Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 229: Lạc trong giấc mơ chợt bừng tỉnh



Nằm trên giường, cô nhắm mắt lại.

Cả căn phòng đều im lìm, im lìm đến mức khiến cô có cảm giác mình đã bị cả thế giới bỏ rơi vậy.

Sự cô đơn lạc lõng vô bờ bến cứ bao phủ lấy cô khiến cô không thở nổi.

Cả người co cụm lại, hít thật sâu dường như vẫn còn ngửi thấy được mùi hương quen thuộc trong không khí của một ai đó.

Tim cô thắt lại, cô dùng lực ấn mạnh vào chiếc bụng đã không còn sinh linh bé nhỏ kia nữa của mình.

Ở đó đau thắt lại. Cho đến giờ vẫn có chất lỏng nóng hổi không ngừng tuôn ra.

Đó là đứa bé của cô...

Một sinh linh bé nhỏ đã mất đi như thế...

Là do cô vô dụng, đến cả con của mình cũng không giữ được.

Đau đớn vật vã, cuối cùng cô ngủ thiếp đi. Trong mơ không ngừng hiện lên những cơn ác mộng.

Cô mơ thấy người mẹ vừa mất của mình, thấy trong lòng bà đang ẵm đứa bé chưa kịp chào đời của cô; mơ thấy những tiếng lạnh lùng tàn nhẫn đó “bỏ đứa bé đi”...

Từ từ tỉnh lại, cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang cầm tay mình.

Ngẩng lên cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi bên giường, mắt nhắm lại.

Là Cảnh Nam Kiêu.

May mà tang lễ của mẹ cô còn có anh và ông Cảnh giúp đỡ, nếu không chỉ có cô và Thiên Hàn thì thật không xoay xở nổi.

Trái tim héo úa của cô vì có anh mà cảm thấy được an ủi phần nào.

Ngón tay cô khẽ động đậy, định rút tay ra. Động tác khẽ khàng của cô lại làm anh thức dậy.

“Em tỉnh rồi?” Anh ngồi dậy, khẽ vò tóc, mắt thâm sì, tay anh vẫn nắm lấy tay Thiên Tầm không buông.

“Em làm anh thức giấc à?”

“Không, anh chỉ chợp mắt một chút thôi.” Cảnh Nam Kiêu nói.

Cố Thiên Tầm cúi nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh, mặt anh thoáng qua một tia ngượng ngùng, ho khan một tiếng rồi lập tức bỏ tay ra.

Bộ dạng ngại ngùng như ăn cắp bị bắt gặp vậy.

So với anh thì Cố Thiên Tầm ngược lại rất bình thản.

Cô khẽ hỏi: “Anh đến từ lúc nào vậy?”

“Cũng mới một lúc thôi. Vốn định gọi em đi ăn tối nhưng nhìn em ngủ say như vậy nên anh không gọi.

“Đã muộn vậy rồi sao?” Cố Thiên Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ rồi cầm điện thoại lên xem giờ, cô ảo não vỗ trán. “Em thật là... giờ em dậy ngay đây, không biết tình hình bên nhà tang lễ bây giờ sao rồi.”

“Khách cũng đã đến viếng gần đủ hết rồi, giờ cũng không còn nhiều việc nữa. Hơn nữa còn có bố anh và Dương Mộc Tây nữa mà.”

Cố Thiên Tầm giở chăn ngồi dậy. “Em đi tắm rửa đã rồi mình đi.”

“Ừm.”

Cố Thiên Tầm quay người bước về phía nhà tắm, như nghĩ ra điều gì đó, cô đột ngột quay người nhìn Cảnh Nam Kiêu.

Ánh mắt đầy hàm ý.

“Anh nhìn em như thế làm gì?”

Cảnh Nam Kiêu bị hỏi vậy thì lúng túng.

“Anh có bạn gái mới rồi hả?”

