Anh khẽ gọi một tiếng, chiếc lưỡi mềm mại của cô tiến vào miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh.
Anh cảm giác da đầu mình như căng ra.
Hai tay vòng lấy ôm chặt eo cô, áp cô vào tường, từ bị động chuyển sang chủ động hôn cô say đắm.
Bàn tay anh dễ dàng luồn vào nơi sâu nhất trong áo cô.
Ngón tay khẽ gẩy nhẹ một cái khiến chiếc áo lót của cô bung ra.
Anh hôn tiếp, đến khi chạm phải một vị mặn chát, lạnh lạnh.
Động tác của anh khẽ dừng lại, anh hơi lùi ra sau, trầm mặc nhìn cô.
Cô đang khóc, cúi đầu xuống, tay nắm chặt mép áo anh không buông.
“Thiên Tầm?”
Anh thử gọi một tiếng.
“Dạ Bạch, em... em không muốn làm khó anh, em cũng đã rất cố gắng để bao dung, đã cố thử yêu thương mẹ anh.”
Cô ngừng lại một chút, hít sâu vào một hơi rồi mới ngước mắt lên nhìn anh. “Em xin lỗi, em không làm được.”
Mộ Dạ Bạch không nói gì nữa, ánh mắt anh tĩnh lặng thâm trầm.
“Em chỉ cần nghĩ đến Thiên Hàn hiện tại, nghĩ đến chuyện cả đời này nó phải ngồi trên xe lăn... là em lại không làm được...”
“Nếu như, em lấy chứng cứ tự tay đưa mẹ anh vào tù...” Cô thử dò hỏi anh. “Anh sẽ không thể tha thứ cho em phải không? Hoặc cũng có thể cuộc hôn nhân của chúng ta...”
Cô còn chưa nói hết, ánh mắt Mộ Dạ Bạch thâm trầm, anh cúi đầu cắn lên môi cô một cái.
“Chúng ta buộc phải kết hôn, không có nhưng nhị gì cả. Hôm nay chưa kết hôn thì ngày mai! Sáng sớm mai luôn!”
Giọng anh như mệnh lệnh, không hề cho cô bất cứ cơ hội thương lượng nào.
Mắt cô mờ nước nhìn anh.
Anh khẽ thở dài. “Những chuyện em lo lắng không phải chỉ có em mới nghĩ đến đâu, anh cũng đang suy nghĩ. Anh thừa nhận rằng trong lòng anh không thoải mái chút nào, dù bà ấy đã từng làm sai chuyện gì đi chăng nữa thì bà ấy cũng là mẹ anh, đó là sự thật không thể thay đổi được. Anh yêu mẹ anh cũng giống như em yêu mẹ em vậy...”
“Em biết.”
Cô gật đầu.
Chính vì cô hiểu rõ điều đó nên mới sợ khiến anh khó xử.
“Nhưng, Thiên Tầm, phát luật không dung tha tình người, nếu như bà ấy làm những chuyện đó...” Anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô. Sau một hồi giằng xé, cuối cùng anh nói. “Anh chấp nhận làm theo pháp luật, em có hiểu không?”
Làm theo pháp luật?
“Thật sao?”
“Phải, nhưng điều kiện trước hết là phải tra xét rõ ràng và có bằng chứng cụ thể.”
Cố Thiên Tầm gật đầu. “Được, em đảm bảo.”
..........
Đêm hôm đó, Mộ Dạ Bạch trằn trọn không ngủ được, lật người.
Đại nghĩa diệt thân nhìn thì có vẻ là một chuyện rất chính nghĩa hào hiệp, thế nhưng trong lòng anh luôn dằn vặt khổ sở, chỉ có bản thân là hiểu rõ nhất.
Thiên Tầm uống khá say, cô tắm xong ngủ quên luôn trong nhà tắm, không trèo ra khỏi bồn.
Kết quả là Mộ Dạ Bạch lại phải vào lấy khăn quấn người rồi bế cô ra.
Cô mơ mơ màng màng, nhìn thấy anh liền chui vào lòng anh.
Trong phút chốc làm ướt hết cả áo ngủ của anh đã đành, lại còn gợi dậy ngọn lửa rực cháy trong lòng anh.
