Vũ, đi về hướng Cảnh thị. Băng ghế sau, chiếc laptop đặt trên đầu gối một người đàn ông, ánh mắt anh trầm tĩnh khóa màn hình lại. Trên màn hình là tin tức cổ phiếu mới nhất.
“Mộ tổng, đã thông báo hết giới báo chí rồi, họ sẽ lập tức có mặt ở Cảnh thị.”
“Ừm, để bọn họ đợi ở đó, nhìn xem Cảnh gia sẽ thay ngôi đổi chủ ra sao.” Giọng Mộ Dạ Bạch trầm trầm, anh gập bộp chiếc laptop lại. Cảnh Thanh Phong, những thù hận trong quá khứ cuối cùng cũng đến ngày phải giải quyế rồi.
Trong khi anh vẫn đang còn sống...
.................
Tại cổng Cảnh thị.
Ông Cảnh Thanh Phong còn chưa xuống xe đã bị đám phóng viên vây chặt lấy không di chuyển nổi.
“Chuyện này là sao vậy, tại sao đột nhiên lại nhiều phóng viên như này?” Ông Cảnh Thanh Phong hỏi trợ lý đằng trước. Công ty đã xảy ra chuyện gì mà lại tập trung đông người như vậy?
“Gần đây công ty đâu có dự án lớn nào cần quảng bá đâu!”
Trợ lý của ông cũng không hiểu tại sao.
Nhưng anh ta vẫn bước xuống xe, vòng qua ghế sau mở cửa xe cho ông.
Ông Cảnh Thanh Phong vừa xuất hiện một cái, đám phóng viên đảy ào tới vây chặt lấy ông.
“Cảnh tiên sinh, hôm nay Cảnh thị mở cuộc họp cổ đông phải không?”
“Không hề có chuyện này, công ty chúng tôi không hề triệu tập các cổ đông.”
“Nhưng chúng tôi nghe nói hôm nay có sự xuất hiện của Tân chủ tịch điều hành, xin hỏi thông tin này có đúng không?”
“Tân chủ tịch?” Ông Cảnh Thanh Phong cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ. “Thông tin này các anh lấy được từ đâu?”
“Vậy tin tức sáng sớm hôm nay công bố là giả sao?”
“Tất nhiên, Cảnh thị chúng tôi chắc chắn không thể đổi chủ.”
“Nhưng đã có tin đồn rằng Mộ Dạ Bạch tiên sinh – tổng tài của khách sạn Hoàn Vũ sẽ thay thế vị trí của ông, và nhậm chức chủ tịch điều hành Cảnh thị?”
Ông Cảnh cau mày, nghiêm nét mặt phủ nhận. “Tin tức này hoàn toàn là giả. Cảnh thị chúng tôi đúng là có hợp tác với Hoàn Vũ, nhưng tuyệt đối không có chuyện như các anh nói.”
“Thế nhưng không có lửa làm sao có khói!”
Phóng viên còn định nói gì đó nhưng ông Cảnh đã cắt lời bọn họ. “Được rồi, các vị, tôi còn có việc bận đi trước. Nếu mọi người cứ muốn săn tin về việc đổi chủ của Cảnh thị thì hãy về đi. Hôm nay e là sẽ khiến mọi người thất vọng rồi.”
Nói xong không đợi người khác nói gì, bảo vệ công ty đã bước ra dàn hàng để mở đường cho ông đi vào.
...............................
Bước vào công ty, vào đến phòng làm việc, ông Cảnh Thanh Phong trầm ngâm suy nghĩ, thần sắc nghiêm nghị.
Thực tế đúng như đám phóng viên nói: không có lửa làm sao có khói.
Mộ Dạ Bạch?
Đám phóng viên đó là do anh ta gọi đến?
Ông nghĩ lại ngày hôm bà Hạ Vân Thường bị tai nạn và những lời lúc Mộ Dạ Bạch xông lên nói. Anh ta hận ông đến tận xương tủy.
Những chuyện xảy ra hồi còn nhỏ, có lẽ anh ta chưa từng quên. Sự thù hận trong ánh mắt đó đã nói lên tất cả!
Nghĩ đến điều này, trong lòng ông Cảnh Thanh Phong bỗng nhiên trào lên một cảm giác bất an rồi dần dần lan ra dâng kín trong lòng ông.
..................................
Nửa tiếng sau.
Một chiếc xe thương vụ từ từ đỗ lại trước cổng công ty Cảnh thị. Bóng dáng cao lớn chầm chậm bước xuống khỏi xe. Dáng người cao to khí chất phi phàm đột nhiên xuất hiện thu hút những ánh đèn xung quanh.
Mộ Dạ Bạch trầm mặc gật đầu với đám phóng viên như chào hỏi. Đối mặt với những câu hỏi của mọi người, Trần Anh Hào giải đáp thay anh, đáp án thống nhất là: mọi người có thể tạm chờ ở đây, một lúc nữa sẽ có tin mới được truyền ra.
...................
Bên trong.
Như thường lệ, ông Cảnh Thanh Phong mở cuộc họp thông thường vào buổi sáng.
Cánh cửa phòng hội nghị bỗng nhiên bật mở, thư ký vội vàng chạy vào, cúi đầu xuống ghé sát tai ông Cảnh Thanh Phong, nói nhanh: “Chủ tịch, Mộ tổng của tập đoàn Hoàn Vũ nói là có chuyện quan trọng cần nói với ngài.”
“Mộ Dạ Bạch?” Mặt ông biến sắc.
