Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 291: Tương lai



“Chia tay rồi?” Bùi Cẩm Xuyên bán tín bán nghi.

Ngày hôm đó trên sân thượng, những lời tỏ tình của anh họ cậu đều nghe thấy rất rõ ràng.

Dù rất không muốn chấp nhận sự thật này thì cậu cũng phải thừa nhận rằng những lời tỏ tình của anh họ rất chân thành và cảm động, không chút giả dối nào.

Hơn nữa cậu rất hiểu anh họ, anh là người mà một khi đã nghiêm túc rồi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Vậy sao bọn họ lại có thể chia tay nhanh như vậy được chứ?

“Ừm, anh họ cháu và con bé đó căn bản không thể nào, cháu nghĩ mà xem, anh cháu đã 28 rồi, sao có thể thích hợp với 1 đứa con gái mới 18 tuổi chứ, khoảng cách giữa hai đứa không biết bao nhiêu mà kể. Vì vậy hai đứa nó giờ cãi nhau, chia tay rồi!”

“Anh cháu có thể chấp nhận chia tay như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, không thì còn thế nào nữa chứ. Gần đây ta cũng nói nhiều về chuyện tìm vợ cho anh cháu không phải còn bảo cả mẹ cháu cùng tìm sao?”

Tâm trí Bùi Cẩm Xuyên lúc này không còn để ý đến những lời bà nói nữa mà chỉ quan tâm đến chuyện Dương Nguyệt và Lý Vũ Sâm chia tay.

Cô nhất định là rất khó chịu.

Cô mẫn cảm, yếu đuối, trọng tình cảm, một mối tình kết thúc chóng vánh như vậy chắc hẳn cô không thể nào bình tĩnh đối mặt được.

Lý phu nhân thấy cậu hồi lâu không lên tiếng, biết cậu đang nghĩ đến chuyện của Dương Nguyệt, mặt bà rất mãn nguyện với hiệu quả này.

Trước khi ra khỏi phòng, bà còn vỗ vỗ vai cậu động viên. “Cẩm Xuyên, nếu cháu thật sự thích nó thì giờ là cơ hội tốt nhất của cháu đấy. Đừng bỏ lỡ! Còn chuyện này nữa bác quên không nói cho cháu biết, chắc cháu vẫn chưa biết nhỉ, khoảng hơn 10 ngày nữa Dương Nguyệt sẽ đi Úc du học, nếu lần này cháu bỏ lỡ mất cơ hội này thì sau chắc sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”

Bùi Cẩm Xuyên lặng người đứng đó.

Cô sắp đi Úc du học?

.....................

Từ lúc nói chuyện xong với Lý phu nhân, biết được cô sắp đi du học, trong lòng Bùi Cẩm Xuyên càng không thể tĩnh lặng được.

Đêm đó, cậu không chờ đợi được nữa mà gọi điện cho Dương Nguyệt.

Cậu thừa nhận rằng giờ cậu vẫn đang ôm một tia hy vọng, đê tiện muốn nhân cơ hội này chen vào.

Chính vì sự chen vào của anh họ đã khiến cậu hiểu ra một điều rằng trong tình yêu có những lúc đê tiện lại có thể chiến thắng một cách xuất sắc.

Chỉ tiếc là...

Điện thoại gọi cả đêm đều không có tín hiệu.

Sáng ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy Bùi Cẩm Xuyên đã sờ ngay đến điện thoại. Tiếp tục gọi điện cho cô nhưng kết quả vẫn như cũ...

Cậu có chút chán nản, ngồi dậy khỏi giường, bước đến ban công hít thở sâu.

Sáng sớm mùa đông rất lạnh, khiến cậu trong chốc lát tỉnh ngủ hẳn.

Cậu muốn đi tìm Dương Nguyệt.

Rất muốn.

Bùi Cẩm Xuyên sợ rằng chỉ cần muộn chút nữa là cô sẽ rời khỏi đây mà đi Úc.

Nhưng cậu lại không biết địa chỉ cụ thể của cô, chỉ biết thị trấn đó.

Nghĩ ngợi một lúc, Bùi Cẩm Xuyên lập tức thu dọn hành lý, không muốn chậm trễ thêm một giây nào.

....................

Điện thoại của Dương Nguyệt bị tịch thu, cô dường như ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Thời gian của cô phần lớn dùng vào việc luyện đàn, thời gian còn lại thì cùng bố mẹ đến bệnh viện trông em.

Có những lúc cô muốn lấy trộm điện thoại ra xem, hoặc là gọi điện cho người đó, không làm gì cả, dù chỉ là được nghe thấy giọng anh thôi cũng được.

Nhưng...

Cuối cùng cô vẫn kìm được.

Bọn họ đã chia tay rồi.

Hơn nữa còn hơn 10 ngày nữa cô sẽ đi Úc.