Anh bất lực lấy khăn tắm lau người cho cô rồi ôm cô nhét vào trong chăn. Anh cũng trút bỏ bộ quần áo ướt nhèm ra rồi chui vào chăn. Dưới chăn cô không mặc gì còn anh thì có mỗi chiếc quần xì mỏng.
Mộ Dạ Bạch không quản cô tỉnh hay mê nữa, ôm lấy cô hôn một lượt khắp người.
Hôn đến mức người anh bừng bừng rạo rực.
Cuối cùng anh tách nhẹ chân cô ra rồi đưa vào.
Cô bỗng chốc tỉnh hẳn, mở mắt ra nhìn thấy anh đang hì hục, cô bèn cao giọng la lớn.
“Mộ Dạ Bạch, anh cưỡng bức!”
“Nói to thêm chút nữa đi.” Mộ Dạ Bạch trêu cô. “Lát nữa bà và bố anh sẽ vào đây làm chủ cho em.”
“...” Cô cảm thấy thật xấu hổ.
Nếu lời này mà bị người lớn nghe thấy chắc cô cắm đầu xuống đất không hết nhục mất.
“Anh mau ra đi, bác sĩ nói rồi, giờ anh không được...” Cô đẩy vai anh ra, giãy giụa.
Vừa nãy anh hôn và sờ mò dù cô mơ mơ màng màng cũng cảm nhận được, nhưng...
Cô còn tưởng là mình đang mơ xuân mộng! Đang sướng thì chớ...
Nhưng anh động đậy, không những không rút ra mà còn tiến vào sâu hơn.
Cô thở dốc, cả người mềm oặt. Bàn tay đẩy anh trở nên lỏng ra hơn một chút.
Cô trừng mắt nhìn anh. “Đã nhịn được lâu như vậy rồi, anh không thể nhịn cố thêm chút nữa hay sao?”
“Anh sợ cứ nhịn tiếp thì em sẽ cắm sừng cho anh mất!” Anh gồng người thúc mạnh thêm một cái, cô cảm giác không chịu nổi, bám chặt lấy lưng anh.
“Anh nói vớ vẩn, em sẽ không...” Tuy là không chịu nổi nhưng vẫn vùng vẫy yếu ớt.
“Sẽ không? Tối nay em uống rượu với ai? Có buồn sầu gì không nói được với anh mà phải đi tìm hắn ta để uống rượu hả?” Nhắc đến chuyện này, anh càng căm tức hơn, thúc mạnh một cái khiến hai chân cô co lên quặp chặt eo anh.
“Em với anh ấy... chỉ là tình cờ gặp thôi. Đấy gọi là có duyên...”
Lại còn có duyên nữa!
Máu ghen dồn lên não, anh lập tức đổi tư thế, tấn công từ đằng sau.
Mỗi lần làm chuyện đó ở tư thế này, cô đều không nói nên lời, chỉ đành mặc anh hành hạ.
Cô biết anh ghen nên cố ý chọc tức.
Lần này anh còn muốn nữa, nhưng cơ thể anh vẫn còn chưa khỏe hẳn nên cô không chịu.
Đến cuối cùng anh cũng nghe lời cô, không làm gì nữa, cả hai ôm nhau ngủ.
..............
Ngày hôm sau.
Trời vừa hửng sáng.
Lúc tỉnh dậy đầu cô vẫn còn hơi đau do cơn say hôm qua lưu lại.
Chỗ bên cạnh đã trống không.
Cô nhìn đồng hồ, vội mặc bộ đồ ngủ lại rồi đi ra.
“Cố tiểu thư.” Nhìn thấy cô đi xuống, người giúp việc lên tiếng chào.
“Mọi người không ai ở nhà à? Dạ Bạch cũng đi rồi sao?”
“Lão phu nhân đã đến công ty rồi ạ, Mộ tiên sinh và đại thiếu gia mới sáng sớm đã đến sở cảnh sát.”
Sở cảnh sát???
Chỉ là vì Tần Tư Lam nên mới đến thôi sao, hay là vì bà Hạ Vân Thường?
Cố Thiên Tầm suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại bàn cho Mộ Dạ Bạch.
Không bao lâu, anh nhấc máy.
“Em dậy rồi à?” Mộ Dạ Bạch hỏi. Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, đến cô ở bên này cũng cảm nhận được không khí nghiêm trang ở đó.
“Anh đang ở sở cảnh sát sao? Là vì chuyện của ai vậy?”