Anh nhướn mày. “Hứ” một tiếng.

Nửa đùa nửa thật. Cố Thiên Tầm lắc đầu, làm vẻ mặt bó tay rồi quay người đi vào trong nhà tắm.

“Thái độ gì thế hả?” Cảnh Nam Kiêu rất không hài lòng.

“Nếu anh có bạn gái mới thì nhất định phải đối với người ta tốt vào đấy.” Cố Thiên Tầm chán nản nhìn anh. “Đừng phụ lòng cô ấy đấy.”

Mắt Cảnh Nam Kiêu thoáng qua vẻ hụt hẫng, cuối cùng anh cười khổ. “Anh biết rồi, yên tâm đi. Giờ anh không còn là anh của ngày trước nữa. Nhưng...”

Ngừng một lúc, anh vẫn không kìm được mà giải thích. “Sự thật không phải như những gì Hoắc Thanh Uyển nói đâu. Anh và cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi.”

Dù rằng, cô căn bản không quan tâm.

Nhưng...

Anh cũng vẫn không muốn bị cô hiểu lầm.

Cố Thiên Tầm không nói gì, quay đi.

..........

Tang lễ diễn ra trong 3 ngày.

Sau 3 ngày, Cố Thiên Hàn quay về trung tâm cai nghiện.

Lúc này, cả căn nhà chỉ còn lại một mình Cố Thiên Tầm. Cô gọi điện về công ty, định mấy ngày nữa sẽ quay về làm việc.

Cố Thiên Tầm ngồi trong phòng ngủ của bà Cố Vân La, sắp xếp lại những đồ đạc còn lại của bà, tấm ảnh mang về từ căn nhà cũ giờ cô cẩn thận cất vào album ảnh.

Vì ông Mộ Trung Thiên, bà khổ cả một đời, kết quả...

Đến đoạn cuối cùng, ông ấy cũng không đến tiễn bà... Cô không biết giờ khắc cuối cùng của mẹ mình còn những nuối tiếc nào hay không...

Đang bần thần suy nghĩ thì chuông điện thoại bỗng reo lên.

Nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, tim cô bỗng thắt lại.

Cô cầm lên nghe điện.

“Cố tiểu thư.” Giọng Trần Anh Hào vang lên trong điện thoại.

Cô thở dài, cúi mắt xuống. “Có chuyện gì không?”

Mặc dù anh đã đi rồi nhưng những người và sự việc liên quan đến anh vẫn dễ dàng tác động vào tâm trạng của cô như vậy.

“Tôi vừa về nước mới nghe được tin về mẹ cô, rất xin lỗi đã không đến tham dự tang lễ được. Xin cô hãy bớt đau buồn.”

“Cảm ơn, tôi đã ổn hơn rồi.” Cố Thiên Tầm cắn chặt môi, kìm nén để không hỏi hàng loạt những câu hỏi cứ ngổn ngang trong đầu mình lúc này.

Anh mới về nước...

Vậy lúc trước đều ở Mỹ sao?

Vậy anh có gặp Dạ Bạch không?

Những suy nghĩ đến đây liền bị cô gượng ép dồn nén lại. Ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, ngăn cản bản thân không được nghĩ đến bất cứ điều gì về anh nữa.

“Tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô, lúc nào cô rảnh?”

“Hôm nay tôi rảnh.”

“Vậy thì tốt quá. Chúng ta gặp mặt một lát, cô xem hẹn ở đâu thì tiện?”

“Ở luôn khách sạn anh đi. Anh bận hơn tôi, tôi đến thẳng đó là được rồi.”

Hai người hẹn thời gian xong, Cố Thiên Tầm thu dọn một lúc rồi xách túi ra khỏi cửa.

Rõ ràng là ở khách sạn không thể quen thuộc hơn với mình, còn có... bãi biển quen thuộc đó...

