Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 286: Cháu thật sự yêu anh ấy



“Suy thoái? Đợi đến năm em 28 tuổi xem anh sẽ trị em trên giường như thế nào. Còn nữa...” Lý Vũ Sâm nhìn nhìn cô chăm chăm, cất giọng đầy bá đạo. “Sau 4 năm nữa dù có phải bắt cóc em thì anh cũng sẽ trói em đến cục dân chính, không thương lượng gì cả!”

Dương Nguyệt thấy trong lòng ngọt như rót mật.

Anh phải đi rồi, cô không nỡ, cũng không đấu khẩu với anh nữa.

Ngược lại chủ động ôm anh, hôn anh.

Anh hắng giọng, càng ôm chặt cô hơn, bàn tay xoa nắn thân người non mảnh của cô. “Xem ra anh phải đi muộn hơn chút rồi...ưm.”

Dương Nguyệt đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, định chạy nhưng đã bị anh ấn xuống đùi. “Giờ em chạy đã không kịp nữa rồi, em phải cho anh ăn no mới được!”

“Lý Vũ Sâm... tinh lực của anh hình như tốt quá mức rồi đấy?”

Dương Nguyệt oa oa phản kháng, cuối cùng những tiếng chống cự yếu ớt đã hóa thành những tiếng kêu rên của dục vọng.

Cơ thể của cả hai như tan chảy, hòa vào làm một.

.......................

Lần này quấn quýt hơn một tiếng đồng hồ. Lý Vũ Sâm đi vội, hôn một cái lên trán cô rồi mới xách đồ rời khỏi.

Anh vừa đi một cái, cả căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại sự trống trải.

Dương Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình như cũng trống rỗng theo.

Cô chống tay ngồi dậy, bước đến bên ban công. Một lúc sau đã nhìn thấy bóng anh.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ở khoảng cách không xa, ánh mắt ngưng tụ lại trên người cô, mỉm cười.

Cô cũng ngốc nghếch mỉm cười theo.

Đến gần trưa cô mới trả phòng khách sạn đi về.

Còn lại 500 tệ tiền cọc phòng, Dương Nguyệt nhận lại.

Ngồi trên xe bus, Dương Nguyệt tinh nghịch gửi tin nhắn cho Lý Vũ Sâm.

“Lý tiên sinh, ở với anh 1 đêm mới được có 500, vậy có phải ít quá không?”

Một lúc sau, điện thoại rung lên, tin nhắn của anh hiện đến.

“Lần sau biểu hiện tốt hơn sẽ tăng giá cho em.”

Cô nghiến răng.

Cái tên này còn đắc ý vậy chứ.

Hơn nữa câu này có nghĩa là bảo cô biểu hiện không tốt sao?

Cũng đúng! Anh từng trải qua trăm trận kinh nghiệm đầy mình, có phụ nữ nào mà chưa từng gặp đâu? Còn cô lại không có kinh nghiệm gì...

Cứ nghĩ như vậy là cô lại thấy ức, cơn giận bốc lên đầu. Nhưng lúc này chợt nhớ ra anh đang lái xe nên mím môi nhắn lại. “Đừng trả lời em nữa, tập trung lái xe!”

Lý Vũ Sâm cầm lên xem tin nhắn rồi mỉm cười.

Tuy cô nhóc này cứng miệng nhưng rốt cuộc vẫn là quan tâm đến anh.

Anh không trả lời nữa, vui vẻ lái xe về công ty.

...............

Một ngày một đêm này Dương Nguyệt không biết bị anh hành cho bao nhiêu lần, may mà mỗi lần đều dùng biện pháp phòng tránh.

Tinh lực của anh dùng không hết, còn như thể muốn ăn bù những ngày trống vắng trước đó nên càng ra sức hành cô.

Vậy nên cả người cô ê ẩm, không chút sức lực, mới ngồi trên xe một lúc đã thấy nôn nao khó chịu.

Vừa về đến nhà, mẹ Dương Nguyệt nhìn thấy cô liền hỏi. “Tối qua không ngủ được sao con? Nhìn con có vẻ thiếu ngủ nhưng khí sắc khá tốt.”

Cô thấp thỏm vô cùng.

