“Nam Nam, chúng ta đều hiểu... tớ và anh ấy không thể quay lại được nữa.”
Đừng nói đến cô và Bùi Cẩm Xuyên, ngay cả cô và Hướng Nam cũng sao có thể quay lại được như trước nữa?
“Cho dù không có chuyện giữa tớ và Lý Vũ Sâm, chỉ riêng chuyện cậu và anh ấy đã từng với nhau... thì tớ và anh ấy cũng vĩnh viễn không thể có khả năng quay lại rồi. Huống hồ... giờ trong lòng tớ đã có một người khác rồi. Là tớ phụ lòng Cẩm Xuyên...”
Nói cho cùng thì trong lòng cô vẫn còn áy náy.
“Vậy có nghĩa là cậu thật sự yêu Lý Vũ Sâm?” Hướng Nam hỏi.
“Ít nhất hiện nay đúng là như vậy.” Dương Nguyệt nghĩ ngợi một thoáng rồi cẩn trọng nói.
“Khoảng cách tuổi tác giữa hai người lớn như vậy, ở bên nhau lâu rồi sẽ bộc phát rất nhiều vấn đề. Nguyệt Nguyệt, tớ mong là cậu hãy suy nghĩ kỹ.”
Lời Hướng Nam nói là chân thành.
Dù giờ cả 2 bọn họ đã đến bước đường này nhưng... dù gì trước đây cũng từng là bạn.
Thế giới của Lý Vũ Sâm đối với bọn họ mà nói thực sự quá hư ảo, cũng quá xa hoa, cô sợ Dương Nguyệt không cẩn thận sẽ đánh mất mình.
Thần sắc Dương Nguyệt có phần trầm lắng, ánh mắt cô hướng xuống dưới lầu, nhìn toàn cảnh thị trấn nhỏ yên ắng trong đêm, rồi cô lại quay lại nhìn Lý Vũ Sâm một cái.
Ánh mắt sâu thẳm.
“Cuộc đời của chúng ta còn dài như vậy, ai có thể bảm đảm được tương lai sẽ ra sao? Nam Nam, tớ không nghĩ đến những chuyện sau này, ít nhất giờ ở tuổi mình, tớ chẳng thể miêu tả được tương lai...”
Hướng Nam dường như đã hiểu ra, không nói thêm gì nữa.
Cũng phải.
Bọn họ mới chỉ 18 tuổi, chẳng có kinh nghiệm từng trải bất cứ chuyện gì, lấy gì ra để miêu tả tương lai chứ?
Điều duy nhất mà bọn họ có thể làm được đó là bước vào đời cùng với sự ngây thơ non nớt này mà va chạm xã hội rồi dần dần trở nên chín chắn.
Đến lúc đó bọn họ mới có đủ kinh nghiệm và sự từng trải để miêu tả một tương lai hoàn chỉnh.
Hướng Nam không nói thêm gì nữa, tắt điện thoại.
Tâm trạng của Dương Nguyệt bỗng chốc trở nên hỗn độn.
Cô cảm thấy được an ủi phần nào khi mà Hướng Nam vẫn gọi điện cho cô, vẫn nói với cô những lời chân thành như vậy.
Nhưng...
Những lời cô ấy nói khiến Dương Nguyệt nặng trĩu tâm sự.
Ngồi trên giường, cô chăm chú nhìn anh đang ngủ say, cô cũng rất muốn hỏi anh, giữa bọn họ rốt cuộc là yêu hay...
Chỉ là những kích thích mê đắm nhất thời?
Khi những kích thích dần tan biến, anh có còn yêu mình nữa không?
Yêu một người – Khi anh đã được mài dũa vuông thành sắc cạnh trong xã hội này, còn cô vẫn là một cô bé ôm máy tính xem phim Hàn khóc như mưa một cách đầy ấu trĩ – Anh thật sự sẽ luôn yêu mình sao?
Lý Vũ Sâm thực sự đã quá mệt.
Ngủ một mạch đến tối mới tỉnh dậy.
Mở mắt ra nhìn thấy cô nằm trong lòng mình, đôi môi gợi cảm của anh khẽ cong lên.
“Em vẫn ở đây sao?” Anh ôm cô, khẽ dụi dụi cằm lên trán cô đầy âu yếm.
