Ánh mắt anh nhìn Dương Nguyệt lại càng nồng cháy khiến tim cô không ngừng đập loạn nhưng lại càng không thể kháng cự.
“Bộ đồ ngủ này còn mới nguyên, đến mác áo vẫn còn kia.” Lý Vũ Sâm lên tiếng.
Dương Nguyệt cúi mắt nhìn, thấy một tấm nhãn mác nhỏ xinh rồi cô quay đầu nhìn anh.
Anh khẽ cong môi, nheo mắt nhìn cô. “Những lời vừa nãy là anh đùa em thôi.”
“Những lời nào?”
Anh biết cô hiểu rõ rồi còn vờ hỏi, nhưng anh vẫn trả lời. “Đưa cả trăm cô gái về đây... thực ra em là người đầu tiên.”
Anh giải thích.
Cô nheo mắt nhìn anh cảnh giác như một chú mèo cảnh giác. “Nếu em thật sự là người đầu tiên, vậy cái này là gì?”
Cô cầm bộ đồ ngủ trong tay giơ lên như giơ tội chứng của anh.
Thực lòng cô cũng không biết có nên tin người đàn ông này không.
Cô Diệu Vi hôm nay không phải cũng rất thân mật với anh đó sao.
Cũng có thể...
Còn vô số các cô Diệu Vi khác nữa.
Nói tóm lại, cô hoàn toàn không hiểu gì về anh.
Cô chỉ biết rằng anh tên là Lý Vũ Sâm, xuất thân gia thế cô đều không biết.
Lý Vũ Sâm cảm giác chắc mình bị điên rồi, tự nhiên lại thích bị cô chất vấn tra hỏi như vậy.
“Bộ đồ này là của chị họ anh, trước chị ấy ở đây, sau thì anh dọn đến đây ở còn chị ấy đi nơi khác rồi, vẫn còn một ít đồ để lại.”
“Chị họ anh?” Dương Nguyệt nhíu mày như đang nghĩ ngợi xem liệu anh nói vậy là thật hay giả.
“Ừm, hôm nào rảnh anh đưa em đi gặp chị ấy. Nếu em không tin thì có thể tự mình đi hỏi chị ấy.” Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay cô, giọng nói dịu dàng. “Hỏi chị ấy xem bộ đồ ngủ này có phải của chị ấy không, rồi hỏi xem đời sống của anh có loạn như vậy không.”
Dương Nguyệt cảm giác tay mình nóng ran như bị lửa đốt.
Cô hít sâu vào một hơi, rụt tay lại, vòng ra sau lưng.
“Không cần.” Cô nhìn anh một cái, sịt mũi một cái như để nhấn mạnh thêm những điều sắp nói. “Sao em phải hỏi những chuyện này chứ? Cuộc sống riêng của anh em không quản.”
Khuôn mặt đỏ bừng của cô thêm vẻ e lệ hiện rõ lên trong mắt Lý Vũ Sâm càng khiến anh cảm thấy cô đáng yêu chết đi được.
Anh chỉ cảm thấy mỗi một cử chỉ một động tác nhỏ của cô đều đáng yêu như vậy.
Thật sự rất xinh đẹp.
Lý Vũ Sâm tự mình nhận định rằng anh gặp qua vô số người, nhất là phụ nữ thật không biết bao nhiêu mà kể, thế nhưng đến giờ không hiểu bằng một cách vi diệu nào đó mà anh lại nằm gọn trong tay cái cô nhóc này.
Anh cúi đầu, đột nhiên tiến lại gần cô.
Đầu anh chạm xuống trán cô. Chiếc mũi ngày một áp sát.
Dương Nguyệt nín thở, bất giác lùi ra sau một bước. Bóng người cao lớn của anh ngày càng sát gần.
Cô nắm chặt bộ đồ ngủ trong tay, hồi hộp đứng im.
Giọng anh cùng hơi thở khẽ phả lên tai cô. “Anh tưởng là em muốn quản.”
Miệng cô khô khốc, cổ họng như nghẹn lại. “Anh... em buồn ngủ rồi, anh... ư...”
Còn chưa nói hết, anh đột ngột cúi đầu hôn lên môi cô.
