Đêm đó sau khi tắm rửa xong, Cố Thiên Tầm mặc áo ngủ vào, không hề khóa cửa.
Đêm khuya yên ắng, lúc Mộ Dạ Bạch bước vào, cô nghe thấy tiếng anh. Chiếc chăn trên giường dạt ra, thân người cao to của anh chui vào, cánh tay dài ôm lấy cô vào lòng.
Rõ ràng vẫn còn đang thức, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, không dám mở ra. Cô sợ tình cảm trong lòng sẽ trỗi dậy.
Mộ Dạ Bạch hôn lên trán, lên tóc cô, cuối cùng anh dằn lòng, nhắm mắt lại.
Cả đêm, không ai ngủ được...
Nói đúng hơn là không ai nỡ ngủ vào lúc này. Chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của đối phương, dù thêm một giây một phút nữa thôi cũng được.
Ngày mai khi trời vừa rạng sáng, chính là lúc họ phải chia lìa, không ai dám mở mắt ra.
Nhưng...
Thời gian vẫn luôn đánh thức họ.
Khi ánh bình minh đầu tiên vừa chiếu qua ô cửa sổ, cũng là lúc điện thoại của Mộ Dạ Bạch vang lên những tiếng chuông.
Anh khẽ cau mày, đưa tay nhấc máy. Anh cúi xuống nhìn cô lúc này đang nằm gọn trong lòng mình, bị tiếng chuông đánh thức, cô co người cuộn chặt anh hơn.
Tim anh bỗng rung động. Anh nhấn nút nghe, còn chưa kịp nói gì thì tiếng Cận Vân truyền đến. “Mộ tổng, tôi đang ở dưới tầng rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Nói xong anh dập máy. Không ngồi dậy ngay mà càng ôm chặt cô hơn.
“Thiên Tầm!”
Anh cất tiếng gọi cô, giọng nghẹn ngào.
Cô không nhúc nhích, như thể đang ngủ rất say chưa tỉnh lại.
Mộ Dạ Bạch khẽ vuốt tóc cô, anh quay người nhìn cô hồi lâu. Ngón tay lưu luyến khẽ chạm lên má cô, hơi thở anh càng thêm nặng nề.
Mắt anh nhòa đi.
Một hồi lâu sau, như thể đã hạ quyết tâm, anh lật chăn ngồi dậy.
Cầm lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm.
Sau lưng anh, cô vẫn nằm trên giường không động đậy, như một bức tượng gỗ bị tước mất linh hồn.
Chưa đầy 2 phút sau anh đã đi ra.
Anh hôn một cái thật sâu lên trán cô. Sau đó hôn xuống sống mũi rồi bờ môi và dừng lại ở đó một hồi lâu...
Cô cảm nhận được sự lưu luyến không nỡ xa rời của anh...
Thậm chí môi anh còn không giấu được sự run rẩy...
Làn mi cô khẽ rung lên, mặt cô ươn ướt, cô không còn biết được đó là nước mắt anh hay của mình nữa.
“Hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình...” Lời anh vang lên bên tai cô.
Bàn tay cô bị anh nắm chặt.
Ngón tay cô có gì đó lành lạnh lướt qua. Cô giật mình định mở mắt ra thì anh nói: “Đừng mở mắt ra. Em hãy ngủ một giấc thật sâu... khi tỉnh dậy quên hết tất cả đi!”
Anh thật tàn nhẫn!
Nước mắt thấm ướt bàn tay anh.
“Còn nữa, hãy hứa với anh... đừng đuổi theo nữa! Thiên Tầm, chúng ta nên dứt khoát một chút!”
Dứt khoát?
Cho đến giờ này cô mới hiểu...
Hóa ra trong cuộc tình này, người dứt khoát trước nay đều chưa từng là cô...
...............
Cô nhắm nghiền mắt, không biết đã bao lâu, cũng không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt. Chỉ biết rằng...
Tiếng bước chân cùng với tiếng cửa khép lại càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.
Cô yếu ớt nằm trên giường nhìn lên trần nhà với ánh mắt trống rỗng, linh hồn cô như đi theo anh mất rồi. Nhưng đến cả linh hồn cũng không đuổi theo anh được...
Lồng ngực cô trào dâng một vị chua.
Cô bò dậy khỏi giường, bịt chặt miệng, một trận nôn khan ập đến. Cô không nôn ra được gì, trên nền lại chỉ toàn là nước mắt.
Trên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn nhìn cỏ bốn lá sáng lấp lánh chói mắt cô, cô đột nhiên ngồi bật dậy như người sực tỉnh.
Cô đi chân trần chạy ra bên cửa sổ, kéo rèm lên cô nhìn thấy bóng người cao lớn đó đang đứng dưới lầu ngước nhìn cô.
Cố Thiên Tầm hét to: “Mộ Dạ Bạch, anh đừng đi! Em xin anh hãy ở lại!”
Anh đứng dưới lầu, không nghe thấy gì cả.