“Không phải anh bảo em đừng về nhà sao?” Dương Nguyệt quyến luyến nép người vào lòng anh như một chú mèo nhỏ.
Cô thich được anh ôm như vậy, thích hơi ấm của anh và tiếng nhịp tim anh đập...
Đây là mê đắm nhất thời mà Hướng Nam nói sao?
Nếu là như vậy thì sao những kích động này không giảm lùi đi theo thời gian mà bọn họ không gặp nhau chứ? Ngược lại càng ngày càng tăng lên.
Giống như bây giờ...
Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai anh sẽ phải rời xa thị trấn nhỏ này mà trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Anh còn chưa đi mà đã thấy nhớ rồi.
“Em ngoan như vậy, có phải yêu cầu thêm việc khác em cũng sẽ đồng ý không?”
Ngủ đủ giấc rồi, tinh thần anh rất tốt,tâm trạng cũng rất tốt.
Cô nhỏm người dậy, mái tóc buông xuống bờ vai, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh. “Vậy anh nói thử xem. Nếu không phải quá đáng quá thì có lẽ em còn có thể suy nghĩ.”
“Không hề quá đáng chút nào...”
Anh lười biếng cất giọng, âm thanh quyến rũ động lòng người.
Bàn tay lướt từ lưng cô xuống dưới, chạm vào bờ mông mềm mại mịn màng của cô.
Cô thở gấp.
Anh sáp lại gần, đầu mũi áp vào chiếc mũi nhỏ của cô, ánh mắt sâu lắng nhìn cô khơi gợi như muốn nhìn xuyên qua cô. “Bé con, em có biết không, giờ điều mà anh muốn làm nhất là cưới em về nhà.”
Giọng anh dịu dàng như vậy, từng từ nói ra đều đầy ắp chân thành khiến người ta động lòng.
Dù rằng đây không phải lần đầu tiên anh nói những điều này với cô.
“Nhưng, em vẫn còn nhỏ...”
“Chính vì em vẫn còn quá nhỏ, những phong cảnh bên đường vẫn còn quá nhiều em chưa từng thấy, anh sợ em nhất thời sẽ không vượt qua được cám dỗ.”
Lỹ Vũ Sâm cảm giác mình chưa bao giờ mất tự tin như vậy.
Nhưng cô vẫn còn là một cô gái nhỏ...
Cuộc đời tươi đẹp của cô chỉ vừa mới bắt đầu.
“Vậy anh có được tính là phong cảnh bên đường của em không?”
Ngón tay Dương Nguyệt khẽ xoa xoa trên má anh.
Anh cầm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mềm mại đó một nụ hôn.”Giờ vẫn coi như là một phong cảnh bên đường, nhưng rồi sẽ có một ngày anh khiến cho phong cảnh này trở thành cả đời của em!”
Tim Dương Nguyệt rung lên.
“Phong cảnh đầu tiên em gặp là Cẩm Xuyên, sau đó phong cảnh thứ hai gặp được chính là anh... Lý Vũ Sâm, em cảm thấy em thật may mắn.”
“Nếu đã cảm thấy may mắn thì không bằng gả cho anh ngay đi, anh sẽ khiến em cảm thấy mình may mắn hơn nữa!”
Anh nói rất thật lòng.
Dương Nguyệt bật cười khanh khách. “Em biết rồi, anh muốn trói em luôn bây giờ, để em gả cho anh rồi, sau này phong cảnh bên đường khỏi được xem.”
“Không phải không được xem, gả cho anh rồi, em vẫn có thể xem. Chỉ là ít nhất em còn ở bên cạnh anh, không đi đâu được.”
Dương Nguyệt lắc đầu.
“Lý Vũ Sâm, giờ em còn chưa muốn bị trói.”
Mắt Lý Vũ Sâm chợt tối lại. “Em chưa từng nghĩ sẽ lấy anh sao?”
“....”Dương Nguyệt trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu.