Sờ lên má mình, không dám nhìn thẳng vào mẹ, chỉ ấp úng nói. “Vâng, tối qua... còn với Hướng Nam nói chuyện muộn quá nên...”

“Hai đứa thật là, đúng là trẻ con chẳng biết tiết chế gì cả.” Mẹ Dương Nguyệt gõ nhẹ lên trán cô.

“Thì cũng vì con sắp đi rồi mà.”

Mẹ cô lắc đầu. “Được rồi, đi rửa mặt đi rồi ăn cơm trưa. Tối nay ngủ sớm đi.”

“Vâng!” Thấy mẹ không nghi ngờ gì, cô bèn thở phào.

Trong nhà vệ sinh, cô đem tất cả những tin nhắn mờ ám giữa mình và Lý Vũ Sâm xóa sạch sẽ để tránh bị mẹ trông thấy.

Mấy ngày sau đó của Dương Nguyệt trôi qua khá vui vẻ.

Cô phát hiện ra rằng mình ngày càng thích nói chuyện với Lý Vũ Sâm, thỉnh thoảng gọi điện thoại, thỉnh thoảng nhắn tin.

Lúc anh chưa trả lời tin nhắn, cô thường âm thầm hụt hẫng.

Đôi lúc thậm chí cô còn định gọi thẳng cho anh nhưng chưa gọi đi thì đã kiềm lại.

Cô không thể tỏ ra trẻ con như vậy được, anh còn có công việc của anh, đó là một thế giới thuộc về người lớn, cô nên để cho anh có không gian của mình.

Làm gì có người đàn ông thành công trong sự nghiệp nào lại cả ngày nhắn tin với một cô gái? Đó là chuyện vô bổ.

Tâm trạng của cô thất thường khiến mẹ cô dường như cũng nhận ra điều đó, hỏi cô vài lần nhưng Dương Nguyệt đều cắn răng không dám thừa nhận.

Mẹ cô cũng không hỏi thêm nhiều nữa chỉ dặn dò cô phải học cho tốt, đừng nghĩ nhiều những chuyện linh tinh.

Mấy ngày đó dường như cô đã quên mất chuyện mình sẽ phải ra nước ngoài, phải xa anh để đến một đất nước khác, cho đến khi...

Một cuộc điện thoại gọi đến kéo cô trở về thế giới thực tại.

“Dương Nguyệt, tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng hình như cô không biết trân trọng chuyến đi Úc này thì phải.”

Là Lý phu nhân.

Thái độ bà vẫn cao cao tại thượng và lạnh lùng như cũ.

Lúc đó Dương Nguyệt đang ngồi bên bàn ăn trưa, nghe thấy lời này, mặt cô liền run lên, biến sắc.

“Có chuyện gì vậy?” Bố cô thấy phản ứng cô như vậy liền hỏi.

“Không có gì, bố ạ, con đi nghe điện thoại đã.” Sợ bố nhìn ra được điều gì bất thường, cô vội vàng bỏ đũa xuống, đi ra ngoài.

“Lý phu nhân, cháu không hiểu lời này của bác nghĩa là gì.”

“Trong lòng cô hiểu rất rõ. Dương Nguyệt, cô biết là tôi muốn thay cái tên cô trong danh sách này dễ như trở bàn tay. Hôm nay có thể để cô đi, ngày mai tôi cũng có thể thay bằng tên của một sinh viên khác.”

Mấy ngày trước chuyện mình gặp Lý Vũ Sâm bị bà ấy phát hiện rồi?

Dương Nguyệt thật sự muốn hét to lên.

Muốn đổi thì bà đổi đi, cô không cần!

Cơ hội đi du học sau này vẫn còn, lần này không đến lượt cô thì sau này vẫn còn có thể.

Nhưng...

Vừa quay đầu nhìn lại bố mẹ đang ngồi bên bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dò hỏi, nghĩ đến những kỳ vọng mà bố mẹ đặt vào mình là những lời đó như có tảng đá chèn trong họng khiến cô không sao nói ra được.

“Cháu không muốn mất cơ hội đi Úc lần này. Nhưng...” Dương Nguyệt ngừng một lúc, hạ thấp giọng. “Cháu thật sự yêu anh ấy.”

