“Dựa vào cái gì mà cô khẳng định như vậy chứ?” Lý Vũ Sâm nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô có biết đàn ông thích người phụ nữ như thế nào không?”
“Như thế nào?” Hướng Nam hỏi theo bản năng.
Bất giác những lời Lý Vũ Sâm nói khiến cô tin thêm vài phần.
Lý Vũ Sâm cũng không hề xích lại gần cô, chỉ nói chuyện với cô với một vẻ bình thản như đang tán gẫu, nói tiếp. “Người phụ nữ được đàn ông yêu ít nhất là vì cô ấy tự biết yêu lấy bản thân mình. Nếu như đến chính cô còn không yêu lấy bản thân mình thì anh ta sao có thể yêu cô được chứ? Tất nhiên, đàn ông rất đểu.”
Hướng Nam có phần khó hiểu.
Lý Vũ Sâm khẽ cong môi cười. “Chạy tình tình theo, chiêu này cô biết chơi không? Một ngày nào đó cô không thèm nhìn anh ta lấy một ánh mắt, có lẽ anh ta lại thật sự yêu cô. Cô lấy cái chết ra để uy hiếp như thế này tôi khẳng định hiệu quả sẽ chỉ ngược lại mà thôi.”
Vài lời ngắn gọn anh nói khiến Hướng Nam có phần dao động.
Đứng trong gió thổi, cô cúi xuống nhìn anh, hỏi. “Thật vậy sao?”
“Tôi nói thật hay không không có tác dụng gì, không tin cô hỏi cậu ta xem.” Lý Vũ Sâm hơi quay mặt lại nhìn về phía Bùi Cẩm Xuyên.
Mắt anh nheo nheo đầy hàm ý đã truyền tải hoàn chỉnh tin hiệu sang bên kia.
Chỉ cần Bùi Cẩm Xuyên tập trung một chút thôi sẽ biết nên trả lời như thế nào, sẽ không kích động cô gái đang trong trạng thái cực đoan này.
Chỉ tiếc là...
Bùi Cẩm Xuyên giờ đây đang đắm chìm trong sự chấn động và tổn thương của sự việc vừa rồi.
Một người đàn ông đang đau khổ thất vọng cùng cực, giờ phút này sao có thể có tâm trạng mà nghĩ cách cứu giúp một người đang đau khổ thất vọng cùng cực khác được chứ?
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn vào cậu ta, cậu ta lại lắc đầu.
“Không... tôi sẽ không bao giờ yêu em!” Bùi Cẩm Xuyên như thể muốn đem hết tất cả mọi tâm trạng dồn nén dưới đáy lòng phát tiết hết ra ngoài, cậu cao giọng nói: “Hướng Nam, em hãy từ bỏ đi, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu em đâu! Cho dù em có nhảy từ trên này xuống tôi cũng sẽ tuyệt đối không!”
“Cẩm Xuyên!” Dương Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng.
Quay đầu nhìn Hướng Nam đứng đó mặt xám như tro.
Cậu từ chối một cách quyết liệt như vậy khiến cô mất mặt đến cùng cực. Trước mặt bao nhiêu người như vậy!
“Tối qua nếu không phải em chuốc say tôi, nếu không phải em nhân lúc tôi không tỉnh táo nói em là Dương Nguyệt thì tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ động vào em! Hướng Nam, là em khiến tôi và Dương Nguyệt đi đến đường cùng ngày hôm nay, em nói đi, tôi có thể yêu em được sao?”
“Tuyệt đối không!”
Như thể sợ rằng Hướng Nam còn chưa chịu buông bỏ, ba từ cuối cùng cậu nghiến răng nhấn mạnh. Giọng cậu vang lên trong gió như một hòn đá nặng đập vào trái tim của Hướng Nam.
Xung quanh một vùng hỗn loạn.
Từ sự thương hại vừa nãy, đến bây giờ biến thành khinh bỉ.