Nhưng giờ đây đứng ở nơi này, Cố Thiên Tầm cảm thấy mọi thứ đã thay đổi không còn như trước kia nữa. Gió đông thổi lạnh lẽo, cả khách sạn in trong mắt cô có vẻ thê lương không nói nên lời.

Người của khách sạn vẫn quen thuộc với cô như trước. Cô lên thẳng tòa hành chính mà không gặp bất cứ trở ngại nào, rồi lên tầng cao nhất.

“Cố tiểu thư.”

Mọi người đều lần lượt chào hỏi cô.

Cô gắng gượng nở một nụ cười đáp lại.

Ánh mắt chạm vào năm chữ lớn “Phòng làm việc Tổng tài”, cả người cô bỗng đứng sững lại, ánh mắt dán chặt vào đó, không nhúc nhích.

“Cạch” một tiếng, trong ổ khóa cánh cửa phòng làm việc đó truyền ra một âm thanh.

Cánh cửa dày nặng hé mở.

Bàn tay xách túi của cô siết chặt lại, tim cô bỗng chốc như muốn nhảy ra ngoài, cứ trân trân nhìn cánh cửa đó hồi lâu.

Cửa mở ra.

Một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong.

“Thiên Tầm?”

Không phải là anh...

Rõ ràng cô biết rằng không thể là anh nhưng giây phút nhìn thấy Lam Tiêu đó, tim cô bỗng nhiên hụt hẫng vô cùng.

Sự thất vọng bất tận đó đè nặng trong lòng khiến cô cảm thấy khó chịu không nói nên lời.

“Sao cô lại đến đây?” Lam Tiêu bước lại gần hỏi.

“Là trợ lý Trần hẹn tôi đến, tôi cũng không biết có việc gì.”

“Ồ, vậy cô vào phòng nghỉ bên kia ngồi một lúc, tôi bảo cậu ta ra gặp cô ngay.”

“Được, cảm ơn anh.” Cố Thiên Tầm gật đầu, không nói thêm gì nữa, bước người đi vào phòng nghỉ.

Nhìn bóng người gầy guộc của cô, Lam Tiêu cảm thấy không nỡ, đột nhiên lên tiếng gọi cô. “Thiên Tầm!”

“Hả?” Cố Thiên Tầm quay người lại, anh như có gì đó muốn nói nhưng lại không nói nữa.

“Có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy cô, nghĩ đến một người lúc này đang ở bên kia địa cầu, anh nuốt xuống.

Cuối cùng chỉ lắc đầu, nói: “Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để... Mộc Tây lo lắng.”

Anh vốn định nói là “đừng để cho Mộ Bạch lo lắng” nhưng bất thần thay đổi.

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Cố Thiên Tầm không nghĩ gì nhiều, đi vào trong phòng nghỉ.

Khoảng 2 phút sau, Trần Anh Hào mở cửa bước vào, trong tay anh cầm theo một túi giấy tờ.

“Cố tiểu thư.”

“Trợ lý Trần.” Cố Thiên Tầm đứng dậy.

“Cô ngồi đi.” Trần Anh Hào nhìn cô một lúc. “ Thần sắc của cô có vẻ không được tốt.”

Trong lòng cô đắng chát.

Vừa mới mất con, rồi lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, thần sắc sao có thể tốt được chứ?

“Nghe nói, cô và Mộ tổng có...”

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.” Cố Thiên Tầm vội ngắt lời, gượng cười. “Đều đã qua rồi.”

Chuyện đứa bé Lam Tiêu đã biết rồi, Cố Đình Xuyên cũng biết rồi, Lý Vũ Sâm cũng biết, giờ đến cả trợ lý Trần cũng biết rồi, điều này có nghĩa là Mộ Dạ Bạch cũng biết rồi?

Nhưng...

Anh thật sự có thể làm ra vẻ hoàn toàn không hỏi han không quan tâm đến, có thể lặng thầm đến mức như thể chưa từng có một người như vậy trong cuộc đời mình vậy.

