Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 226: Dùng sinh mệnh chứng minh tình yêu



Mộ Dạ Bạch xoay đầu cô lại để cô nhìn thẳng vào mình, bỗng nhiên chạm phải giọt nước mắt của cô, hơi thở anh bỗng nín lặng.

“Mẹ em đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

Cô không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ lau nước mắt: “Em chỉ đang nghĩ xem mình nên làm thế nào mới có thể thuyết phục được Tần Tư Lam.”

Mộ Dạ Bạch trầm ngâm một lúc, đau lòng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, nói: “Chuyện này em không cần lo lắng, cứ để cho anh. Còn có anh ở đây!”

Cố Thiên Tầm lặng người.

Có anh ở đây...

Câu nói này thật ấm áp....

Trước đây mỗi lần nghe thấy câu ấy cô đều có cảm giác an tâm không nói nên lời. Nhưng giờ đây...

Chỉ có nỗi đau thương vô hạn.

Câu nói này càng khiến cho cô có cảm giác nó sẽ tan vỡ như bong bóng xà phòng bất cứ lúc nào.

“Không cần đâu. Em sẽ tự mình nghĩ cách.” Cô quay mặt đi, né khỏi bàn tay anh.

“Thiên Tầm!” Anh gọi tên cô với sự đau lòng bất tận cùng những dồn nén chịu đựng. “Ngày cuối cùng rồi, em vẫn còn cố vô tình phủ nhận anh như vậy hay sao?”

“Anh cũng biết là ngày cuối cùng rồi đấy.” Cố Thiên Tầm nhìn anh. “Anh có thể giúp em lần này, còn lần sau thì sao? Sau này những lúc em gặp khó khăn thì anh ở đâu?”

“....” Anh bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng.

Sau này... có lẽ anh đã ở một thế giới âm u lạnh lẽo khác rồi...

Vì vậy, anh không dám cho cô bất cứ lời hứa hẹn nào!

Sự im lặng của anh khiến không khó trong xe cũng nhuốm màu buồn bã. Cô cảm giác tim mình bị đè nén hết lần này đến lần khác, như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra vậy.

Cô hít vào một hơi, cắn chặt môi đến trắng bệch rồi mới nói tiếp. “Nếu anh đã thấy sau này không thể để em dựa dẫm vào nữa, vậy thì giờ cũng đừng để cho em dựa! Từ giờ trở đi hãy để em học cách tự làm mọi thứ một mình. Cho dù có bao khó khăn thì đó cũng là những thứ mà sau này em phải tự đối mặt!”

Sau này...

Một mình nuôi con, chăm sóc mẹ, chăm sóc Thiên Hàn, những ngày tháng sau này của cô sẽ còn khó khăn hơn hiện tại rất nhiều.

Nhưng đây là con đường mà cô đã chọn, cho dù có ngã gãy chân thì cũng phải tự mình bò tiếp!

Mộ Dạ Bạch nhìn cô một hồi lâu. Sau đó anh đưa tay nắm lấy tay cô, thật chặt!

“Lần cuối cùng!” Anh chỉ nói ngắn gọn 3 từ đó với cô đầy mạnh mẽ, chấn động khiến Cố Thiên Tầm không kìm được nước mắt.

Cúi mắt nhìn những ngón tay anh đan xiết vào tay mình.

Cô cắn chặt môi, cuối cùng cũng không gạt tay ra, chỉ để anh nắm lấy như vậy.

.............................

Lúc hai người đến trung tâm cai nghiện thì đúng lúc Cố Thiên Hàn lên cơn phát tác.

“Đi thăm cậu ta cũng được, nhưng tốt nhất gia đình nên có sự chuẩn bị về mặt tâm lý.” Vị bác sĩ nhắc nhở cô.

Cô lo lắng thắt ruột thắt gan lại. “Tình hình nó rất tệ sao, bác sĩ?”

“Loại độc dược này không cần tôi nói thì cô cũng biết, cậu ấy chỉ là một người bình thường, không phải lính đánh thuê, tất nhiên rất khó khăn khổ sở.”

