Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 260: Sợ hãi



Anh cười nhạt. “Giờ không phải bắt cá hai tay nữa rồi? Dương Nguyệt, tình cảm của cô bây giờ là với mỗi người một kiểu khác nhau.”

Cô bị những lời giễu cợt đó đả kích đến mức nổi giận xù lông lên đáp lại. “Tình cảm của tôi với mỗi người một kiểu khác nhau thì liên quan gì đến anh. Anh và ảnh hậu đã công khai ở bên nhau rồi giờ còn tách cô ta ra để tìm tôi, giờ không phải anh cũng đang bắt cá hai tay đó sao? Anh có tư cách gì mà nói tôi?”

Đôi môi cô mím chặt, nói một tràng dài.

Thần sắc bừng bừng như muốn phát tiết hết ra ngoài ngọn lửa đang rừng rực cháy trong lòng.

Cô đang tức giận gì chứ? Cô không rõ hay không muốn làm rõ, hoặc sợ biết rõ rồi...

Lý Vũ Sâm áp sát cô vào tường, ánh mắt anh phát ra tia nhìn lạnh lẽo. “Em hy vọng tôi đi tìm cô ta chứ không đến tìm em?”

Anh trầm giọng hỏi.

Mặt ghé sát lại, hơi thở nồng ấm phả lên mặt cô. Cô thở gấp, có phần sợ hãi khoảng cách gần như thế này.

Đôi mắt cô nhìn ra chỗ khác, không dám đối diện với anh. Nhưng không nhịn được, cuối cùng khẽ ngước lên, nhìn trộm anh một cái, phát hiện ra anh đang nhìn mình.

Cô hoảng hốt, trong lòng rối bời.

“Anh... anh tránh ra!” Cô đẩy anh ra.

Nhưng lại bị anh đưa tay ra túm lấy hai tay, giơ lên trên đầu.

Cô trợn tròn mắt, cằm bị anh dùng bàn tay còn lại nắm lấy. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sâu lắng, thâm trầm như muốn cả người cô tan chảy.

“Rốt cuộc là tính cách em kiên nhẫn được lâu như vậy, hay em căn bản không hề bận tâm?”

Anh thấp giọng hỏi, âm thanh khàn khàn. Cô nghe thấy mà cảm thấy ngứa ngáy.

Như có con côn trùng đang gặm nhấm từng tế bào trong người cô, từ tai xuống đến khắp người, lan cả vào trong tim.

Tê dại đờ đẫn, hoàn toàn không có chút sức lực nào.

Cô không biết rốt cuộc mình làm sao nữa, ở bên Bùi Cẩm Xuyên cô không hề như vậy.

“Lý Vũ Sâm, tôi...” Cô rất bất lực lên tiếng.

Nhưng tiếng nói yếu ớt của cô vừa phát ra đã bị anh cúi đầu xuống, ngậm trọn lấy môi cô.

Cô kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng, âm thanh vụn vỡ bị anh nuốt lấy.

Nhưng anh không hề hôn sâu, chỉ một lúc sau đã lùi ra.

Ánh mắt nhìn cô lúc này ươn ướt như được phủ một lớp sương mờ, khiến trái tim cô như cũng tan ra theo.

“Không cần trả lời anh, giờ anh không muốn nghe em nói bất cứ điều gì.” Lý Vũ Sâm mím môi.

Giọng nói anh đầy sự lạc lõng.

Đến giờ, người duy nhất có thể khiến anh có cảm giác như vậy chỉ có cô mà thôi.

Lúc này, tâm trạng anh đã tồi tệ đến cực điểm. Anh cố tình khiến chuyện đi lại giữa mình và Lạc Li trở nên rầm rộ là vì cớ gì, trong lòng anh hiểu rất rõ.

Nhưng mục đích lại hoàn toàn không đạt được.

Nó chỉ khiến anh hiểu ra một chuyện duy nhất. Đó là – cô không hề quan tâm...

“Lý Vũ Sâm...” Cô gọi anh, giọng mềm hẳn đi, cơ thể cô áp vào tường hơi động đậy một chút.

Cử động đó bỗng chốc khiến cho hơi thở Lý Vũ Sâm trở nên nặng nề hơn, bụng dưới anh căng tức khó chịu.

