Dương Nguyệt nhìn một cái là thấy ngay trên cổ cô ấy có một vết hằn đỏ.
Không, không chỉ có một vết. Mà là rất nhiều rất nhiều vết.
Nếu là trước đây, cô hẳn là không thể nhìn một cái mà nhận ra ngay đó là vết hôn, nhưng giờ đây trước ngực cô cũng có một cái, cô có thể không rõ điều đó sao?
“Nam Nam, cậu có bạn trai từ khi nào vậy? Sao cậu chưa từng nói với tớ?” Dương Nguyệt kỳ lạ hỏi.
Hơn nữa lại còn thân mật đến mức này nữa.
Bình thường đều không thấy cô ấy có chút dấu hiệu nào của việc có người yêu.
Cô và Bùi Cẩm Xuyên ít nhất ngày nào cũng gọi mấy cuộc điện thoại, thỉnh thoảng nhắn tin với nhau, nhưng Hướng Nam thì quá rõ ràng rồi, điện thoại cô ấy lúc nào cũng sạch bách.
Trong điện thoại trừ mấy người bạn học cùng lớp ra thì chỉ có mỗi điện thoại của người nhà mà thôi.
“A?” Hướng Nam bị câu hỏi của cô làm cho đơ người ra một lúc.
Chú ý đến hướng mắt cô nhìn, mặt Hướng Nam đỏ bừng, tay bỗng đưa lên che nơi đó, miệng cô ta lắp bắp hồi lâu không biết là đang định nói gì.
Ánh mắt nhìn Dương Nguyệt cũng rất phức tạp.
Dương Nguyệt cảm thấy ánh mắt này thật kỳ lạ. Là e thẹn sao?
“Nếu cậu không muốn trả lời thì không cần nói nữa.”
Cô nói. Dù gì mình và Lý Vũ Sâm yêu nhau, Hướng Nam cũng không biết.
“...ừm.” Hướng Nam có chút sượng sùng, vội gật gật đầu. “Vậy... tớ đi rửa mặt đây.”
Hướng Nam quay người về phía phòng vệ sinh, lấy khăn mặt dấp nước rồi úp lên mặt.
Dương Nguyệt không kìm được, quay đầu nhìn theo.
Dù trông bộ dạng Hướng Nam đang nặng trĩu tâm sự nhưng trên mặt vẫn không giấu được nụ cười.
Nụ cười đó ngọt ngào, hạnh phúc như vậy.
Có thể thấy rằng cô ấy thật sự đã sa vào tình yêu rồi.
Dương Nguyệt không nhịn được mà cảm thấy rất hiếu kỳ, đây là anh chàng rơi từ đâu ra vậy, sao lại có sức quyến rũ đáng kinh ngạc như vậy chứ, có thể trong một đêm mà bước vào trái tim cô ấy?
Trước đây Hướng Nam nhìn ai cũng không hứng thú.
“Nam Nam, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Dương Nguyệt đứng dậy đi về phía Hướng Nam.
Cô định nói với cô ấy chuyện mình và Lý Vũ Sâm.
Hy vọng Hướng Nam ủng hộ quyết định này của mình!
“Nhưng tớ hơi mệt rồi.”
Bộ dạng Hướng Nam có phần chán ngán, rửa mặt rồi muốn đi ngủ.
Cô ấy rõ ràng có ý né tránh, đến mắt cũng không dám nhìn cô.
Dương Nguyệt nhìn ra điều đó.
Cô ủ rũ.
Nhưng không nói thẳng ra.
Chỉ xụ mặt, gật đầu. “Ừm, vậy cậu ngủ đi.”
Cô không biết đã sai ở đâu.
Đang ủ rũ thì điện thoại bỗng vang lên.
Dương Nguyệt quay người về, cầm điện thoại lên. Nhìn thấy màn hình hiển thị hai từ “Cẩm Xuyên”, trong lòng cô vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.
“Nguyệt Nguyệt, sao cậu không nghe điện thoại? Là Cẩm Xuyên phải không?”
