Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 269: Có anh ở bên liền yên tâm



Dương Nguyệt nhìn thấy vậy, nước mắt nóng hổi lăn dài. Giọng cô nghẹn lại, kéo tay anh. “Cẩm Xuyên, anh đừng như vậy...”

“Anh say rồi, đợi anh tỉnh lại rồi chúng ta nói chuyện, được không?” Dương Nguyệt nói giọng như khẩn cầu.

Cho dù giờ cô và anh đi đến bước đường này, dù tình cảm cô đối với anh không hẳn là tình yêu, nhưng đó cũng là thật lòng thích!

Sự trong sáng, thuần túy, nụ cười như tỏa nắng của anh đều từng khiến cô động lòng.

Vì vậy giờ đây nhìn anh buồn bã như vậy trong lòng cô cũng không thoải mái chút nào.

“Là anh không tỉnh táo, chính vì anh không tỉnh táo nên mới phạm sai lầm lớn như vậy.” Bùi Cẩm Xuyên lẩm bẩm dường như sợ rằng để Dương Nguyệt đi mất nên tay càng ôm chặt lấy cô hơn. “Nguyệt Nguyệt, hãy tha lỗi cho anh, sau này anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Mãi mãi không bao giờ...”

Hướng Nam hai mắt đỏ hoe, quay người chạy đi.

Dương Nguyệt mấp máy môi định gọi cô lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Bên cạnh, bạn cùng phòng với Bùi Cẩm Xuyên dường như đã lờ mờ hiểu ra chuyện gì đó, thần sắc nghiêm trọng.

“Em dâu, em... ở lại với cậu ấy đi.”

Lúc này cũng không phải lúc sửa lại cách xưng hô, Dương Nguyệt chỉ gật đầu, không nói gì nữa.

.................

Biết được chắc chắn rằng cô sẽ không đi nữa, Bùi Cẩm Xuyên lúc này mới yên tâm.

Anh nằm xuống mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Ngủ cũng không yên giấc, đôi lông mày cau lại, thỉnh thoảng thầm gọi tên cô.

Tay vẫn nắm lấy tay cô không rời.

Dương Nguyệt nhìn trân trân vào đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người lại nhìn sắc mặt tiều tụy của anh, trong lòng rất bất an.

Lúc đồng ý nhận lời làm bạn gái của cậu, thật sự cô không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay.

Hướng Nam nói Bùi Cẩm Xuyên xuất sắc về mọi mặt, không có lý do gì từ chối cả.

Lúc đó liệu có phải Hướng Nam đã thích anh rồi không? Hay là sau này?

Hoặc, đó không phải là thích!

Có thể khiến một cô gái trao cho lần đầu tiên của mình, cô tin rằng đó không phải chỉ đơn thuần là thích không thôi!

Dương Nguyệt vẫn kiên nhẫn ngồi bên giường Bùi Cẩm Xuyên đợi anh.

Lý Vũ Sâm không gọi điện cho cô nữa, sợ quản cô chặt quá mình lại thành lão già phiền phức.

Mấy tiếng đồng hồ sau, Bùi Cẩm Xuyên cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đôi mắt khó nhọc mở ra, đầu đau như búa bổ.

Cậu day day trán cũng không cảm thấy đỡ hơn.

“Có phải đau đầu không?” Một giọng nói khẽ vang đến khiến cậu giật mình, nhìn chặt vào cô.

Trong mắt là vô vàn những cảm xúc bất định.

“Lúc trước anh có hơi gây gây sốt, giờ đã hạ sốt rồi.” Một bàn tay đưa ra sờ thử lên trán cậu.

Hơi ấm từ bàn tay truyền đến khiến ý thức của cậu dần trở lại.

Tất cả mọi chuyện tối hôm qua bỗng chợt hiện lên trong đầu như muốn nứt đôi đầu và tim gan cậu vậy.

Mình thật đáng chết, rốt cuộc mình đã làm gì?

“Em đi đi, Nguyệt Nguyệt.” cậu lên tiếng, giọng khàn đặc.