Trong đầu Dương Nguyệt cảm giác có dây thần kinh nào đó ngừng hoạt động, đây là nụ hôn thứ hai trong buổi tối ngày hôm nay.
Lần đầu còn xa lạ, lần hai trở nên quen thuộc.
Lần này càng mãnh liệt nồng nàn hơn lần trước, và cũng thẳng thắn hơn.
Cô vừa định giãy giụa thì anh đã nắm chặt lấy eo cô, khiến người cô áp chặt vào lòng mình.
Cô đã hoàn toàn mất hết lý trí, bộ đồ ngủ trong tay rơi xuống đất, theo bản năng đưa tay lên đặt lên cổ anh, thân người mềm mại của cô khẽ vươn lên phía trước, đón nhận nụ hôn của anh.
Anh cao như vậy.
Còn cô lại bé nhỏ.
Cô kiễng chân với lên có hơi khó nhọc, anh lập tức ôm lấy chân, nâng người cô lên, để hai chân cô áp lên eo mình.
Nâng khuôn mặt cô và đặt vào đó nụ hôn sâu lắng, dù có hôn thế nào vẫn cảm thấy không đủ.
Hôn đến khi môi và lưỡi đều tê liệt, anh mới lưu luyến thả cô ra.
Mắt cô mờ đi, ngân ngấn nước, khuôn mặt nhỏ đỏ rần rần. Nhìn cô như một chú mèo con đang sợ hãi.
Anh bỗng mềm lòng, thấy thương cô, nhưng không hề có chút ăn năn nào về hành vi vừa nãy của mình.
“Làm em sợ hả?”
Dường như cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ lắc đầu rồi lại gật đầu. Ánh mắt càng thê lương.
Cô thấy tủi thân.
Cô đã thân mật với một người đàn ông như vậy, thân mật đến mức chân đang đặt trên người anh.
Đây là lần đầu tiên.
Lý Vũ Sâm vẫn đang ôm cô, không chịu buông tay.
Anh không nỡ bỏ ra.
Không biết rằng nếu buông ra rồi thì đến bao giờ mới có thể được ôm lại nữa.
Anh chỉ muốn lại gần cô, gần cô thêm chút nữa.
“Cậu ta từng hôn em như thế này chưa?” Anh hỏi, giọng khàn khàn.
Cậu ta?
Bùi Cẩm Xuyên?
Bỗng chốc cô bị sự day dứt ập đến, cảm thấy cắn rứt vô cùng.
Cô là người đã có bạn trai rồi lại còn hôn người đàn ông khác nữa.
Cô khó chịu. “Anh bỏ em xuống.”
“Không bỏ.”
Cô nắm lấy cổ áo anh, mắt rưng rưng không nói gì. Ánh mắt đó đã nói lên tất cả.
Lý Vũ Sâm động lòng, anh lùi lại một bước, đặt cô lên chiếc giường sau lưng.
Khắp người anh chỗ nào cũng đang căng cứng.
Máu huyết sôi sục như thể bất cứ lúc nào cũng có thể phụt ra vậy.
“Cô nhóc, em và cậu ta còn chưa kết hôn. Em không thuộc về cậu ta. Ở đây...” Ngón tay anh chỉ lên ngực trái cô chỗ trái tim. “Chỗ này là của ai đều là quyền của em.”
Đúng vậy, yêu ai, là do cô quyết định.
Nhưng lúc này cô mất kiểm soát, động lòng, đó là tình yêu sao?
Bản thân cô cũng không rõ.
Hơn nữa...
Một trái tim không thể chứa cùng lúc hai người được.
Đã có Bùi Cẩm Xuyên rồi, sao còn có thể dung nạp thêm người khác được chứ?
Làm vậy là bạc tình, là vô liêm sỉ, là phóng túng.
“Những ngày vừa rồi ở bên nhau, chắc hẳn em biết anh đối với em thế nào. Có lẽ em sẽ nghi ngờ, dù gì chúng ta cũng quen biết chưa lâu. Thậm chí đến cả bản thân anh cũng nghi ngờ, không dám tin.”
Ánh mắt Lý Vũ Sâm nhìn cô nồng nàn, trong con ngươi đều là hình ảnh cô.