Tim cô thắt lại, bất giác quay sang nhìn Mộ Dạ Bạch.

Ánh mắt Mộ Dạ Bạch trầm xuống, anh nhớ lại những lời bố từng nói hai ngày trước.

Chiếc đĩa đó anh chưa từng xem qua, nó chứa đựng quá khứ đen tối của bà Cố Vân La, cũng là quá khứ đen tối của Thiên Tầm, không đến lúc buộc phải xem, anh thật sự không muốn xem. Nhưng...

Những lời bố nói ngày hôm đó lại không ngừng quay cuồng trong đầu anh.

Nghĩ đến tình cảnh hiện nay của Cố Thiên Hàn, tim anh cũng đau lòng không kém, anh đưa tay khoác lấy vai cô như muốn tiếp thêm cho cô sức mạnh. “Chúng ta đi xem thôi, anh đi cùng em.”

Có bờ vai vững chãi của anh để cô tựa vào, cô cảm thấy dũng cảm hơn. Cô gật đầu để anh dắt đi về phía phòng của Thiên Hàn.

Cửa phòng ngủ đang đóng.

Chỉ có một khe cửa nhỏ nhìn vào được bên trong.

Từ đằng xa cô đã nghe thấy được những tiếng kêu đau đớn vọng lại, giống như một con thú nhỏ bị thương đang gồng xé khiến người nghe không cầm được nước mắt.

“Thiên Hàn!” Cố Thiên Tầm buông tay Mộ Dạ Bạch, định xông vào trong. Nhưng đã bị bác sĩ lập tức ngăn lại. “Cố tiểu thư, giờ cô không được vào! Rất nguy hiểm!”

“Giờ em tôi đang rất đau đớn!” Cố Thiên Tầm nhìn vào bên trong, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn vào trong cô đã cảm thấy lạnh toát người, sợ đến muốn ngất đi.

Một cậu bé hồn nhiên vui vẻ như Thiên Hàn, giờ bị trói chặt bởi những sợi dây thừng to trên giường. Hai tay hai chân đều bị bó chặt như một tù nhân.

Cả người cậu co lại, run rẩy. Gương mặt thanh tú trước đây giờ gầy xanh, đôi mắt sáng long lanh giờ tối sầm không còn chút ánh sáng, tiều tụy nổi đầy gân xanh.

Trên mặt không có chút sắc khí nào.

Môi cậu đã bị cắn đến mức máu chảy ròng ròng khiến ai trông thấy cũng sợ hãi. Khóe môi trào ra bọt trắng.

Cố Thiên Tầm cảm giác mình như bị sét đánh, đau đứt từng khúc ruột.

Mộ Dạ Bạch bước lại gần, không nói không rằng, chỉ ôm cô vào lòng, anh đưa tay che mắt cô lại. “Ngoan, đừng nhìn nữa...”

Nước mắt cô chảy xuống ướt đẫm tay anh, cũng khiến trái tim anh như thấm cả những giọt nước mắt của cô vào.

Anh cúi mắt nhìn qua khe cửa, chỉ nhìn vài giây rồi không chịu được, quay mặt đi.

Anh khó có thể tưởng tượng nổi cậu bé trong đó giờ đây đang bị giày vò khổ sở đến mức nào.

Đây thật sự là do mẹ anh gây ra sao?

Bảo anh làm sao có thể tin được?

.................

Rất lâu sau đó....

Tiếng gào thét bên trong cuối cùng cũng ngừng lại. Các bác sĩ bước vào trước kiểm tra tình hình sức khỏe sơ bộ cho cậu và xử lý tình hình bên trong.

Cố Thiên Tầm chỉ lặng người đứng ngoài cửa không nhúc nhích. Hai chân cô nặng như đeo chì, không biết làm thế nào để bước vào trong.

“Em không vào xem sao?” Mộ Dạ Bạch khẽ hỏi.