“Động đậy lung tung gì vậy?” Anh khẽ mắng cô, giọng không nghiêm khắc nhưng ẩn giấu sự khổ sở đè nén.

Cô cảm thấy ấm ức, khẽ cong môi. “Em... ngứa quá. Cả người đều ngứa ngáy khó chịu.”

Nghe thấy vậy Lý Vũ Sâm mới chợt nhớ ra vừa nãy cô đã uống rượu.

“Bị dị ứng à?”

Sao anh lại biết?

Dương Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu. “...Vâng.”

Cô thật sự ngứa đến phát hờn, Lý Vũ Sâm nhìn thấy không nỡ bèn lùi ra một bước, buông cô ra.

Nhìn quanh một vòng, anh nắm lấy tay cô. “Lại đây với anh.”

“Ấy, không được. Anh đợi đã.” Cô không chịu đi theo anh, nhìn anh trân trối. “Lam Thiên còn ở bên trong, em không thể ra ngoài được. Em được phu nhân bỏ ra số tiền lớn thuê đến để chăm sóc cho nó, giờ em đi với anh thì khác nào trốn việc.”

Lý Vũ Sâm thật sự hết cách.

Cô chính là người như vậy, còn ít tuổi nhưng rất có nguyên tắc trong mọi chuyện.

“Em cần tiền đến vậy sao? Công việc như vậy mà cũng làm?” Lý Vũ Sâm vừa hỏi vừa rút điện thoại ra tìm số.

“Ừm, kiếm được tiền thì đương nhiên phải làm rồi.” Cô dẩu môi, nói nhỏ. “Đến cả việc ký hợp đồng với anh mà em còn làm thì đương nhiên chuyện này chẳng có gì.”

Lý Vũ Sâm ngẩng lên nhìn cô một cái. “Nếu đã thích tiền như vậy tại sao không muốn làm tiếp?”

Cô nhìn anh, cảm giác anh biết rõ rồi còn hỏi.

Rõ ràng là vì...

“Ồ, anh nhớ ra rồi, là vì anh có ý nghĩ đi quá với em.” Lý Vũ Sâm làm bộ lúc này mới nghĩ ra, Dương Nguyệt mặt đỏ bừng, rút tay ra khỏi tay anh, nhưng bị anh nắm lấy, không chịu buông ra.

Cuộc gọi đi đã có người nhấc máy. “Con trai cậu đang ở phòng 3041 ngủ rồi, cậu vào đây đi, nếu không bị người ta bắt đi thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

“Dương Nguyệt đâu? Không phải còn cô ấy ở đấy à?”

Lý Vũ Sâm nhìn sang Dương Nguyệt một cái. “Cậu coi cô ấy là mẹ đứa trẻ à? Tôi đưa đi cô ấy đi đây, cậu mau lên đi. Cho cậu thời gian 1 phút để đến đây.”

Lam Tiêu tắt máy.

Cảm giác thương hại con trai.

Mối tình đầu bị kẻ khác nhân lúc nó ngủ say cướp đi mất.

Thật đáng thương.

Không đến 1 phút sau, Lam Tiêu xuất hiện. Lý Vũ Sâm đã lôi Dương Nguyệt đi rồi.

Đi đâu?

Tất nhiên là một phòng khác trên du thuyền.

Anh đẩy cửa ra, Dương Nguyệt đứng bên ngoài, có chút ngập ngừng không dám bước vào, trong lòng phập phồng lo lắng.

Lý Vũ Sâm hiểu cô đang lo lắng điều gì bèn bước nhanh vào, dựa vào cửa nhìn cô. “Không dám đi vào? Sợ anh ăn thịt em à?”

Cô không nói gì.

Lý Vũ Sâm cười nhạt một tiếng. “Anh rất có khả năng sẽ ăn thịt em đấy.”

Cô tròn mắt, định chạy nhưng không đợi cô kịp phản ứng, anh đã giơ tay ra kéo cô vào trong phòng.

Anh ấn người cô ngồi xuống sofa.

Không biết anh lấy đâu ra một tuýp thuốc bôi chữa dị ứng, vừa nặn thyoosc ra vừa bật đèn tường bên cạnh. “Để anh xem tay em nào.”

Vì câu nói lúc trước của anh mà đến giờ trong lòng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, tim đập thình thịch.

Cô cũng không biết phải làm gì, chỉ còn biết ngồi đờ ra đó.