Ngón tay khẽ vuốt tóc cô. “Cách biệt giữa chúng ta lớn như vậy, sao anh cso thể bị một tiểu nha đầu như em thu phục chứ? Nhưng giờ anh buộc phải thừa nhận, đúng là như vậy, hơn nữa, anh cam tâm tình nguyện.”
Trong ánh mắt anh đều là sự rung động.
Dương Nguyệt nhắm mắt lại, hai hàng lông mi khẽ run lên.
Hồi lâu...
Cô khẽ mấp máy môi, khẽ nói. “Em... em biết rồi.”
Những lời anh nói khiến cô chấn động, nói đúng hơn là bị kinh động.
Dù gì cô vẫn còn ít tuổi, vẫn là một cô bé, Lý Vũ Sâm sợ mình gây sức ép quá thì phản tác dụng khiến cô sợ mất dép.
Vì vậy, dù rất không muốn thả cô ra thì cuối cùng cũng vẫn buông tay.
“Những lời anh nói tối nay em hãy từ từ suy nghĩ. Ngủ ngon!” Anh hôn nhẹ lên trán cô. “Ngủ sớm đi.”
Anh đóng cửa lại rồi rời đi.
Hồi lâu sau, Dương Nguyệt vẫn nhắm mắt nằm trên giường, đôi môi cô như vẫn còn lưu lại mùi và hơi ấm của anh.
Cái cảm giác đó cứ vương vấn mãi trong lòng cô.
Những lời anh nói vừa nãy... là bày tỏ sao?
Anh thích mình?
Cô mở mắt ra nhìn đăm đăm lên trần nhà.
Rốt cuộc anh ấy thích mình ở điểm nào? (⊙_⊙) So với Diệu Vi thì cô chẳng bằng bất cứ điểm nào cả.
Ầy, ngoại trừ trẻ hơn, ngây thơ, non và xanh ra...
Vì vậy, đàn ông quả nhiên đều thích con gái trẻ tuổi?
..............
Phòng bên kia.
Người đàn ông sắp 30 tuổi nằm trên giường, lật qua lật lại, cả đêm đều mơ thấy xuân mộng.
Trong mơ đều là cô.
Sáng ra tỉnh lại, cổ mỏi nhừ. Lại là một đêm cực hình.
Anh thật muốn gào thét, bước vào nhà tắm, xối nước lạnh.
Lạnh cóng cả người, cái chỗ nào đó tạm thời yên phận nằm im.
Nghĩ đến cô nhóc còn đang ngủ dưới lầu, trong lòng anh bỗng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Khoác áo tắm, anh khẽ khàng đi xuống. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, muốn ngắm nhìn cô lúc ngủ, thế nhưng...
Trên giường trống không.
Ga giường đã được trải lại, thẳng thớm, tươm tất.
Một nếp nhăn cũng không có, cứ như thể chưa từng có người nằm ngủ trên đó.
Anh cau mày, sắc mặt sa sầm lại. “Nguyệt Nguyệt?”
“...” Không có tiếng người đáp lại. Anh đẩy cửa, thò đầu vào, trong nhà tắm nhà vệ sinh đều trống không.
Anh quay người đi ra, căn phòng im ắng như thể chưa từng có ai ở đó.
“Dương Nguyệt!”
Anh gọi to lên. Nhưng vẫn không có tiếng đáp lại như trước.
Cô nhóc này lại đang bày trò gì vậy?
Anh bước vào phòng khách lớn, định lấy điện thoại bàn gọi cho cô. Vừa nhẫn số xong thì ánh mắt anh bỗng bị vật gì đó màu đỏ trên bàn thu hút sự chú ý.
Anh gác điện thoại, nheo mắt lại.
Sau khi nhìn kỹ đó là một cọc tiền, ánh mắt anh sa sầm lại.
Dưới sấp tiền đó là một mẩu giấy.
Nét chữ nhỏ nhắn giống như người.
“Lý tiên sinh, em trả trước anh 5000. Xin lỗi, em biết là hơi ít nhưng số tiền còn lại em sẽ cố gắng mau chóng trả hết cho anh.”
Còn một tờ giấy nữa, là giấy ghi nợ, bên trên liệt kê hết những khoản tiền cô nợ anh.
Tính toán rõ ràng đến vậy.