Cô vùi đầu vào lòng anh trầm lặng hồi lâu rồi lắc đầu: “Không, không vào nữa... đợi nó khỏe hơn đã...”

Trong bộ dạng thê thảm xấu hổ như vậy chắc chắn nó không muốn ai nhìn thấy mình. Đối với Thiên Hàn mà nói, điều đó không khác gì một sự hành hạ về tinh thần...

......

Cô im lặng ngồi trong phòng khách của trung tâm cai nghiện, Mộ Dạ Bạch cũng trầm ngâm ngồi bên cạnh cô.

Tâm trí cả hai đều trầm lắng buồn bã, không ai nói với ai câu nào chỉ lặng lẽ đợi bác sĩ kiểm tra xong đi ra.

Khoảng nửa tiếng sau, vị bác sĩ cuối cùng cũng ra ngoài. Cố Thiên Tầm vội đi đến bên, hỏi:

“Bác sĩ, tình hình em tôi sao rồi? Gần đây mỗi lần phát tác đều đau đớn như vậy sao? Sau này có còn như vậy không?” Cô thật sự sợ em sẽ không qua được.

“Đây là giai đoạn then chốt nên lần sau sẽ càng đau đớn hơn lần trước, chất độc phát tác cũng càng mạnh hơn, nhưng cô yên tâm, chỉ cần có thể vượt qua giai đoạn này thì sau này sự đau đớn sẽ được giảm thiểu đi. Đến cuối cùng, chất độc sẽ hoàn toàn bị đào thải ra khỏi cơ thể!”

“Vậy thời gian này còn khoảng bao lâu nữa?”

Vị bác sĩ nhìn cô một cái, ngập ngừng. “Ít nhất là... nửa năm.”

Nửa năm?

Cô cảm thấy như tắc thở, hai chân mềm nhũn ra.

Vậy có nghĩa là...

Trong nửa năm này, nó vẫn sẽ phải chịu đựng sự đau đớn này giày vò, hành hạ.

Mộ Dạ Bạch ôm lấy cô, để cô dựa vào trước ngực mình.

“Lẽ nào không có cách nào khác có thể giúp cậu ấy bớt đau đớn hơn được sao, bác sĩ?” Anh hỏi.

Bác sĩ lắc đầu: “Cai nghiện chính là phải dựa vào nghị lực, nếu chỉ dùng thuốc để khắc chế thì sau này sẽ bị phụ thuộc hoàn toàn vào thuốc, như vậy không phải là cai nghiện nữa rồi.”

Cố Thiên Tầm sụt sùi không nói nên lời. Mộ Dạ Bạch chỉ có biết an ủi cô bằng cách ôm cô thật chặt vào lòng, để cô có chỗ dựa.

Bác sĩ nói tiếp: “Cậu bé đó rất có nghị lực, hai người hãu yên tâm, theo như nghị lực sống và khả năng chịu đựng của cậu ấy thì cai nghiện vĩnh viễn là điều hoàn toàn có thể làm được.”

Mộ Dạ Bạch cúi mắt nhìn cô gái trong lòng mình, cô ấy đang chìm trong những đau thương và bi lụy không còn ý thức được mọi thứ xung quanh nữa. Anh đáp lời thay cô. “Cảm ơn bác sĩ.”

............

Sau đó Cố Thiên Tầm vẫn không có đủ dũng cảm để bước vào trong phòng. Cô sợ mình sẽ không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân, cô thậm chí sợ là mình sẽ bất chấp tất cả mà nói: “Cai nghiện đau đớn như vậy thì chúng ta không cai nữa, mình về nhà thôi.”

Kết quả....

“Em ở ngoài này đợi anh, đừng đi đâu cả.” Mộ Dạ Bạch dặn dò một tiếng rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó anh một mình bước vào.

..........