“Mẹ anh.” Giọng Mộ Dạ Bạch trầm mặc. “Được rồi, không nói nữa. Lát nữa anh gọi lại sau.”
Sau đó anh vội vàng dập máy.
Cố Thiên Tầm nghĩ ngợi một lúc rồi phi như bay lên lầu, cô lật giở điện thoại mình trong túi xách.
Tối qua lúc đang gọi điện cho anh thì điện thoại hết pin.
Giờ không mở máy được.
Cô vội vàng cắm sạc vào, nhân lúc đó đi đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi đi ra thì điện thoại đã bật nguồn được rồi.
Vừa bật lên một cái, hàng loạt tin nhắn nhảy đến. Cô nhìn kỹ, toàn là cuộc gọi lỡ của anh tối qua.
Nhẩm đếm cũng phải hơn chục cuộc.
Xem ra tối qua thật sự đã khiến anh lo lắng rồi. Cô lè lưỡi. Chẳng trách anh nổi trận lôi đình.
Cô lật giở đoạn ghi âm ghi lại chứng cứ phạm tội của bà Hạ Vân Thường ra xem một lượt, cô ngồi dưới sàn, dựa vào thành giường ngẫm nghĩ một hồi rồi gửi đoạn ghi âm đó vào điện thoại Mộ Dạ Bạch.
Cho dù xử lý như thế nào, đều do anh quyết định.
...........
Vụ án này, từ đầy đến cuối Cố Thiên Tầm chưa từng đến sở cảnh sát lần nào, cô có ý tránh mặt.
Nhưng Cố Thiên Hàn cũng bị đưa về mấy lần để lấy lời khai kết hợp với quá trình điều tra.
Về sau nghe nói tất cả dữ liệu đều đã được tra ra.
Còn chứng cứ phía cảnh sát lấy được từ đâu thì Cố Thiên Tầm không rõ, cô cũng không hỏi.
Ngày ra tòa, tinh thần bà Hạ Vân Thường lại một lần nữa vỡ vụn.
Vụ tai nạn xe của Cố Thiên Hàn khiến cậu mất đi đôi chân vì lúc đó thần kinh bà Hạ Vân Thường vẫn còn bình thường nên không không thể tránh khỏi phải chịu trách nhiệm hình sự.
Nhưng còn những vụ việc về sau, thần kinh bà ta không bình thường, cũng không có kết quả.
Nhưng vì tình tiết vụ việc đặc biệt nghiêm trọng nên tòa lệnh cho người giám hộ đưa bà vào bệnh viện, tiếp tục nhận điều trị.
Vì vậy đến phiên xét xử cuối cùng, bà Hạ Vân Thường đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng đó là chuyện của nửa năm sau đó.
Ngày bà Hạ bị đưa vào bệnh viện tâm thần là Mộ Dạ Bạch tự mình lái xe tiễn bà.
Bà Hạ Vân Thường ngồi ở ghế phụ, dây an toàn thắt chặt.
Vào lúc tiếp nhận phán xử, tinh thần bà vốn đã tan nát rồi, lúc này hiếm hoi bình tĩnh được, bà dựa vào thành ghế cô độc rơi lệ.
Đến đoạn cuối cùng, Mộ Dạ Bạch cũng không tiễn bà.
Cố Thiên Tầm không đến vì sợ làm bà kích động.
Ngồi ở ghế sau cũng chỉ có lão phu nhân.
“Con trai, con thật sự nhẫn tâm làm vậy sao?” Bà Hạ Vân Thường không đời nào chịu vào bệnh viện tâm thần.
Những ngày tháng trong đó thật sự quá khó trôi qua.
Xe đến đến nơi, Mộ Dạ Bạch dừng lại bên đường.
Anh bước xuống bên ghế phụ, kéo cửa ra, vuốt nhẹ lên gương mặt tiều tụy của bà. “Mẹ, mẹ phải ngoan ngoãn đi bệnh viện, uống thuốc đều đặn đúng giờ, mẹ biết chưa?”
“Có phải con không cần mẹ nữa không? Mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ biết lỗi rồi còn không được sao?” Bà Hạ Vân Thường nắm chặt lấy tay con trai. “Mẹ sẽ không hại người nữa, cũng không ngăn cản con và Cố Thiên Tầm ở bên nhau nữa, như vậy cũng không được nữa sao?”