Hóa ra là do cô ta dụ dỗ bạn trai của Dương Nguyệt, lại còn là bạn thân của cô cơ chứ.
Quả nhiên, biết người biết mặt không biết lòng.
Hướng Nam chỉ càm giác như cổ họng bị bóp nghẹt, khó chịu không thở nổi.
Ánh mắt cô chuyển dần về phía Lý Vũ Sâm, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
“Đồ lừa dối! Anh lừa tôi!”
“Anh ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ yêu tôi, vĩnh viễn không bao giờ...”
Nói xong, mũi bàn chân nhích ra ngoài một bước.
“Hướng Nam!” Dương Nguyệt thất kinh kêu lên.
Cả người Hướng Nam bất ngờ nhào ra ngoài, Lý Vũ Sâm vội sải bước đến, lập tức với tay ra ôm lấy lưng cô.
Lực kéo quá mạnh khiến người Lý Vũ Sâm cũng nhào ra,
Trời!
“Lý Vũ Sâm!” Dương Nguyệt kêu lên thất thanh, vội lao người đến.
Nhưng...
Hai thân người dính vào nhau cùng rơi xuống lầu.
“Không! Đừng!” Dương Nguyệt hét lên, mặt trắng bệch ngất đi trên sân thượng.
Lý Vũ Sâm, anh không được xảy ra chuyện gì!
Cầu xin anh...
Nhất định, nhất định không được...
“Mau! Mau gọi xe cấp cứu!” Hiện trường đã rối loạn nhốn nháo.
.................
Nàm trong phòng bệnh, Dương Nguyệt toàn mơ thấy ác mộng.
Đầu tiên là mơ thấy Hướng Nam mặt đầy máu, sau đó là Lý Vũ Sâm.
Anh đang nựng nịu cô, gọi cô là bé con, cô bật khóc đáp lời, đưa tay ôm lấy anh. Từ trước đến giờ cô thậm chí còn chưa từng chủ động ôm lấy anh, nhưng vừa đưa tay ra thì tất cả biến thành một khoảng trống rỗng.
Ngón tay vừa chạm vào anh thì bóng người đó đã tan biến, không còn lại gì.
“Tỉnh rồi?” Một giọng trầm nghẹn đột nhiên vang lên từ phía ngoài cửa.
Đã là đêm tối rồi.
Trong bệnh viện vô cùng im ắng.
Bên ngoài cửa, Bùi Cẩm Xuyên đang đứng đó. Trong màn đêm, thần sắc càng trở nên trầm lắng nặng nề hơn.
Dương Nguyệt vẫn còn cảm thấy có lỗi với cậu ấy, nhưng tâm trạng lúc này lại lo lắng hơn vì chuyện khác.
“Cẩm Xuyên, Lý Vũ Sâm và Hướng Nam đâu? Bọn họ thế nào rồi?”
Cô ngồi dậy, nắm lấy Bùi Cẩm Xuyên vội vàng hỏi.
Lời nói còn chưa hết, nước mắt đã rơi xuống.
Giọng cô thầm run rẩy.
Bùi Cẩm Xuyên nhìn cô trân trân, ánh mắt đó chứa đựng rất nhiều những tâm tư phức tạp.
Có đau khổ, thất vọng và cả hận, cũng có cả... tình yêu sâu đậm không thể từ bỏ được.
“Nguyệt Nguyệt, anh rất muốn tin em, anh tin... em chỉ là nhất thời hồ đồ mà lạc lối thôi, em đối với anh Sâm tuyệt đối không phải là yêu!”
“Cẩm Xuyên, giờ chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này nữa có được không? Anh nói cho em biết, bọn họ thế nào rồi. Giờ hai người họ ở đâu?”
Cô với tay ra nắm lấy cánh tay Bùi Cẩm Xuyên.
Cô bóp mạnh đến mức như muốn nghiền cánh tay cậu ra vậy. Cũng như thể là muốn nghiền nát trái tim cậu...