“Em không thể dứt khoát được! Anh nghe thấy gì không? Em yêu anh... Mộ Dạ Bạch, em yêu anh...
Anh cúi người bước vào trong xe.
Cô đi chân trần tóc tai rũ rượi như người mất trí, chạy theo anh một cách tuyệt vọng.
Thang máy chưa đến, cô vội mở cửa thoát hiểm chạy xuống dưới tầng.
Đôi chân trắng muốt bị cái lạnh mùa đông làm cho đông cứng tím ngắt lại. Bụng cô bắt đầu ngâm ngẩm đau.
Cô không còn cảm giác gì nữa chỉ chạy thật nhanh xuống như người mất hồn.
Đến khi xuống dưới tầng, chiếc xe đỗ ở đó đã không còn nữa, mọi thứ trống không....
Giống như trái tim cô lúc này.
Mộ Dạ Bạch...
Anh thật tàn nhẫn...
Thật sự quá tàn nhẫn...
Anh có thể dứt khoát từ bỏ cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào như vậy...
Nước mắt cô không ngừng lăn dài.
Đôi chân yếu ớt không còn đủ sức chống đỡ cơ thể nữa, cô ngã xuống nền đất. Đôi mắt vô hồn nhìn ra xa, trống rỗng...
“Có phải cô gái lầu trên không nhỉ? Mùa đông lạnh vậy mà cô đi chân đất sao?” Bà thím đi chợ buổi sáng nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô liền giật mình hỏi.
Cố Thiên Tầm biết giờ trông mình chắc hẳn rất đáng sợ.
“Mau, mau đứng dậy.” Đối phương đỡ tay cô dậy.
Cô hoàn toàn không còn bất cứ sức lực nào nữa, đứng cũng không vững.
“Dì ơi cho cháu mượn điện thoại một lúc được không ạ?” Cô khẩn cầu, giọng run rẩy đông cứng. “Cháu chỉ gọi một cuộc thôi! Chỉ một phút thôi ạ...”
“Được, cô cầm lấy gọi đi. Một phút chứ mười phút cũng được.” Bà thím hào phóng rút điện thoại ra đưa cho cô. “Cô mau dậy đi, ôi trời, thanh niên các cô bây giờ thật là không biết chăm sóc bản thân, nhìn cô lạnh ngắt rồi kìa! Mau đứng dậy nào.”
Cô một tay cầm điện thoại, tay kia chống xuống đất, khó nhọc đứng dậy.
Thân người gầy mảnh lảo đảo trong gió, ánh mắt thất thần nhìn theo hướng chiếc xe đi mất.
Cho đến giờ cô vẫn không ngừng hy vọng, có lẽ... anh sẽ đột nhiên quay trở lại...
Cô ấn dãy số quen thuộc, đầu dây bên kia vọng đến một tiếng “Alo.” Nước mắt vốn đã khô cạn của cô bỗng chốc tuôn trào.
Hóa ra tình yêu là như vậy...
Chỉ cần một cái tên, một lời nói thôi cũng có thể khiến người ta hồn bay phách lạc.
Vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ sự dứt khoát và cả kiêu hãnh của bản thân...
“Là em.”
“.....” Anh trầm mặc, hơi thở nặng nề.
“Một mình em thật sự không thể níu kéo anh được, đúng không?”
“...Thiên Tầm.” Anh gọi tên cô, trong lòng đau khổ không kém.
“Nếu như... em nói là nếu như cái đêm em nói muốn có con... anh đồng ý... nếu em có con với anh, liệu có phải... nó có thể giúp em giữ anh lại không?”
“Không thể nào.” Anh ngừng một lúc. “Thiên Tầm, giữa chúng ta không nên có con.”
“Em nói là “NẾU NHƯ!”” Tâm trạng cô không thể bình tĩnh nổi nữa, dằn mạnh hai từ cuối.
“Nếu như có thì anh sẽ bảo em... bỏ nó đi.”
Cô cảm thấy choáng váng.
Mọi thứ như tối sầm lại trước mắt cô, bầu trời bỗng chốc như sụp xuống.
Bụng cô đau dữ dội.
Nước mắt cô bỗng chốc trào ra rơi lả tả xuống đất, không cách nào kìm lại được.
Trong tận cùng của nỗi đau, cô bật cười. “Mộ Dạ Bạch, thật sự... điều không nên nhất chính là gặp anh.”
Nhưng...
Dù vậy, nếu để cho cô chọn lại từ đầu, cô vẫn sẽ chọn được một lần yêu anh bằng tất cả...
Tắt điện thoại.
Cô ngoan ngoãn trả lại nó cho bà thím.
“Cháu không sao chứ?” Đối phương lo lắng nhìn cô.
Cô lắc đầu, cười một cách khờ dại. “Cháu không sao... rất tốt... rất tốt...”
Những tiếng nói vỡ vụn, nước mắt hòa cùng nụ cười, cô trả lời bà thím mà như đang lẩm bẩm một mình.
Bà thím hoảng hốt. Con bé này nó bị sao vậy?
