Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 290: Theo đuổi lại từ đầu



Hai ngày này không ngừng có người thân bạn bè gọi điện đến hỏi chuyện công cáo trên bảng thông báo thị trấn, bao nhiêu người thực sự quan tâm, lại có bao nhiêu người là buôn dưa lê hả hê cười đùa, cô không biết, cũng không muốn biết.

Hôm qua lúc cô đứng bên cửa nhà còn nghe thấy hàng xóm xung quanh đang bàn tán chuyện này.

Xì xào, khinh rẻ...

Trước đây luôn là niềm tự hào của cả nhà, bỗng chốc khiến bố mẹ ra khỏi cửa phải né tránh, không dám ngẩng mặt nhìn ai.

Cô cảm thấy bản thân thật đáng chết.

Nhưng...

Sau những giằng xé và day dứt cô vẫn không kìm được mà nghĩ...

Lý Vũ Sâm thực sự chấp nhận chia tay với cô sao? Anh có gọi điện cho mình không? Có đi tìm mình không, có lo lắng không?

Vừa nghĩ đến anh là tim Dương Nguyệt ngổn ngang trăm mối, cảm thấy không thở nổi.

Nhân lúc bố mẹ đi bệnh viện, cô đặt chiếc đàn vĩ cầm xuống, khe khẽ đi vào phòng ngủ của bố mẹ, cô lấy điện thoại mình ra khỏi ngăn kéo đầu giường rồi bật nguồn lên.

Điện thoại cô không hề có tin nhắn thông báo cuộc gọi lỡ.

Một lúc sau điện thoại quả nhiên có động tĩnh.

Tiếng động đó khiến mắt cô sáng lên, khuôn mặt vốn dĩ ủ rũ bỗng có chút tinh thần hơn.

Cô lập tức mở tin nhắn thông báo ra xem, quả nhiên là có cuộc gọi của anh.

Nhìn thời gian, chính là sau khi cô tắt máy anh gọi lại. Nhưng sau đó, không còn nữa...

Trừ mấy cuộc gọi đó ra, thì những ngày gần đây điện thoại của cô đều rất im lìm, không hề có bất kỳ cuộc gọi nào từ anh.

Tin nhắn cũng không có.

Tuy lời chia tay là do cô nói, nhưng hiện giờ...

Tâm trạng cô rất lạc lõng.

Trống rỗng.

Cô tắt nguồn điện thoại lại như cũ rồi đặt trở lại ngăn kéo, cúi đầu đi ra khỏi phòng.

Giây phút đó chỉ cảm thấy mình như chú mèo con bị bỏ rơi.

Anh đưa cô vào thế giới tình yêu, khiến cô nếm trải đủ những ngọt ngào, chua cay trong đó, nhưng giờ đây... anh dường như đã không còn cần cô nữa...

Thân người nhỏ bé của Dương Nguyệt co lại trên ghế, thất thần nhấc đàn lên rồi lại đặt xuống.

Trên bậu cửa sổ lúc này đã kết đọng những bông tuyết.

Cô dựa vào đó, ngón tay thơ thẩn vẽ lên trên. Đến khi bừng tỉnh mới hay trên khung cửa sổ là 3 chữ “Lỹ Vũ Sâm” rõ ràng.

Cô nhìn trân trân vào 3 chữ đó, đầu hơi chếnh choáng.

Sống mũi cay cay.

Cô giận dữ lau mờ tên anh đi.

Anh đã chê cô phiền phức, dù cô có không nói chia tay thì sớm muộn gì anh cũng không chịu được tính trẻ con của cô.

Cô nói chia tay là bất đắc dĩ, trái ngược với lòng mình nhưng anh lại đến cả lý do cũng không muốn nghe cô nói, dường như mong muốn nhanh chóng kết thúc giải thoát khỏi sự đau khổ đó.

Thật là một tên khốn!

Nếu dã như vậy sao cô còn phải nhớ anh phải vấn vương gì nữa chứ?

Dương Nguyệt tức giận gõ lên đầu mình, bực bội đi vòng vòng trong phòng.

..................

Hai ngày.