Đôi mi cậu chớp chớp, trong mắt xao động ầng ậng nước.
“Là anh đối với em chưa đủ tốt sao? Hay là... anh thật sự đối với em quá tốt?”
Giọng Cẩm Xuyên run lên.
Rất hận, rất oán, cũng rất đau.
Tim Dương Nguyệt thắt lại, không nói nên lời. Trừ việc xin lỗi ra cô còn có thể nói gì khác được nữa?
“Dương Nguyệt, em yêu ai không được? Nhưng đó là anh của anh! Em biết điều đó mà, anh ấy là anh của anh! Từ nhỏ đến lớn anh đều rất sùng bái anh ấy!”
Bùi Cẩm Xuyên đã không khống chế được cảm xúc nữa.
Ánh mắt cậu sắc nhọn, như thể muốn nuốt sống Dương Nguyệt.
“Em có biết không, từ nhỏ anh ấy đã là mục tiêu phấn đấu của anh! Tất cả những người lớn trong họ đều bảo anh phải học theo anh ấy, nhìn anh ấy mà học tập, mà nỗ lực. Nhưng giờ đây... em nói đi, anh nên học anh ấy cái gì? Học anh ấy làm thế nào hất tay trên người khác, làm thế nào dụ dỗ bạn gái của em trai mình sao?”
“Em xin lỗi, Cẩm Xuyên, em biết là lỗi của bọn em... em không nên đối với anh như vậy... anh đánh em, mắng em thế nào cũng được.”
Như vậy trong lòng cô ngược lại sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bùi Cẩm Xuyên nhìn cô bị lương tâm cắn rứt đến mức không ngẩng đầu lên được, cậu ta cười, cười ra nước mắt.
“Anh không nỡ... em biết đấy, đến chạm vào em anh cũng cảm thấy là không tôn trọng em. Nhưng thứ mà anh nâng niu gìn giữ lại bị kẻ khác nhanh chân hơn cướp mất!”
Cổ họng Dương Nguyệt nghẹn lại, không nói nên lời.
Bùi Cẩm Xuyên nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu sau, cuối cùng quay người rời đi.
Cánh cửa phòng bệnh đóng “rầm” lại một cái.
Cả căn phòng bỗng chốc như chìm trong bầu không khí im lặng của sự chết chóc.
Cô ngồi thụp xuống, đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay.
...............
“Cô y tá, làm phiền cô xem giúp tôi trong bệnh viện có bệnh nhân tên là Hướng Nam và Lý Vũ Sâm không?”
Cô ra khỏi phòng bệnh, hỏi cô nhân viên trước quầy.
“Lý tiên sinh có! Cùng vào với một cô gái khác. Lý tiên sinh và cô đều là phòng bệnh VIP nhưng không cùng tầng, ngài ấy ở tầng trên đỉnh.”
Nghe y tá nói vậy Dương Nguyệt mới phát hiện hóa ra cô ở phòng VIP.
Điều này tất nhiên là do cô vào cùng Lý Vũ Sâm.
“Tình hình bọn họ bây giờ thế nào rồi? Đã qua cơn nguy hiểm chưa?”
“Tình hình không đến nỗi nghiêm trọng, Lý tiên sinh chỉ bị thương bên ngoài. Hay là cô lên xem đi? Nhưng giờ có lẽ Lý tiên sinh vẫn chưa tỉnh lại.”
“Được, để tôi lên xem!”
Sau khi biết số phòng Lý Vũ Sâm xong, Dương Nguyệt lập tức chạy lên.
Tuy y tá nói chỉ là thương bên ngoài nhưng cô vẫn không thể yên tâm được.
Rơi xuống từ trên tầng cao như vậy làm sao có thể chỉ bị thương ngoài da được chứ? Anh đâu phải là siêu nhân!
Căn phòng anh ở trên đỉnh tòa nhà vô cùng yên ắng.