Cô quay người đi chân trần tha từng bước một lên lầu. Tim cô như bị ngâm vào thùng nước đá, đông cứng, lại vừa giống như bị đun trên lửa, bỏng rát đau đớn.
Cô ôm lấy bụng, bước vào thang máy đi lên nhà.
Cửa vẫn như khi cô đi, chưa đóng.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên điên cuồng, giục giã.
Cô đờ đẫn bước vào, cầm lên đưa lên tai.
“Cố tiểu thư đấy phải không? Cô mau đến bệnh viện đi. Mẹ cô vừa nãy đã... mất rồi...”
Câu nói đó phút chốc như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cô sốc nặng.
Cả người run lên.
“Cô... vừa nói gì?”
“Bệnh tình mẹ cô trở nặng, cuối cùng... xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi!”
“Bộp” một tiếng, cô quỵ ngã xuống sàn. Điện thoại rơi xuống đất màn hình tối đen.
Tối đen như thế giới bây giờ của cô.
Từng cơn đau quặn thắt dưới bụng truyền đến, cô cúi đầu nhìn thấy máu nhuốm trong quần ngủ...
Sau đó...
Cả thế giới của cô đều như nhuốm phủ một màu đen tang tóc và màu đỏ của máu...
Mắt cô tối sầm lại, không thể chống đỡ được nữa mà ngất đi.
Nếu như có thể...
Cô mong là cả đời này sẽ không tỉnh lại nữa...
...............
Có những lúc, con người không thể không chấp nhận số phận.
Cho đến lúc này, Cố Thiên Tầm không thể không thừa nhận rằng những lời bà Trần Di từng nói là đúng – Cô đúng là thứ xui xẻo.
Chỉ trong một đêm, Mộ Dạ Bạch ra đi không hề lưu luyến...
Mẹ cô qua đời.
Giờ đến cả đứa bé trong bụng cô...
Có lẽ ngay từ đầu, số phận đã định sẵn rằng cô là một người phụ nữ không thể có được tình yêu...
Quỳ bên linh cữu mẹ, cô thẫn thờ cúi đầu trước những người đến một cách vô hồn. Hết lần này đến lần khác, tiếng đập đầu côm cốp vang lên, trán cô sưng đỏ.
Cô dập đầu không phải chỉ có mẹ...
Mà còn cả vì đứa trẻ chưa kịp chào đời đã mất đi...
Cảnh Nam Kiêu đứng bên cạnh đau lòng, Cố Thiên Hàn định bước lên nhưng bị Dương Mộc Tây ngăn lại.
“Thiên Tầm, cậu nghỉ chút đi! Cậu đã dập đầu cả buổi chiều rồi!” Mắt Mộc Tây cũng đỏ hoe theo.
“Mình không sao.”
“Không sao gì chứ? Cậu nhìn cậu đi, trán cậu chảy máu rồi kìa, có ai đập đầu liều mạng như cậu không chứ!” Dương Mộc Tây có phần mất kiên nhẫn, cô lôi Cố Thiên Tầm từ dưới đất đứng lên, nhìn vết thương trên trán Thiên Tầm mà nghẹn ngào.
“Những lễ còn lại, tớ làm thay cậu, cậu mau đi xử lý vết thương trước đi.”
“Tớ...”
“Đừng lề mề nữa! Giờ tớ nói gì cậu làm theo là được rồi!” Dương Mộc Tây tức giận quay người nhìn Cảnh Nam Kiêu và Cố Thiên Hàn. “Hai người đưa cậu ấy đi, xử lý qua vết thương trên trán rồi nói tiếp.”
“Mình thật sự không sao! Để mình ở lại, mình phải trông chừng họ!”
“Thiên Tầm, cậu đừng có cứng đầu nữa được không! Cậu vừa mới...” hai từ “sảy thai” nghẹn lại trong họng. Dương Mộc Tây không nói ra được, chỉ nhìn hai người còn lại nhờ sự giúp đỡ.
Cảnh Nam Kiêu không nói gì, chỉ ôm bổng cô lên, quay người đi khỏi.
.......................
Lý Vũ Sâm, Cố Đình Xuyên và Lam Tiêu đều mang vòng hoa đến dự tang. Ba người mặc trang phục đen, cúi sâu người xuống.
Mộ Dạ Bạch và ông Mộ Trung Thiên đều không đến.
Dương Mộc Tây ngồi một bên, hồi lễ thay cho Cố Thiên Tầm.
Lam Tiêu không rời khỏi ngay mà chỉ đứng bên cạnh Mộc Tây.
“Ba người các anh đến đây thay cho người nhà họ Mộ sao?”
“Ừm.”
“Mộ Dạ Bạch đâu? Sao anh ta không đến?” Nhắc đến người đó, Dương Mộc Tây không thể bình tĩnh được. “Cho dù có lợi dụng Thiên Tầm thì giờ Thiên Tầm cũng vì anh ta mà sảy thai, anh ta không thèm ngó ngàng bận tâm gì, anh ta có còn là con người nữa không?”