Sao lúc đó cô lại hoàn toàn không nhận thấy được anh là con người tuyệt tình đến vậy chứ.

“Vâng, vậy được.” Trần Anh Hào gật đầu, thu lại những sự tiếc nuối trên mặt, anh cúi đầu lấy giấy tờ từ trong túi ra, rồi nói: “Lần này tôi theo sự căn dặn của Mộ tổng, giao cái này cho cô.”

Ồ, hóa ra bọn họ vẫn còn sự liên quan đến nhau.

“Cô xem đi.”

Cố Thiên Tầm cầm lấy giấy tờ anh ta đưa, đó là một tờ giấy chuyển nhượng.

Anh đã từng hứa với cô, để anh ở lại hai ngày và đây coi như trả công. Cô vốn nghĩ là anh chỉ đưa cho mình 5% cũ, nhưng không ngờ giở đến cuối cùng mới phát hiện hóa ra là tất cả cổ phần của anh.

Cũng chính là 55% cổ phần của tập đoàn Cảnh Thị!

Cố Thiên Tầm cau mày.

Đây là ý gì?

“Mộ tổng của các anh có lẽ biết rất rõ tôi không có nhiều tiền đến mức mua hết được số cổ phần này của anh ta.” Cho dù có cả nhà họ Cảnh thì đùng một cái cũng không thể có một số tiền lớn như vậy để mua lại.

Giá trị của nó lên đến vài chục tỷ!

“Cố tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Trên tờ giấy này đã viết rất rõ ràng, là Mộ tổng chuyển lại cho cô, cũng đã được luật sư tiến hành công chứng rồi. Cô yên tâm, không cần bất cứ khoản tiền nào, chỉ cần cô ký tên lên đó là được.”

“Anh ấy làm vậy là ý gì?”

“Mộ tổng chỉ muốn cuối cùng đem thứ mà cô muốn có được nhất cho cô mà thôi.” Trần Anh Hào truyền đạt ý của Mộ Dạ Bạch, giọng anh trầm mặc. “Đây có lẽ là chuyện cuối cùng mà ngài ấy có thể làm cho cô rồi.”

Vì hai chữ “cuối cùng” đó là lồng ngực Cố Thiên Tầm như thắt lại, khó thở.

“Cuối cùng? Vậy... đây là phí chia tay hay phí an ủi vậy?”

“Mộ tổng không phải có ý đó.” Tràn Anh Hào giải thích, nhưng giọng anh vô cùng mệt mỏi.

“Đưa bút cho tôi.” Cố Thiên Tầm không nói thêm gì nữa. Đã là cuối cùng, vậy giờ có nói gì cũng đều là thừa thãi.

Như anh mong muốn, cuối cùng cô cũng dứt khoát một lần.

Trần Anh Hào đưa bút cho cô, cô cầm lấy. Nhìn tờ giấy đó lặng người hồi lâu.

Cô đè nó xuống bàn, tay hơi run.

Trần Anh Hào trầm mặc nhìn cô, không hề thúc giục.

Cố Thiên Tầm đột nhiên lên tiếng: “Có phải là... sau khi tôi ký vào đây rồi thì tôi và anh ấy đã trở thành một sự mua bán đúng nghĩa, từ nay về sau không còn ai can hệ gì đến ai nữa, phải không?”

Lạc trong giấc mơ, cuối cùng chợt tỉnh.

Là bi ai hay đau, là yêu hay hận, cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Trần Anh Hào không nói nên lời, chỉ cảm giác cổ họng nghẹn đắng. Cô ở bên này làm sao biết được tình hình anh ấy, sao biết được tâm trạng anh ấy ra sao?

Mộ tổng hiện nay, chỉ vẻn vẹn có mấy ngày ngắn ngủn đã đang ở trong tình trạng nửa mù nửa điếc. Ăn gì vào cũng đều nôn hết ra, may mà chưa nôn ra cả phủ tạng, cả người đã gầy rộc đi rồi.