Nhìn thấy ánh mắt bị tổn thương của anh, cô vội vàng giải thích. “Không phải em không muốn gả cho anh, đúng... em mới 18 tuổi, chưa từng nghĩ sẽ lấy bất kỳ ai. Anh có thể hiểu được cảm giác này không? Em vẫn còn là học sinh, em còn phải đi học, phải học cho tốt. Em còn có giấc mơ mà mình muốn theo đuổi, em muốn tương lai dựa vào sự nỗ lực của bản thân để bố mẹ và em trai em có được cuộc sống tốt hơn. Lý Vũ Sâm, nếu em lấy chồng sớm như vậy...”
Lý Vũ Sâm thở dài.
“Anh hiểu rồi, là do anh quá nóng vội.” Anh vỗ vỗ lên vai cô. “Có lẽ gần đây quá mệt nên anh hay có chút thần trí bất an.”
Anh luôn có cảm giác chỉ cần mình sơ hở một chút là cô bé con này sẽ rời xa mình.
Dương Nguyệt cũng không nói gì nữa, chỉ ôm chặt anh.
Tương lai sẽ thế nào, cô thật sự... không có chút chắc chắn nào cả...
...............
Ngày hôm sau.
Lúc Dương Nguyệt tỉnh dậy thì Lý Vũ Sâm đã ăn mặc chỉnh tề, đang cài khuy áo.
“Anh phải đi rồi sao?” Cô bò dậy khỏi giường.
Lý Vũ Sâm ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn cô cười hỏi. “Không nỡ rời xa anh sao?”
“....” Cô cắn cắn môi, ôm gối không nói gì.
Là không nỡ.
Chẳng thà anh đừng đến. Khó khăn lắm mới có thể khiến con tim đập bình tĩnh trở lại. Anh vừa xuất hiện không khác gì một cơn sóng ập tới, đến khi anh đi lại không thể tránh khỏi cảm giác lạc lõng, hụt hẫng.
Sẽ hụt hẫng rất nhiều ngày.
“Coi như em còn có chút lương tâm, còn biết không nỡ.” Lý Vũ Sâm thỏa mãn với phản ứng của cô, anh bỏ chiếc gối ra, dang rộng hai tay. “Nào, đến đây để anh ôm ôm.”
Cô ngồi dậy, nghe lời sà vào lòng anh.
Lý Vũ Sâm dùng lực, ôm bổng cô lên, đặt cô lên đùi mình.
“Sao anh đi sớm vậy?” Dương Nguyệt hỏi anh.
Sống mũi cô cay cay.
“Khách sạn rất nhiều việc. Em cũng biết đấy, từ khi Dạ Bạch và Thiên Tầm có đứa thứ 2 thì chuyện của khách sạn đa phần đều giao cho 3 người bọn anh. Còn gã Cố Đình Xuyên đó nữa, giờ chỉ một lòng dốc vào tiểu công chúa của hắn, không màng chính sự gì cả.”
Dương Nguyệt ôm lấy cổ anh. “Nhưng bận đến mấy thì anh cũng phải chú ý sức khỏe, tối phải ngủ sớm đấy. Mỗi ngày phải đảm bảo ngủ ít nhất 8 tiếng.”
Lý Vũ Sâm cười, nhéo nhẹ cằm cô, đung đưa. “Rất tốt, giờ em đã có phong thái của một cô vợ rồi đấy.”
Vợ...
Tuy rằng đây là một từ hoàn toàn lạ lẫm với cô nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy rất mật ngọt.
“Là em muốn để anh chăm sóc sức khỏe cho tốt. Anh nghĩ mà xem, nếu 22 tuổi em vẫn chưa muốn kết hôn thì sao? 4 năm nữa anh đã 30 rồi. Nếu em muốn 28 tuổi lấy chồng thì anh đã già rồi, a, đến lúc đó, anh... cái đó không biết có suy thoái không nhỉ?”
Lý Vũ Sâm tức đến mức phát một cái vào mông cô. Cô nhóc này có thể nghĩ đến chuyện gì khá hơn được sao?
“Suy thoái? Đợi đến năm em 28 tuổi xem anh sẽ trị em trên giường như thế nào. Còn nữa...” Lý Vũ Sâm nhìn nhìn cô chăm chăm, cất giọng đầy bá đạo. “Sau 4 năm nữa dù có phải bắt cóc em thì anh cũng sẽ trói em đến cục dân chính, không thương lượng gì cả!”