Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 29: Hoàn thành nghĩa vụ



Có vẻ rất bất mãn trước thái độ không thèm đếm xỉa của cô, Cảnh Nam Kiêu đưa tay lôi cả người cô ra. Hành động thô bạo như thể muốn nghiền nát cô ra vậy.

“Cố Thiên Tầm, cô điếc rồi hay câm rồi hả?”

Hít vào một hơi, cô nhìn thẳng vào anh ta, trả lời ngắn gọn: “Không ly”

Hai từ đơn giản, thẳng thắn thể hiện quyết tâm của cô. Cảnh Nam Kiêu phút chốc nắm chặt lấy cằm cô, dùng lực mạnh, làn da trắng bóc của cô lập tức đỏ hằn lên, ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo thấu xương, “Cố Thiên Tầm, cô có còn tự trọng nữa không? Vì vinh hoa phú quý của Cảnh gia mà cô thật sự không từ thủ đoạn sao?”

Nỗi đau thể xác làm sao có thể so sánh với nỗi đau trong tim giờ phút này?

Sau khi cô cam chịu mọi sự hành hạ nhục nhã, anh ta không có lấy một câu hỏi han, an ủi, về đến nhà việc đầu tiên lại là muốn đuổi cô đi! Mà còn là ra đi hoàn toàn khỏi cuộc đời của anh ta. Trong mắt anh ta Cố Thiên Tầm cô là loại người như vậy! Anh ta cho rằng cô gả vào nhà họ Cảnh nếm trải đủ mọi dày vò, chính là vì vinh hoa phú quý nhà họ Cảnh?

“Đúng vậy, chính là vì vinh hoa phú quý nhà họ Cảnh, vì mẹ và em trai tôi, tôi sẽ không ly hôn!”. Cô tức giận ném quần áo trong tay xuống dưới đất. Bọt xà phòng bay lên bám đầy trên mặt hai người, cô trừng mắt lên nhìn anh, như con thú bị thương, trong mắt cô đầy quật cường, “Cảnh Nam Kiêu, anh nói một trăm lần tôi cũng không ly hôn!”

Cảnh Nam Kiêu bị làm cho tức điên, bàn tay to lớn nắm chặt, bóp khuôn mặt nhỏ của cô đến mức trắng nhợt, “Bây giờ Tư Lam đã quay về rồi, vị trí Cảnh phu nhân thuộc về cô ấy! Cô lẽ ra phải biết từ sớm rồi chứ! Cố Thiên Tầm, trong mắt tôi cô chẳng là gì cả, cô hiểu không?”

Cố Thiên Tầm quật cường đáp trả: “Bao nhiêu năm nay, tôi bị mẹ chồng và em chồng ức hiếp, anh đều chưa từng chịu mở miệng ra nói giúp tôi một câu nào, giờ anh quay về muốn tôi giúp các người toại nguyện, dựa vào cái gì chứ?”

Cô cười nhạt, cười đến mức khóe mắt đều đỏ lên, “Phải, trong mắt anh tôi chẳng là gì cả, nhưng trong mắt người ngoài, trong mắt Tần Tư Lam, tôi lại là vợ của anh!”

Ánh mắt sắc lẹm, lướt qua một tia nhìn đầy căm hận. Cảnh Nam Kiêu biết cô ta cứng rắn, chỉ là không ngờ khi cô ta cứng lên thì đáng gờm như vậy. Anh ta giang tay kéo cô từ trong nhà tắm ra. Giây lát sau giận dữ quăng cô lên giường.

Thân người to lớn đó đè xuống, Cố Thiên Tầm kinh ngạc trợn tròn mắt, ý thức được phải giằng ra để bò lên, nhưng lại bị Cảnh Nam Kiêu nhanh hơn tóm chặt tay cô giơ cao lên đầu.

Đôi mắt anh ta đen sầm lại đầy nguy hiểm, như con báo rừng trên thảo nguyên. Khắp cả người anh ta, bao gồm hơi thở đều mang sự thôn tính xâm phạm, dường như muốn nuốt chửng lấy cô.

“Cảnh Nam Kiêu, anh... anh định làm gì?”Cô chưa từng thấy anh ta như vậy trước đây, kích động đến mức khiến cô hoảng sợ, đến răng cũng đang va lập cập vào nhau.

“Cô nói xem? Không phải nói là vợ tôi à? Kết hôn hai năm rồi, dù gì cũng nên để cô hoàn thành nghĩa vụ của người vợ chứ!” Nói dứt câu, anh ta vung tay lên xé toạc chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô.

“Đồ khốn! Cảnh Nam Kiêu, anh đừng động vào tôi!” Cô chỉ cảm thấy khí huyết dồn lên não, tức đến mức mắt đỏ vằn lên. Từ ngày kết hôn, cô từng tưởng tượng mình sẽ gần anh ta hơn một chút, gần thêm một chút, thế nhưng trong thời gian hai năm nay anh ta đều lạnh lùng với cô. Đến hôm nay khi lại gần thì lại lăng nhục cô như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.