Cậu đã thức giấc lại, rượu cũng tỉnh nhiều, lúc này tâm trạng cũng bình tĩnh lại phần nhiều, dường như không còn kích động như trước nữa.

Dương Nguyệt nhìn cậu, không nói gì.

Cuối cùng cô thở dài. “Anh nghỉ ngơi đi, muộn một chút em sẽ đến thăm anh.”

Cô đứng dậy.

Nhìn theo bóng người đó, tim Bùi Cẩm Xuyên bỗng thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt.

Đến mức máu chảy ròng ròng.

Cô từng là vật đẹp đẽ nhất trên đời mà cậu nâng niu không nỡ động vào, thế nhưng giờ đây...

Cuối cùng không nhịn được nữa, cậu bật dậy khỏi giường, ôm lấy Dương Nguyệt từ đằng sau.

Nhanh đến mức dép cũng không kịp xỏ vào.

Dương Nguyệt khẽ khựng người lại.

Cậu vùi đầu vào làn tóc cô, bỗng chốc khóc òa lên như một đứa trẻ.

Không thể kiềm chế nổi...

“Anh không hề cố ý!” Thân người cậu run lên. “Bọn họ chuốc anh uống rất nhiều, cô ấy chủ động hôn anh, anh... anh tưởng đó là em. Nguyệt... em biết là anh yêu em nhiều như thế nào...”

Sự ân hận sâu sắc của Bùi Cẩm Xuyên, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Trong lòng Dương Nguyệt rất khó xử, cô nhắm mắt lại như hạ quyết tâm mở lời. “Cẩm Xuyên, em nghĩ, chúng ta nên...”

“Không, anh không đồng ý!” Như thể biết được cô sẽ nói gì, Bùi Cẩm Xuyên lắc đầu, cắt đứt lời cô. “Nguyệt Nguyệt, anh đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa! Em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa có được không?”

“Cẩm Xuyên, thực ra... không liên quan đến anh, là vấn đề của bản thân em.” Cô rụt tay ra khỏi bàn tay Cẩm Xuyên nắm lấy tay mình, từ từ quay người lại, nhìn vào mắt cậu.

Có những lời vẫn là nên nói ra.

Đúng lúc này điện thoại của cô bỗng dưng vang lên.

Màn hình hiển thị số điện thoại của bạn học.

Trước mắt cô như hiện ra hình ảnh Hướng Nam vừa khóc vừa chạy đi, tim cô bỗng đập thình thịch, không dám chậm trễ lập tức áp điện thoại vào tai.

“Nguyệt Nguyệt, cậu mau về đi! Nhanh lên!”

Quả không ngoài dự đoán, đầu dây bên kia ồn ào tiếng hét thất thanh và to tiếng.

“Hướng Nam định nhảy lầu! Cậu ấy định nhảy từ ký túc xá xuống!”

“....” Trong đầu Dương Nguyệt bỗng như xoảng một tiếng vang lên, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất.

“Tớ về ngay đây!”

Cô cất điện thoại đi, quay người chạy. Bùi Cẩm Xuyên gọi giật cô. “Nguyệt Nguyệt, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hướng Nam xảy ra chuyện rồi!” Vừa nói xong Dương Nguyệt liền khóc.

Nếu Hướng Nam xảy ra chuyện gì chắc chắn cô không thể an tâm được.

Như bị một đòn giáng xuống đầu, mặt Bùi Cẩm Xuyên chợt biến sắc.

Dương Nguyệt chạy đến cửa, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô dừng bước. “Cẩm Xuyên, anh còn đợi gì nữa, mau thay quần áo rồi đi cùng em!”

“Ờ, được.” Bùi Cẩm Xuyên lúc này mới như chợt bừng tỉnh, thay quần áo như người mất hồn.

............

Ngồi trên xe taxi, Dương Nguyệt chưa từng có cảm giác hoảng loạn như thế này.

Hướng Nam còn trẻ như vậy, không thể kết thúc cuộc đời như vậy được! Bọn họ đã quen biết nhau bao nhiêu năm, mẹ của Hướng Nam coi cô như con gái vậy...