Có lẽ là đã xác định rõ, muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh.
Vì vậy, đây là kết quả của việc tối qua cô suy nghĩ kỹ rồi đưa ra quyết định?
Lý Vũ Sâm dựa người vào sofa, nhắm mắt lại.
Mở mắt ra, trong đáy mắt anh như có một lớp mây đen dày đặc đang bao phủ.
Đối với cô, anh là một người có thể dễ dàng, tùy tiện vứt bỏ như vậy.
Giờ anh đã hiểu, đã hiểu ra bản thân mình trong lòng cô như thế nào rồi.
...............
Lý Vũ Sâm châm một điếu thuốc hút.
Hút xong, anh ném tàn thuốc và cả tờ giấy kia vào sọt rác.
Tờ giấy ghi nợ thì giữ lại.
Đặt nó cùng với chiếc điện thoại mà cô gửi lại.
...............
Vừa sáng sớm, Dương Nguyệt chống đôi mắt thâm quầng của mình về ký túc xá.
Vừa mở cửa ra, Hướng Nam bỗng chốc ngồi dậy khỏi giường. Đầu tóc rối bù, khuôn mặt cô có phần tiều tụy.
Dương Nguyệt giật mình. “Cậu tỉnh rồi à? Tớ làm cậu thức giấc à?”
“Cậu về rồi?” Giọng Hướng Nam trầm trầm như đang buồn.
Dương Nguyệt lạnh cóng, vội trút bỏ chiếc váy trắng xuống, khoác lên người áo sơ mi và quần bò.
Đến khi xong xuôi, cô mới nói với Hướng Nam. “Có phải cậu mơ thấy ác mộng không? Nhìn sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm.”
“À, ừm.” Thần sắc Hướng Nam có vẻ hốt hoảng. “Phải rồi, tối qua cậu...”
Dương Nguyệt cắn môi, ánh mắt lúng túng.
Hướng Nam nhìn thấy, có vẻ khó chịu.
“Nghe nói, cậu đi tìm Bùi Cẩm Xuyên. Tối qua cậu... ở lại đấy à?”
“....” Dương Nguyệt im lặng, cô leo lên giường, nằm đó, không nói gì.
Trong lòng chất chứa đầy tâm sự.
Hướng Nam thấy vậy, tự cười nhạo bản thân. “Thôi được rồi, đây đều là chuyện của bọn cậu, tớ hỏi làm gì chứ? Hơn nữa, các cậu là người yêu của nhau...”
“Đêm qua tớ không ngủ chỗ anh ấy.”
Dương Nguyệt ngập ngừng lên tiếng.
“Không ngủ lại đó? Thật vậy sao?” Hướng Nam vốn nằm xuống rồi, nghe thấy vậy lại ngồi bật dậy.
Dương Nguyệt nhìn cô một cái.
Khuôn mặt tiều tụy của cô ấy bỗng chốc sáng rỡ lên một chút.
“Tớ... tối qua ở lại nhà một người bạn.” Dương Nguyệt lắp bắp nói, không dám nhắc đến Lý Vũ Sâm.
Hướng Nam cười.
“Tớ biết ngay mà. Cậu là một người biết giữ mình, chắc chắn sẽ không làm những chuyện tùy tiện như vậy!”
Tâm trạng cô ấy bỗng vui hẳn lên.
Dương Nguyệt day dứt, cuộn tròn người trong chăn.
Biết giữ mình?
Cô là người biết giữ mình sao?
Cô gái biết giữ mình sẽ không tùy tiện hôn một người đàn ông phải không?
“Nguyệt Nguyệt, có phải cậu có tâm sự gì không? Thấy cậu về nhà rồi cứ ủ rũ không vui vậy. À mà, tớ quên mất không hỏi cậu, tối qua cậu ở lại nhà người bạn nào vậy? Tớ có quen không?”
“Nam Nam, lát nữa cậu xin nghỉ giúp tớ, tối qua tớ không ngủ được mấy, tiết đầu tớ không đi nữa.”
Cô kéo chân lên trùm qua đầu.
Giống chú ốc sên thu mình vào vỏ.
“Ừm, được.” Thấy vậy, Hướng Nam ngẩn người gật gật đầu, cũng không hỏi nữa.