Cố Thiên Hàn đã bị giày vò đến mức thần trí hỗn loạn, cả đầu mướt mồ hôi như tắm.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu tưởng là bác sĩ vào, nheo mắt lại không ngờ nhìn thấy Mộ Dạ Bạch, ánh mắt cậu thoáng qua một tia vui mừng. Sau đó cậu nhìn ra sau lưng anh....

Không có ai cả.

“Đang tìm chị em sao?”

Mộ Dạ Bạch hỏi.

“Chị ấy không đến cùng anh à?” Giọng Thiên Hàn khàn khàn.

“Cô ấy có việc bận.” Mộ Dạ Bạch giải thích ngắn gọn.

Cậu không những không thất vọng mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. “Chị ấy không đến cũng tốt, tránh để bị cái bộ dạng người không ra người, ma chẳng ra ma này của em khiến chị ấy đau lòng.”

Giọng cậu đầy buồn bã, thê lương.

Mộ Dạ Bạch nhìn cậu một cái, khẽ hỏi: “Cái khăn nào là khăn cậu rửa mặt vậy?”

“Cái màu xanh.” Không biết anh định làm gì nhưng cậu vẫn trả lời.

Mộ Dạ Bạch đi vào nhà vệ sinh, rút chiếc khăn xanh vò qua nước nóng rồi đi ra.

Anh kéo chiếc ghế, ngồi lại bên giường rồi bắt đầu lau mồ hôi trên mặt Thiên Hàn dưới ánh nhìn sửng sốt của cậu.

Cố Thiên Hàn nhìn anh đầy khó hiểu.

Mộ Dạ Bạch chăm chú vào động tác của mình, biết cậu đang nhìn mình, chỉ bình thản nói: “Đừng có yêu anh đấy, anh chỉ hứng thú với chị gái cậu thôi.”

Cố Thiên Hàn dở khóc dở cười.

“Có việc gì cần nhờ em đúng không?”

Động tác của Mộ Dạ Bạch ngừng lại, anh không trả lời ngay mà chỉ như đã lau xong mồ hôi nên rút tay về, ngồi nhìn cậu.

Ánh mắt nghiêm trọng đó khiến Thiên Hàn nín thở.

“Ngày mai... anh phải đi Mỹ.”

Thiên Hàn không phải kẻ ngốc, anh nói chuyện với giọng nghiêm túc như vậy khiến cậu như hiểu ra điều gì đó.

“Vậy nên anh dự định bỏ lại chị ấy một minh ở đây sao? Sau này... sẽ không về nữa?”

Mộ Dạ Bạch không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ động viên. “Hãy mau hồi phục lại nhé, sau này còn chăm sóc cho chị cậu nữa. Anh sợ cô ấy chỉ có một mình sẽ không sống nổi mất.”

Cố Thiên Hàn cười nhạt: “Anh không cảm thấy anh rất nực cười sao? Nếu anh lo lắng thì sao lại nỡ rời xa chị ấy chứ? Anh không phải không biết là chị ấy yêu anh đến mức nào!” Nghĩ đến Thiên Tầm, tâm trạng của cậu có phần kích động.

“Anh biết!”

“Nếu anh đã biết như vậy thì hoặc là anh không đủ yêu chị ấy hay là anh đã không còn yêu chị ấy nữa rồi?” Cố Thiên Hàn bò dậy khỏi giường, ánh mắt sắc lạnh nhìn anh.

“Tình yêu anh dành cho Thiên Tầm không hề ít hơn em một chút nào! Em mong cô ấy được tốt như thế nào thì anh cũng mong như vậy!”

“Đây là cách mà anh biểu đạt tình yêu của mình hay sao? Nếu là em thì em không bao giờ nỡ rời xa người mà em yêu thương!”

“Nhưng em phải biết rằng đời người trước giờ không phải em muốn là được! Giờ em muốn ra khỏi nơi này như thế nào, muốn được ở bên cạnh chị em ra sao, nhưng em có làm được điều đó không? Nếu em ra khỏi đây bây giờ thì trừ việc đem lại những bất hạnh và đau khổ cho cô ấy ra, em còn có thể đem lại được gì khác nữa không?”