Mắt Mộ Dạ Bạch mờ đi ầng ậng nước.
Cổ họng anh nghẹn lại khó chịu.
Anh không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy mẹ.
Các bác sĩ trong bệnh viện đi ra.
Lão phu nhân ngồi ở ghế sau cũng đi xuống khỏi xe. “Dù thế nào thì cũng vào trước đã.”
Bà nhìn gương mặt con dâu đang đầm đìa nước mắt. “Biết lỗi mà sửa sai là chuyện tốt, nhưng cũng phải khám bệnh, bệnh không thể không chữa con à.”
Cuối cùng, bà Hạ đã quay trở lại bệnh viện.
Tất cả mọi chuyện đến cuối cùng cũng đã có cái kết tốt nhất.
Mọi chuyện qua đi được 40 ngày thì đến ngày thất tịch. Lễ tình nhân.
Cố Thiên Tầm đang làm việc ở công ty Lan Điền, cô cùng đồng nghiệp thảo luận một dự án mới ở công ty thì bỗng...
“Thiên Tầm, có người tìm cô kìa!” Sếp Ngô gõ cửa phòng họp, gọi cô.
Cô không ngẩng đầu lên.
Dương Mộc Tây nhìn sang cô một cái, lúc này mắt cô mới rời khỏi tài liệu để ngước lên. Nhìn thấy người đứng trước cửa, cô kinh ngạc thốt lên.
“Sao anh lại đến đây?”
“Có chuyện tìm em.” Đến tìm cô, không ai khác chính là Mộ Dạ Bạch. Anh nhìn đống tài liệu trong tay cô, biết rồi còn hỏi. “Em bận không?”
Cố Thiên Tầm còn chưa kịp trả lời thì Ngô Ca lập tức cười. “Không bận, không bận gì, Thiên Tầm, cô mau ra đi.”
“Sếp, dự án này tôi vừa...”
“Chuyện đại sự đăng ký kết hôn, cô còn lấn cấn dự án gì nữa chứ. Giao việc đang làm dở cho Mộc Tây, cô mau đi với Mộ tổng đi.”
Đăng ký kết hôn?
Dương Mộc Tây khẽ nhéo cô một cái. “Sao cậu không nói gì với mình?”
Cô nói đầy oan uổng: “Chính tớ cũng không biết cơ.”
Cô vội đặt tài liệu xuống, cười rạng rỡ bước ra.
Trong phòng hội nghị, những đồng nghiệp khác đều lên tiếng nịnh. “Mộ tổng, anh đến đây rồi thì chúng tôi có được ăn kẹo mừng không vậy?”
“Tôi muốn có sô cô la!”
“Có hết có hết! Ở phòng làm việc của tôi, lát nữa tôi đi phát cho mọi người.” Sếp Ngô trả lời hộ anh.
Cố Thiên Tầm bước về phía Mộ Dạ Bạch, Mộ Dạ Bạch nắm chặt lấy tay cô.
Cô khẽ mỉm cười, anh quay sang nói với Ngô Ca. “Tôi đem người đi đã, lát nữa mang về trả công ty.”
“Không sao, không sao ạ. Đã là người của Mộ tổng rồi thì anh muốn dùng bao lâu cũng được.”
Cố Thiên Tầm á khẩu.
Sao lời nói này nghe có vẻ kỳ quặc dữ vậy?
Hai người đi rồi, để lại cả một phòng những người đang ngưỡng mộ chết được.
Dương Mộc Tây nhìn theo bóng họ, vui thay cho hai người, đồng thời cô cũng không tránh khỏi có chút sầu cảm.
Tất cả các cặp đôi đều dần dần được hưởng trái ngọt, còn người đàn ông của cô giờ này lại đang ở đâu?
...............
Lên xe xong, Mộ Dạ Bạch thắt dây an toàn cho cô, cô còn cười. “Đã lâu vậy rồi em tưởng anh đã quên mất luôn chuyện kết hôn rồi chứ.”
Nửa năm.
Nửa năm nay, vụ án của mẹ cứ vướng bận lấy tâm trí anh.
Tâm trạng anh không vui, vì vậy anh không nhắc chuyện kết hôn, cô cũng không nhắc đến.
“Chuyện đại sự như vậy, chỉ có em mới quên thôi.” Mộ Dạ Bạch vừa nói chuyện với cô vừa quay đầu xe.