Điện thoại của Lý Vũ Sâm không ngừng vang lên, nhưng những cuộc gọi đến gọi đi đều là về công việc, tuyệt nhiên không hề có một cuộc gọi nào từ cô.

Số điện thoại cá nhân bị gọi nhiều quá, thỉnh thoảng gặp phải chuyện phức tạp, một cuộc gọi kéo dài đến hơn tiếng đồng hồ, anh lo lắng cô nhóc con kia gọi điện cho mình sẽ bị máy bận, nên anh đã cố ý cài đặt chuyển số cuộc gọi.

Để nhân viên phòng trợ lý thông báo xuống phía dưới, bất luận là khách hàng lớn nhỏ gì hay là nhân viên công ty đều đổi sang số chuyên dùng trong công việc.

Mới đầu mọi người còn lấy làm lạ, nhưng dần dần ai nấy cũng đều nhìn ra: Lý tổng đang đợi điện thoại.

Đợi ai thì không biết nhưng nhất định phải là một cuộc gọi quan trọng lắm.

Hơn nữa cuộc gọi này hẳn là có liên quan rất lớn đến nét mặt sa sầm khó đăm đăm của Lý tổng mỗi ngày gần đây.

Tất cả mọi người trong khách sạn đều mong chờ cuộc gọi kia nhanh đến.

.........................

Tất cả tâm trí của Lý phu nhân gần đây đều đặt cả vào chuyện hôn sự của con trai.

Bà vốn tưởng rằng con trai bà chỉ là nhất thời bị con nha đầu kia mê hoặc tâm trí, đợi Dương Nguyệt ra nước ngoài một cái là anh sẽ quên ngay.

Nhưng sau một tuần gặp con trai, bà phát hiện anh gầy đi không ít.

Lý phu nhân sốt ruột không ngồi yên được nữa rồi, vội vàng đánh tiếng tuyển chọn con gái mấy nhà có tiếng. Nhà họ Bùi gọi điện đến bảo bà đi gặp con gái nhà họ Lục, bà bèn gạt sang một bên tất cả công việc mà đi.

Con gái nhà họ Lục cũng khá xinh đẹp, vừa học xong thạc sỹ, kém Lý Vũ Sâm 3 tuổi, cũng coi như tương xứng.

So với Dương Nguyệt trước đó, thành ra bà càng nhìn càng thấy vừa mắt cô này.

Lúc bảo lái xe tiễn cô ta, bà không quên để lại số điện thoại để cô ta liên lạc với con trai.

Sau khi bận việc xong, Lý phu nhân chuẩn bị đi thì cháu họ bà Bùi Cẩm Xuyên vừa hay về đến.

Thần sắc có vẻ không tốt lắm, trông gầy đi khá nhiều. Lúc bước qua phòng khách nhìn thấy trưởng bối, cũng chỉ khẽ chào rồi rủ dột quay đầu vào phòng.

Bùi phu nhân thấy vậy thở dài. “Thằng bé này, thật không biết trúng phải bùa mê thuốc lú gì nữa!”

“Sao tôi thấy sau khi Cẩm Xuyên ra viện về đều không béo lên chút nào vậy.” Lý phu nhân nói.

Trong lòng Bùi phu nhân sầu não không nguôi, lo lắng cho con trai, nghĩ đến Dương Nguyệt là bà không kiềm được hận mà nghiến răng. “Đều tại cái con bé Dương Nguyệt đó! Nếu không vì nó thì con trai em cũng không đến mức mất hết tinh thần như bây giờ. Chị à, em thấy con bé đó chính là họa thủy, chị chớ có mềm lòng để cho nó vào nhà. Chị xem trước đây quan hệ giữa Cẩm Xuyên và Vũ Sâm tốt như vậy, giờ thì sao nào, vừa nhắc đến Vũ Sâm là nó lại nổi đóa lên với em, đỏ mặt tía tai!”

Lý phu nhân nghe thấy thì nói. “Tôi đâu phải ngốc đâu, đương nhiên không thể để nó vào nhà được.”

Bà quay đầu nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Bùi Cẩm Xuyên, trong lòng như tính toán gì đó rồi nói. “Cẩm Xuyên cứ như thế này cũng không phải là cách, để tôi đi khuyên nó.”