“Đúng vậy.”
Lẽ nào những điều mà đám phóng viên kia nói là sự thật?
Thân người ông sững lại, nét mặt trầm hẳn đi. “Bảo anh ta đợi ở ngoài!”
“Tôi thấy điều đó không cần nữa đâu, Cảnh tiên sinh.” Cửa phòng hội nghị lại một lần nữa bật mở, là Trần Anh Hào. Anh ta đẩy cửa ra, nhanh chóng bước vào trước, Mộ Dạ Bạch đứng đằng sau sải bước vào phòng.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến không khí cả phòng bỗng nhiên như đông cứng lại.
“Các người đang làm gì vậy hả?” Sắc mặt ông Cảnh vô cùng khó coi, ông đứng dậy, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Mộ Dạ Bạch. “Người ngoài như anh xông vào công ty tôi rốt cuộc định làm gì hả? Giờ chúng tôi đang phải họp!”
“Rất xin lỗi làm phiền cuộc họp của các vụ, nhưng nhân lúc mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, Chủ tịch vừa hay có điều quan trọng muốn công bố với mọi người.”
Tất cả chủ quản cấp cao đều nhìn nhau ngạc nhiên, không biết là muốn công bố chuyện gì.
Mộ Dạ Bạch kéo một chiếc ghế trước bàn họp rồi ngồi xuống, anh đưa mắt ra hiệu cho Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào lấy một tập tài liệu ra khỏi túi văn kiện, chậm rãi lên tiếng: “Mọi chuyện là thế này, Cảnh tiên sinh, đây là tài liệu báo cáo về phần trăm cổ phiếu của Cảnh thị các ông mà Mộ tổng đang nắm giữ. Phiền ông xem qua một lúc!”
Mộ Dạ Bạch vẫn không ngừng nhìn ông. Ông Cảnh cau mày: “Phần trăm cổ phiếu?”
Ông ngờ vực cầm lấy, vừa nhìn vào tờ số liệu, mặt ông lập tức biến sắc. Mỗi một phần cổ phiếu đều có văn bản chuyển nhượng quyền, thậm chí còn có cả chữ ký của Thiên Tầm.
Đây....
55% cổ phần đều nằm hoàn toàn trong tay anh ta.
Điều đó có nghĩ là....
Giờ anh ta là cổ đông lớn nhất trong công ty!
Trợ lý thấy sắc mặt ông khó coi liền nhìn theo. Ông Cảnh đưa tập tài liệu cho anh ta. Anh ta nhìn một cái rồi cúi đầu nói thầm vào tai ông: “Thủ tục đầy đủ, đây là thật.”
“Không thể nào! Anh lấy ở đâu ra 55%? Kể cả lấy được 5% từ chỗ Thiên Tầm thì anh cũng chỉ có 45% thôi!”
“Cảnh tiên sinh, ông hãy thử nhìn trang cuối cùng xem sao.” Đối mặt với chất vấn của ông Cảnh Thanh Phong, Mộ Dạ Bạch vẫn ung dung, bộ dạng thản nhiên như tất cả đều nằm hết trong sự tính toán của mình.
Ông Cảnh Thanh Phong nghi hoặc lật giở trang cuối cùng. Vì tâm trạng kích động nên động tác của ông khá mạnh, tiếng giấy lật giở soạt soạt khá to.
Ánh mắt ông lướt xuống và dừng lại ở chỗ ký tên, nhìn thấy hai chữ quen thuộc đó, mặt ông trắng nhợt, cả người lảo đảo lùi ra sau, tay ông run rẩy.
Cảnh...Dao?!
Không thể ngờ rằng Cảnh Dao đã đem toàn bộ 10% cổ phần đó tất cả bán hết cho anh! Vậy có nghĩa là số cổ phần hiện giờ trong tay anh ta là 55%? Tất cả số cổ phần còn lại chỉ có 20% của ông và Cảnh Nam Kiêu cùng với 5% còn lại trong tay Thiên Tầm!
“Anh đã lừa gạt Cảnh Dao!” ông Cảnh nổi giận đập bộp tập giấy xuống bàn. “Mộ Dạ Bạch! Anh đã dùng thủ đoạn gì để khiến Cảnh Dao mắc lừa?!”
Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều chấn động.
Mọi người lần lượt nhìn nhau rồi sau đó lặng lẽ từng người một âm thầm rời khỏi phòng họp.
Vào giây phút cánh cửa đóng lại, bên ngoài phòng hội nghị mọi người bàn tán xôn xao.
“Xem ra những phóng viên bên dưới nhận được tin tức là đúng rồi! Cảnh thị hôm nay phải thay ngôi đổi chủ rồi!”
“Để cho Mộ tổng điều hành công ty cũng không tệ! Anh ta có tập đoàn Á Minh chống lưng, chỉ dựa vào mỗi điều này thôi, Cảnh thị đã như mặt trời giữa trưa rồi! Hơn nữa... Mộ tổng đẹp trai như vậy, mỗi lần nhìn thấy anh ta cũng là một dạng khích lệ vô hình đối với các đồng nghiệp nữ của chúng ta!”
“Giờ còn có tâm trạng mà mê trai nữa à, công ty sắp thay máu rồi! Công ty này là tâm huyết cả đời của Chủ tịch, đến nay công sức cố gắng cả đời đã bị người ngoài hưởng, điều đó đau đớn đến thế nào! Chủ tịch sao có thể chịu đựng được cú sốc này chứ? Thật đáng tiếc!”