Dương Nguyệt đang chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng mình, không hề chú ý đến hai từ “Cẩm Xuyên” cô ấy gọi.
Rất chi là thân mật.
Cũng không hề phát hiện ra trên mặt Hướng Nam bừng lên một sự hào hứng khác thường.
Ngập ngừng một lúc, cô nghe điện thoại.
Áp lên tai.
Lặng lẽ bước ra hành lang bên ngoài.
Hướng Nam bất giác muốn đi theo, nhưng bước hai bước rồi dừng lại.
Lại quay về giường mình ngồi. Vừa nãy rõ ràng nói là muốn đi ngủ nhưng giờ lại không có chút buồn ngủ nào nữa.
................
Dương Nguyệt đứng bên hành lang, gió bên ngoài thổi đến khá mạnh.
Lý Vũ Sâm chọn đồ cho cô khá dày nên cũng không cảm thấy lạnh.
Nghĩ đến người đàn ông đó là không kìm được mà nhớ lại chuyện tối qua, lại nhìn hai chữ “Cẩm Xuyên” trên màn hình, cảm giác day dứt hổ thẹn áp đảo sự ngọt ngào trong lòng xuống.
Sự ngọt ngào được đổi lấy bằng việc làm tổn thương người khác là rất đáng hổ thẹn.
“Nguyệt Nguyệt.” Điện thoại vừa thông, giọng Bùi Cẩm Xuyên vang lên từ đầu dây bên kia.
Khàn khàn có chút bồn chồn lo âu.
“Anh sao thế?” Dương Nguyệt nghe thấy có gì đó không bình thường bèn lo lắng hỏi.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sáng sớm nay em gọi điện cho anh đều luôn tắt máy. Em gọi đến ý túc xá của anh, bạn anh nói anh không ở phòng.”
“Anh... anh xin lỗi, Nguyệt Nguyệt, tối qua anh và bạn học đi chơi. Đi hát.”
Dương Nguyệt càng kỳ lạ.
Lời anh nói hoàn toàn không khớp với những gì người bạn kia nói.
Nhưng cũng có thể hiểu được.
Vì cậu bạn kia cũng không chắc chắn.
“Vậy anh đã cả đêm không ngủ rồi à?” Dương Nguyệt cúi mắt xuống. “Hay là anh đi ngủ trước đi, muộn một chút em gọi cho anh.”
Cô nghĩ có lẽ vẫn cần chuẩn bị tâm lý thêm đã.
Cô chỉ muốn tắt điện thoại.
Hơn nữa... đột nhiên rất nhớ Lý Vũ Sâm.
Có anh ở bên thì những khó chịu và cắn rứt sẽ giảm đi rất nhiều. Cô cũng sẽ có nhiều động lực hơn.
“Đừng, Nguyệt Nguyệt, em đừng tắt máy!” Bùi Cẩm Xuyên đột nhiên vội vàng gọi cô.
“Dạ?” Dương Nguyệt ngừng lại, đợi xem anh nói gì.
“Nguyệt Nguyệt, giờ anh đang rất nhớ em, thật sự.... vô cùng nhớ...” Bùi Cẩm Xuyên nghẹn ngào nói, giọng bỗng bất giác nghẹn lại.
“Cẩm Xuyên, anh sao vậy?” Dương Nguyệt chưa từng thấy anh như vậy trước đâu nên trong lòng rất lo lắng.
“Anh thật sự rất yêu em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em trên sân khấu biểu diễ anh đã biết, cả đời này Bùi Cẩm Xuyên anh chỉ yêu một mình em thôi, Dương Nguyệt...”
Dương Nguyệt không biết nên nói gì tiếp.
Hôm nay anh thật sự rất lạ lùng.
Những lời bày tỏ đó chứa đầy sự chân thành và cảm động, từng từ từng chữ như găm vào lòng cô.
Tình cảm của anh càng sâu đậm bao nhiêu thì càng làm cô cảm thấy có lỗi bấy nhiêu.
“Đồng ý với anh, về nhà cùng anh được không? Nguyệt Nguyệt hãy lấy anh, hai chúng ta sẽ ở bên nhau! Nhận lời anh đi!”