Lý phu nhân cười lạnh. “Là yêu nó hay yêu tiền của nó?”

“Lý phu nhân, bác coi thường sức hấp dẫn của con trai mình đến vậy sao? Bác cảm thấy tiền có sức hút hơn cả con người anh ấy sao?” Dương Nguyệt không nhịn được nữa.

“...” Lý phu nhân bị câu hỏi này làm cho cứng họng. Tức đến mức thở ra cũng nặng nề hơn.

Dương Nguyệt nói tiếp. “Đúng là cháu thích tiền, hơn nữa còn rất thiếu tiền nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng cháu không có gì khác cao hơn tiền.”

“Vì vậy giờ cô muốn có suất đi du học Úc nhưng con trai tôi cô cũng muốn cả?! Hừ, cô còn trẻ như vậy mà tham lam quá đấy. Nhưng tôi vẫn là khuyên cô một câu, đừng để đến lúc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu không ngay ngày mai cô sẽ nhận được thông báo của trường!”

Thái độ của Lý phu nhân vô cùng cứng rắn.

Tâm trạng của Dương Nguyệt cũng kích động lên. “Nếu Lý phu nhân đã có dự định như vậy thì bác cứ làm theo những gì mình nghĩ đi! Vừa hay, nếu bác giúp cháu hủy tên trong danh sách đi du học này thì cháu còn phải cảm ơn bác nữa là khác. Vì như vậy thì cháu có thể hợp lý mà ở bên Lý Vũ Sâm rồi, cháu không những không rời xa anh ấy mà còn ngày ngày ở bên anh ấy nữa. Nhân tiện nói với bác một câu, con trai bác nói đợi cháu đến tuổi kết hôn rồi sẽ cưới cháu. Lý phu nhân, đến lúc đó chắc cháu phải gọi bác một tiếng là mẹ rồi.”

Cô nói năng rành rọt khiến Lý phu nhân bên kia tức đến mức mặt mày xanh xám.

Trước khi gặp phải Dương Nguyệt, chưa từng có ai dám nói năng như vậy với bà!

“Cô... Dương Nguyệt cô giỏi thật đấy! Cô muốn vào nhà họ Lý của tôi á, đừng có mơ!”

“Nếu bác không còn chuyện gì nữa thì cháu tắt máy đây.”

Dương Nguyệt cứng rắn nói, không muốn nói tiếp với bà nữa.

“Dương Nguyệt, rồi cô sẽ hối hận!” Lý phu nhân chỉ vặc lại một câu rồi cúp rụp máy.

Dương Nguyệt bất giác rùng mình, trong lòng cô tự nhiên có cảm giác bất an vô cùng.

Bất luận thế nào thì hôm nay cô đã chọc giận phải vị quý phu nhân này rồi.

Nghe giọng điệu đó chắc hẳn bà ấy sẽ không tha cho mình.

Lẽ nào bà ấy thực sự sẽ hủy tên mình?

Nghĩ đến chuyện này trong lòng cô chợt cảm thấy vô cùng khó chịu. Bên trong mẹ Dương Nguyệt gọi một tiếng. “Nguyệt Nguyệt, cơm canh đều nguội hết rồi, mau vào ăn đi con.”

“Vâng, con vào ngay đây.” Cô cúi đầu bước vào.

Cô hơi hối hận về sự nóng nảy của mình vừa nãy, nhưng nuốt ngậm uất ức những chuyện như vậy cô không làm được.

“Ai gọi điện vậy? Nhìn con nghe điện thoại xong cứ ngẩn người ra vậy.” Mẹ Dương Nguyệt gắp cho cô một gắp thức ăn, nhìn nét mặt cô tâm sự trùng trùng liền hỏi.

Dương Nguyệt nói. “À, là... trường gọi đến ạ.”

“Trường? Có chuyện gì gấp sao?”

“Không.” Dương Nguyệt lắc đầu nhìn bố mẹ, thở dài. “Nói là chuyện đi du học, có thể phải xem xét lại một lần nữa.”

Không muốn để bố mẹ thất vọng nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nói trước để bố mẹ có sự chuẩn bị tư tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.