Bùi phu nhân tất nhiên rất mừng. “Vâng, chị mà khuyên được nó thì tốt quá, có khi nó lại nghe chị, quên cái con bé đó đi.”

..................

Lúc Lý phu nhân bước vào thì Bùi Cẩm Xuyên đang ngồi cắm mặt đọc sách trước ban công.

Ánh nắng mặt trời chiếu từ ngoài vào, ánh lên khuôn mặt gầy gầy của cậu một lớp sầu bi.

“Cẩm Xuyên.”

“Bác ạ.” Bùi Cẩm Xuyên ngẩng đầu lên, đóng sách lại.

“Gần đây sức khỏe cháu sao rồi?” Lý phu nhân ngồi xuống đối diện cậu.

“Vẫn vậy ạ.” Trên mặt cậu không có bất kỳ biểu cảm nào khác.

Lý phu nhân quan sát cậu một lúc rồi thở dài. “Trước đây cháu là đứa lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát, sao mới một thời gian ngắn như vậy mà đã giày vò mình đến thế này rồi?”

“....” Bùi Cẩm Xuyên không nói tiếp lời.

Ánh mắt cậu nhìn xuống bên dưới ban công, về phía xa xăm.

Ánh mắt dừng lại ở đó, không nhúc nhích nữa.

Trong phút chốc dường như cậu lại nhìn thấy cô bé khéo léo, thanh tú trong trẻo đó. Lúc ấy cậu vẫn còn là một chàng trai khôi ngô rạng rỡ như ánh ban mai.

Cậu từng luôn nghĩ rằng chỉ cần cậu nắm chặt lấy cô ấy thì cả đời cô ấy sẽ là của cậu.

Nhưng mới chớp mắt...

Bọn họ đã không ai còn là của ai nữa.

“Chính là vì con bé Dương Nguyệt đó phải không?”

Lời Lý phu nhân vừa vang lên, Bùi Cẩm Xuyên thoáng chấn động, ánh mắt nhìn sang bà. “Bác cũng biết sao?”

“Có thể không biết được sao? Lần trước anh cháu suýt nữa ngã từ trên tầng thượng xuống, còn không phải là do nó à?”

“Bác ơi bác hiểu lầm rồi, lần đó không liên quan gì đến cô ấy cả. Người định nhảy lầu là...”

“Được rồi, được rồi, cháu xem, ta vừa mới nói nó có một câu mà cháu đã vội vàng bênh rồi. Cháu thật sự vẫn chưa quên được nó sao.” Lý phu nhân cắt lời cậu.

Bùi Cẩm Xuyên không nói gì nữa, ánh mắt tối hẳn đi.

Cậu không quên Dương Nguyệt thì sao chứ? Giờ có lẽ cô đã sớm quên sạch cậu rồi!

Ở bên anh họ, cô có hạnh phúc không?

Cậu không dám nghĩ nữa, nghĩ đến là lại thấy đau.

Lý phu nhân quan sát thần sắc thay đổi của cậu một lúc rồi cười. “Cẩm Xuyên à, thật ra... sao cháu không thử nghĩ là sẽ theo đuổi lại con bé đấy chứ, cháu thích nó vậy cơ mà.”

Muốn!

Sao lại không muốn chứ?

Có nằm mơ cậu cũng mơ thấy cảnh mình đứng trước mặt anh họ, cướp lại Dương Nguyệt từ trong tay anh.

Nhưng...

“Cháu đã không còn cơ hội nữa rồi.”

Nói đúng hơn là cậu không còn tư cách theo đuổi lại cô nữa. Cậu và Hướng Nam... đó lại là người bạn thân nhất của Dương Nguyệt!

Sao cô có thể tha thứ cho cậu được chứ?

“Sao lại không có cơ hội? Lúc trước cháu không theo đuổi lại nó có phải vì nghĩ là nó và anh họ cháu yêu nhau rồi không? Thật ra bọn nó đã sớm chia tay nhau rồi!”

“Chia tay rồi?” Bùi Cẩm Xuyên bán tín bán nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.