“Không cần.” Cô lết cơ thể đang đau đớn mệt mỏi về phía lễ tân, yếu ớt thỉnh cầu: “Xin giúp tôi tra thông tin khách hàng phòng 2418 vào 4 ngày trước.”
“Phòng 2418?” Mấy cô lễ tân sau khi nghe thấy số phòng này liền ngẩng đầu lên nhìn Cố Thiên Tầm rồi sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Cô bị nhìn đến mức lúng túng, không còn ý định hỏi rõ nữa.
“Thực sự rất xin lỗi thưa quý khách, khách sạn chúng tôi đều giữ kín thông tin khách hàng, không thể tự tiện tiết lộ ạ.” Hơn nữa người đó lại là tổng tài khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của tập đoàn Á Minh bọn họ, đại Boss hàng đầu! Sao có thể tùy tiện tiết lộ được chứ?
Đúng vào lúc Cố Thiên Tầm đang thất vọng thì một bóng người cao ráo bước vào sảnh lớn của khách sạn, dáng vẻ gấp gáp. Đằng sau là thư ký Cận Vân đi cùng, cô đang cúi đầu gấp gáp viết báo cáo công. Tất cả nhân viên nhìn thấy anh ta đều cung kính cúi chào, anh ta cũng chỉ gật gật đầu coi như đáp lại.
Đột nhiên nghe thấy con số “2418”, anh ta đột nhiên dừng bước. Trợ lý Trần Anh Hào nhướn người về phía lễ tân, sau khi xác định một lúc liền quay lại nói: “Mộ tổng, người kia hình như đang điều tra thông tin của anh.”
Mộ Dạ Bạch nhìn lướt qua, thấy dáng người mảnh dẻ từ phía sau của Cố Thiên Tầm. Lại là cô ta? Cố Thiên Tầm.
“Tôi qua đó xem sao nhé?” Trần Anh Hào nói.
Mộ Dạ Bạch đưa tập tài liệu trong tay mình cho Cận Vân, không nhanh không chậm lắc đầu, “Không cần, tôi tự đi xem.”
Đợi ông chủ rời bước đi, Cận Vân nheo mắt nhìn bóng người phụ nữ đứng trước quầy lễ tân, nói với Trần Anh Hào: “Cô ta không phải Cảnh thiếu phu nhân mới gây chuyện ở khách sạn lần trước sao? Này, anh thử nói xem, không phải là cô ta đeo bám tổng tài của chúng ta đấy chứ?”
Số phụ nữ muốn đeo bám Mộ tổng nhiều còn hơn bọ gậy trong ao, kể cả người đã có chồng rồi cũng không phải hiếm.
Trần Anh Hào cầm tập tài liệu gõ nhẹ lên đầu cô, lên tiếng giáo huấn: “Nói ít thôi, lo làm việc đi!”
Đang lúc Cố Thiên Tầm ra sức thuyết phục lễ tân thì mặt cô lễ tân trở nên thất thần, nhìn về phía sau lưng cô.
Thái độ cô ta từ chỗ lễ phép từ chối và xin lỗi mình, lập tức trở nên cung cung kính kính. Cô hồ nghi định quay đầu lại nhìn xem có chuyện gì, liền nghe thấy giọng nói ung dung quen thuộc phát ra từ phía sau lưng mình, “Tìm tôi à?”
Cô thoáng lặng người, mặt trở nên tái hơn. Hai tay nắm chặt chiếc túi trong tay.
Cô đột nhiên nghĩ lại tất cả những đau đớn và tủi nhục mình vừa phải trải qua, nghĩ lại mình hồ đồ vô tình chôn cất lần đầu tiên của bản thân, tâm trạng thất vọng. Cô mím chặt môi, đột ngột quay người, không nói gì, giơ cao tay vả cho đối phương một cái bạt tai.
Cô ra tay vừa nhanh vừa mạnh, đừng nói đến người ngoài, ngay cả Mộ Dạ Bạch cũng không thể ngờ được.
Đám người xung quanh bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Trời! Tổng tài khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của tập đoàn Á Minh lại bị một cô gái cho ăn tát trước mặt bao nhiêu người! Việc này rốt cuộc là sao?
Lại nhìn người vừa bị ăn tát, khuôn mặt tuấn tú giờ đây sa sầm lại, như có thể nổi trận cuồng phong bất cứ lúc nào, âm lạnh đến mức khiến người ta sợ muốn đứng tim.