Anh là một người đàn ông, nhìn thấy mà còn không nỡ. Nếu cô mà nhìn thấy thì sao chịu đựng được chứ?

Cố Thiên Tầm trước mặt anh lại hoàn toàn không hề hay biết tâm trạng rối bời ngổn ngang hiện giờ của Trần Anh Hào,. Thấy anh không nói gì, cô bèn cười nhạt. “Có lẽ tôi nói sai rồi. Thực ra... dù tôi có không ký vào đây thì anh ấy và tôi cũng đã không còn bất cứ liên quan gì nữa rồi.”

Ký một chữ này, có lẽ sẽ khiến anh yên tâm hơn một chút!

Hít sâu vào một hơi, Cố Thiên Tầm ngập ngừng một lúc rồi ký tên mình vào đó.

Vì dùng lực quá mạnh, chiếc bút đã làm rách tờ giấy.

Ba chữ đơn giản viết như dùng hết những sức lực cuối cùng của mình vào đó vậy, cô đặt bút xuống hồi lâu đều không lên tiếng.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, Trần Anh Hào thở phào.

Anh thu lại giấy tờ, một bản đưa cho Cố Thiên Tầm. “Mộ tổng đã nói rồi, Cảnh Thị giờ là của cô, cô muốn xử lý như thế nào cũng được.”

Trong đầu cô trống rỗng một mớ hỗn độn, ánh mắt cúi nhìn xuống chiếc nhẫn lấp lánh trên tay mình.

Đến nay nghĩ lại.

Cô không hiểu tại sao hôm đó anh lại đeo chiếc nhẫn này cho mình.

Hít sâu vào một hơi, cô tháo nhẫn ra đặt xuống bàn.

“Cố tiểu thư!” Trần Anh Hào kinh ngạc.

Cô từ từ đẩy nhẹ chiếc nhẫn về trước mặt Trần Anh Hào một cách đờ đẫn. “Tôi có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa, vì vậy... phiền anh đưa lại cái này cho anh ấy. Cảm ơn.”

Nói xong nước mắt cô chực trào ra.

Ngón tay trống không cũng như trái tim trống rỗng của cô lúc này.

Trần Anh Hào sững người ra trong giây lát. Cô cầm túi lên, vơ lấy giấy tờ rồi quay người vội vàng rời khỏi đó.

Cúi đầu cũng không giấu nổi những giọt nước mắt.

............

Cố Thiên Tầm đi thang máy xuống dưới tầng, tay trái dùng lực siết mạnh ngón tay áp út.

Lần thứ 2...

Lần thứ 2 tháo chiếc nhẫn đó ra, lại đau đớn hơn cả lần đầu...

Giống như thứ quan trọng nhất cuộc đời bị cắt bỏ khỏi cơ thể mình một cách tàn nhẫn vậy.

Máu tươi tuôn chảy....

Bước ra khỏi thang máy, cô gặp phải một nhân viên hành chính.

“Cố tiểu thư.”

Đối phương định đi vào thang máy, bắt gặp cô nên chủ động chào hỏi.

Cô đứng thẳng người dậy, cố nặn ra một nụ cười đáp lại.

“Mộ tổng vẫn khỏe chứ? Khoảng bao giờ thì ngài ấy về nước vậy ạ? Cả khách sạn chúng tôi mọi người đều rất quan tâm!”

Đối phương quan tâm, hỏi liền một mạch.

Cố Thiên Tầm cười đắng chát, lắc đầu. “Xin lỗi, tôi không rõ.”

“Cô không rõ? Vậy tình hình hiện giờ của ngài ấy ra sao cô có biết không? Không có gì nghiêm trọng chứ?” Đối phương hỏi tiếp.

Cố Thiên Tầm không hiểu chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.