Dương Nguyệt càng nghĩ càng hoảng loạn.

Bùi Cẩm Xuyên định nắm tay cô nhưng sợ cô không tha thứ cho mình nên thu tay lại.

Cuối cùng...

Vẫn nắm chặt lấy tay cô, vỗ về.

“Sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng.”

Dương Nguyệt sụt sịt mũi, khổ não.

Từ lúc nào mà mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Đến trường cũng là lúc bên dưới ký túc xá chật ních những người đến hóng chuyện, mọi người đều chỉ trỏ bàn tán.

“Đây nhất định là tử tự vì tình, ầy, chết như vậy có đáng không?”

“Thật không hiểu nổi yêu phải gã như thế nào mà đến mạng cũng không cần như vậy.”

“Đúng vậy, cũng không nghĩ đến bố mẹ mình!”

Dương Nguyệt bất giác nhìn người đi bên cạnh mình một cái, cậu cúi đầu xuống, sắc mặt ngại ngùng.

Môi mím chặt, không nói gì.

“Nguyệt Nguyệt, cuối cùng em cũng về rồi!” Có người đi ra từ đám đông, đó là giáo viên của lớp.

Cô ấy như nắm lấy được cọng cỏ cứu mạng vậy. “Mau, em mau lên đi, bình thường em và em ấy quan hệ tốt nhất, em lên khuyên ngăn em ấy đi! Đừng để em ấy làm chuyện ngốc nghếch!”

Dương Nguyệt ngẩng đầu nhìn, trên tầng 8 cao như vậy khiến cô cảm thấy chóng mặt.

Bóng người gầy mảnh đó đứng trên đỉnh lầu, lắc lắc lư lư như một giây sau là sẽ ngã xuống vậy.

Dương Nguyệt cảm thấy lồng ngực đau tức như có tảng đá đè nặng lên khiến cô khó thở không chịu nổi.

Bị giáo viên kéo lên lầu, trong đầu cô đều rất hỗn loạn.

Mỗi một bước bước lên bậc cầu thang, nước mắt cô lại rơi xuống.

Bùi Cẩm Xuyên cũng đi theo sau, từ đầu đến cuối đều không nói gì.

Trong lòng trĩu nặng.

Điện thoại của Dương Nguyệt lại lần nữa vang lên.

Hồi lâu cô mới rút ra, áp lên tai. Nghe thấy giọng Lý Vũ Sâm vang lên ở đầu dây bên kia, tâm trạng cô bỗng chốc mất kiểm soát, đột nhiên khóc òa lên.

Cô rất tủi thân.

Cũng rất sợ.

Người đàn ông đó như có thể bao dung cô tất cả, có thể khiến cô an tâm vì vậy tâm trạng nặng nề của cô đều như được phát tiết hết ra trước mặt anh mà không phải né tránh kiêng dè bất cứ điều gì.

Kết quả, bên đó Lý Vũ Sâm lập tức cầm lấy chìa khóa xe chạy ra khỏi phòng làm việc.

Trên đường anh hỏi cô. “Em sao vậy, Nguyệt Nguyệt, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì.”

“Nam Nam... định nhảy lâu...”

Giọng cô nghẹn ngào, nói đứt quãng.

“Đợi anh đến.” Lý Vũ Sâm chỉ nói ngắn gọn ba từ.

Cô liên tục gật đầu, giọng nghẹn lại. “Vâng” mấy lần liền, nhưng không nói thêm được gì nữa.

Tắt điện thoại, ánh mắt phức tạp của Bùi Cẩm Xuyên nhìn cô vài lần cô cũng không để ý đến.

Biết Lý Vũ Sâm sắp đến, sự sợ hãi trong lòng cô cuối cùng cũng giảm bớt đi được phần nào.

Cảm giác an tâm đó giống như thể biết rằng dù trời có sập xuống cũng sẽ có người gánh thay cho mình vậy.

Bất luận tình hình ra sao, ít nhất vẫn còn có anh...

Như vậy là ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.