Mộ Dạ Bạch hỏi dồn một loạt các câu hỏi khiến Cố Thiên Hàn cứng họng, nhất thời không biết nói ra sao.

Nhìn cậu một cái, nét mặt Mộ Dạ Bạch dịu lại. “Anh không cố tình làm em chạnh lòng đâu.”

Cố Thiên Hàn nhìn anh chằm chằm như muốn nhìn xuyên thấu anh. “Vì vậy... ý anh là anh đang nói mình sao?

Mộ Dạ Bạch khựng lại.

“Anh có nỗi khổ tâm gì chứ?”

Mộ Dạ Bạch trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Em phải hiểu rằng, nếu có thể... anh không muốn rời xa Thiên Tầm dù chỉ là một phút. Vì vậy...”

“Sau này hãy chăm sóc cô ấy giúp anh! Còn nữa...” Anh ngừng một lúc: “Hãy cố bù đắp cho cô ấy những gì mà anh không làm được.”

“Nhưng anh phải biết là tình yêu của anh không ai có thể bù đắp được cho chị ấy! Em là em trai chị ấy chứ không phải người yêu, điều này nằm ngoài khả năng của em!”

“Có lẽ... sau này cô ấy sẽ yêu người khác!”

Lời này của Mộ Dạ Bạch trầm trọng hơn bất cứ câu nói nào từ trước đến giờ.

.................................

Rời khỏi trung tâm cai nghiện, Cố Thiên Tầm quay về lại bệnh viện.

Cô ngồi chờ bên ngoài phòng giám hộ, không đi đâu cả. Cô sợ mình chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể vĩnh viễn mất đi người quan trọng nhất.

Cô đã không còn lại gì nữa rồi.

Khổ sở đến mức không còn gì để mất nữa....

Đến lúc nửa đêm, cô dựa vào chiếc ghế ngoài hành lang ngủ gục. Mộ Dạ Bạch đứng ở đằng xa nhìn cô.

Cô rất lạnh, hai tay ôm lấy cả người mà vẫn run lên.

Sau này...

Còn có ai sẽ ôm cô vào những lúc như thế này nữa?

Anh bước đến, cởi chiếc áo khoác ngoài ra trùm lên người cô.

Cô giật mình mở mắt ra, nhìn thấy anh, còn chưa kịp nói gì đã bị anh ôm bổng lên khỏi ghế.

“Chúng ta về nhà thôi.” Anh khẽ nói.

“Nhưng...”

“Bác sĩ và y tá đều ở đây, nếu có chuyện gì sẽ lập tức báo cho em đầu tiên. Trời lạnh như thế này còn ở đây nữa sẽ bị chết cóng đấy.”

Cố Thiên Tầm nghĩ đến đứa trẻ trong bụng mình, không nói gì nữa.

Cô có thể chịu được mệt nhọc, nhưng đứa bé thì không.

“Vậy anh bỏ em xuống đi.” Cô nói.

Anh ôm bổng cô lên ở giữa nơi đông người như thế này, các cô y tá trực ban trong bệnh viện chốc chốc lại nhìn về phía bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Cô không xấu hổ mà chỉ cảm thấy bi thương.

Bọn họ không biết rằng hai người họ nhìn thì có vẻ thân mật, nhưng thực ra...

Giữa cả hai đã ngăn sông cách núi nghìn trùng rồi...

“Để anh ôm em như thế này.” Mộ Dạ Bạch không chịu buông ra, cứ ôm cô như vậy đi vào trong thang máy, xuống dưới tầng.

“Thiên Tầm, em cần phải tăng cân, mập thêm một chút nữa.”

Sống mũi cô cay cay, quay đầu cúi mặt vào lòng anh. Cô tham lam hít ngửi mùi hương thuộc về anh, nói giọng nghẹn ngào: “Anh cũng vậy...”

Tay cô nắm chặt áo anh. “Sau này sang Mỹ rồi... nhất định phải chăm sóc tốt bản thân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.