Dương Nguyệt không nói được gì, vì những lời Bùi Cẩm Xuyên nói càng lúc càng kích động.
Cô thậm chí nghi ngờ rằng anh đã nhìn ra được điều gì đó.
Tim cô bỗng chốc thắt lại, vừa nãy còn định nói gì đó, bỗng nghe thấy đầu dây bên kia không ngừng. “Ụa... ụa” tiếng nôn.
Ngay sau đó là giọng cậu bạn cùng phòng với anh. “Cẩm Xuyên! Cậu làm gì vậy, sao lại uống đến mức này chứ! Em dâu, em tắt điện thoại đi, cậu ấy vật ra không còn biết gì nữa rồi.”
Sau đó...
Bên kia vang lên một tiếng “cạch”, điện thoại chỉ còn lại những tiếng “tút tút” dài.
“Cẩm Xuyên!” Dương Nguyệt gọi một tiếng, đã không kịp nữa.
Tim cô rất hỗn loạn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bình thường sức khỏe anh rất tốt, mà cũng chưa từng uống rượu như vậy.
“Sao vậy? Nguyệt Nguyệt, có phải Cẩm Xuyên xảy ra chuyện gì không?” Giọng Hướng Nam phập phồng lo lắng, vội vàng chạy ra.
Trên mặt bồn chồn thấy rõ.
Tâm trạng vô cùng lo lắng.
Dương Nguyệt nhìn cô ta đầy hoài nghi, trong mắt Hướng Nam thoáng qua một chút có tật giật mình, bất giác ý thức hành động vừa rồi của mình hơi quá.
Vội vàng lên tiếng giải thích. “Tớ... tớ chỉ là vừa nãy nghe thấy cậu gọi một tiếng lớn, sợ là xảy ra chuyện gì.”
Dương Nguyệt không biết có tin hay không, nhìn Hướng Nam một cái, gật đầu. “Cẩm Xuyên ngất đi rồi.”
“Vậy cậu còn bình tĩnh được như vậy nữa?” Câu nói này của Hướng Nam mang đầy chất vấn, và còn...
Rất bất mãn.
Nói xong, cô chạy vào phòng lấy áo khoác khoác lên người.
Dường như chạy ra khỏi cửa ký túc, đột nhiên nghĩ ra gì đó liền ngừng khựng lại.
Quay đầu.
Dương Nguyệt đang nhìn cô.
Hướng Nam cắn cắn môi, nói: “Anh ấy đã ngất rồi, cậu còn bình tĩnh được như vậy đứng đây nữa, Nguyệt Nguyệt, cậu thực sự yêu anh ấy sao?”
Dương Nguyệt không biết giờ trong lòng mình đang có cảm giác như thế nào nữa.
Cô thở dài một hơi, cúi đầu. Sau đó bước qua Hướng Nam. Lúc hai người lướt qua vai nhau, cô nói. “Cùng đi đi.”
Hướng Nam im lặng.
Trên đường hai người không ai nói một câu nào.
Đến lúc ngồi trong xe taxi rồi cả hai vẫn giữ im lặng. Không khí đột nhiên trở nên rất ngại ngùng.
....................
Lý Vũ Sâm đến văn phòng làm việc, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui.
Vừa ngồi xuống, trong đầu đã hiện ra hình ảnh của cô nhóc đó.
Không muốn kè kè suốt ngày sợ cô nhóc sẽ thấy anh phiền phức. Những cô bé còn ít tuổi, nên để tự do một chút, anh không thể cứ theo sát được.
Nhưng cuối cùng vẫn muốn nghe thấy giọng cô.
............
Lúc điện thoại của Dương Nguyệt vang lên, Hướng Nam còn tưởng là Bùi Cẩm Xuyên gọi đến, liếc mắt sang nhìn theo bản năng.
Nhìn thấy ba chữ “Lý Vũ Sâm” cô còn tưởng là mình hoa mắt.
Lúc này mới chú ý đến bộ quần áo trên người Dương Nguyệt là một bộ đồ hoàn toàn mới.