Anh ngẩng lên nhìn cô một cái, tóm lấy cánh tay đang đơ ra của cô. Cả một mảng đỏ những nốt mẩn khiến anh cau mày, trách cứ. “Đã biết mình bị dị ứng rượu rồi còn dám uống?”

Giọng anh rất nghiêm nghị, nhưng...

Trong lòng Dương Nguyệt bất giác cảm thấy ấm áp. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà anh vẫn còn nhớ.

“Hôm nay em đi cùng Lam tổng, người khác mời rượu, nếu đến cả nhấp môi em cũng không uống, vậy thì quá không nể mặt Lam tổng rồi.”

“Mặt mũi hắn thì kệ hắn chứ, có cần thiết phải hành hạ bản thân như vậy không?” Lý Vũ Sâm cảm thấy rất bức xúc với Lam Tiêu.

Anh nặn thuốc ra, thoa lên cánh tay cô.

“Nhưng anh ta là bạn anh.” Dương Nguyệt khẽ nói.

Cúi mắt nhìn bộ dạng chăm chú của anh hiện lên trong mắt mình, cô cảm giác ngón tay anh đang di thành hình vòng tròn trên da mình, sự ấm nóng đó khiến cô hơi run rẩy.

Giống như có vật gì đó khiến tim cô nhức nhối.

Cùng một loại thuốc, Cẩm Xuyên bôi khiến cô cảm thấy dễ chịu, còn người đàn ông trước mặt...

Lại khiến tim cô run lên.

Tại sao lại khác nhau đến thế?

“Đang nghĩ gì vậy?” Anh đột nhiên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình ngây ra của cô.

Mặt cô bỗng đỏ bừng.

Lập tức lắc đầu. “Không có gì, không nghĩ gì cả.”

Cô quay mặt đi, làm bộ nhìn ra khắp phòng.

Lúc này mới phát hiện căn phòng này là phòng tình nhân. Ánh sáng tím đầy dụ hoặc cùng chiếc giường tròn đầy gọi mời.

Đến gối cũng là hình trái tim.

Trên ga giường trải đầy hoa hồng.

Đến một người không có chút kinh nghiệm nào trong tình trường như cô còn cảm thấy bầu không khí này nguy hiểm dụ hoặc đến thế nào.

Tim cô không kiềm được mà xao động.

“Em ở đây có phải rất không thích hợp không?” Cô hỏi anh, thu lại ánh nhìn. Anh quay sang nhìn cô.

“Vậy là ý gì?”

“Căn phòng này... là chuẩn bị riêng cho anh và Lạc Li phải không?” Tim cô bỗng chua xót, vừa nói vừa rụt bàn tay đang ở trong tay anh về. “Để em tự bôi thuốc thì hơn, nếu không lát nữa Lạc Li đi vào nhìn thấy chúng ta thế này... muốn giải thích cũng khó.”

Cô đứng dậy, Lý Vũ Sâm kéo cô trở lại.

Giống như giận dỗi, cô lại đứng dậy lần nữa, anh lập tức một tay kéo cô vào lòng mình, đặt yên trên đùi.

Một tay ôm trọn lấy vòng eo thanh mảnh của cô.

Hơi thở đầy nam tính đó bủa vây lấy khiến cô không còn dám động đậy nữa.

Cô quay lại, dè dặt nhìn anh, ánh mắt long lanh như bị mờ một lớp nước.

“Em định bao giờ về cùng Cẩm Xuyên?” Anh hỏi cô.

“...Hả?” Bị anh ôm chặt lấy, đầu óc cô như một màn trống rỗng, đến câu nói của anh cô cũng không nghe rõ.

Hai bàn tay nắm vào nhau, ngón tay đều cứng đờ.

“Chuyện về ra mắt bố mẹ.” Anh nhìn cô mặt không chút biểu cảm.

“Để... xem tình hình đã.”

Xem tình hình?

“Tốt nhất là em đừng mơ mộng hão huyền nữa! Anh sẽ là người đầu tiên đứng lên phản đối!” Lý Vũ Sâm nắm chặt lấy cằm cô, không kìm được mà nghĩ lại chuyện đêm đó, cảm giác như có một luồng khí nóng thiêu đốt trong người mình. “Còn dám vào nhà nghỉ thuê phòng với nó! Nguyệt Nguyệt, em to gan thật đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.