Đến lúc đó không còn sự bao bọc của gia đình, không còn anh, cô sẽ càng phải thích nghi với những ngày tháng cô độc.

Cô muốn...

Một ngày nào đó cô sẽ thật sự quên đi được người đàn ông mà mình đã từng gặp trong đời này.

Bỗng hôm đó, điện thoại của Hướng Nam gọi vào máy mẹ cô.

“Nguyệt Nguyệt, Hướng Nam gọi con này.” Mẹ Dương Nguyệt cầm điện thoại bước vào phòng, cô mới đặt đàn xuống.

Những ngày này, các bản nhạc mà cô đàn bản nào cũng bi thương u uất hơn.

Bố mẹ cô nghe được, trong lòng cũng không dễ chịu, biết cô buồn vì chuyện chia tay nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ là một sinh viên, chuyện yêu đương không phải vấn đề cô nên nghĩ đến hiện nay.

Dương Nguyệt cầm điện thoại lên, giọng Hướng Nam truyền đến từ bên kia. “Nguyệt Nguyệt, giờ cậu tiện nói chuyện không?”

Dương Nguyệt bất giác nhìn sang mẹ một cái.

Bà không có vẻ như định đi ra ngoài. Dương Nguyệt biết mẹ đang nghĩ gì, chắc hẳn bà lo rằng Hướng Nam sẽ trở thành cầu nối giữa cô và Lý Vũ Sâm.

Cô cũng không bận tâm, chỉ nói với Hướng Nam. “Ừm, cậu nói đi.”

“Cẩm Xuyên muốn gặp cậu.”

Lúc nói ra điều này, giọng Hướng Nam trầm buồn nhưng cô vẫn cố gắng biểu hiện ra bình thường.

Không sai, đầu Bùi Cẩm Xuyên nóng lên, không liên lạc được với Dương Nguyệt, liền xách hành lý ngồi tàu phi ngay đến đây.

Đến đây rồi không còn cách nào khác, cậu đành gọi cho Hướng Nam hỏi địa chỉ nhà Dương Nguyệt.

Điều này đối với Hướng Nam mà nói thì thật sự là một chuyện hết sức tàn nhẫn, thế nhưng trong lòng cô vẫn có một tia vui mừng.

Rất mong manh le lói.

Như một hạt bụi.

Cô nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất... cô còn có thể nghe thấy giọng cậu.

“Anh ấy đã đến đây rồi, gọi điện cho cậu hai ngày nay cậu đều không nghe vì vậy chỉ đành tìm tớ. Nguyệt Nguyệt, giờ cậu có thể ra ngoài được không?”

Hướng Nam hỏi.

Tim Dương Nguyệt dậy sóng.

Cô không ngờ người tìm mình không phải là Lý Vũ Sâm mà lại là Bùi Cẩm Xuyên.

Cô không biết cậu tìm mình vì chuyện gì nhưng từ sau khi chia tay trong bệnh viện xong, bọn họ chưa từng một lần nói chuyện với nhau.

Đến một cuộc gọi cũng không.

Cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện tử tế với cậu.

“Tớ rất muốn đi nhưng giờ tình hình tớ thế nào cậu cũng biết rồi đấy. Tớ phải hỏi mẹ tớ đã.” Dương Nguyệt nhìn mẹ một cái.

Mẹ cô nói: “Có chuyện gì vậy?”

Dương Nguyệt nói vào trong điện thoại. “Cậu đợi một lát.”

Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nói với mẹ. “Mẹ, Hướng Nam hẹn gặp con nói chuyện một lúc.”

Cô ý thức được nên không nhắc đến 3 chữ “Bùi Cẩm Xuyên”. Lần trước trong đống ảnh kia cũng có nói đến cậu nhưng vì cậu đã là quá khứ trước đó nên mẹ cô mới không đem ra nói.

Giọng Hướng Nam vang to lên trong điện thoại. “Dì Dương, Dương Nguyệt ở nhà sắp buồn chết mất rồi, dì để bạn ấy đi dạo phố với cháu đi! Cháu bảo đảm sẽ không đưa bạn ấy đi lung tung đâu. Đến chiều là về ngay thôi ạ!”

Mẹ Dương Nguyệt khẽ thở dài.

Bà không phải có ý muốn nhốt cô trong nhà, nhìn cô buồn rầu ủ rũ bà cũng không nỡ.

Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng trước ánh mắt dò hỏi của Dương Nguyệt, bà cũng gật đầu. “Đi ra ngoài một lúc cũng được nhưng phải về sớm, không được qua đêm bên ngoài.”

Vì đã có sự việc lừa dối lần trước nên câu sau bà cố ý nhắc nhở với ý cảnh cáo.

Nghĩ lại chuyện lần trước, Dương Nguyệt vừa cắn rứt vừa thấp thỏm, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Cô ngập ngừng nói lời trấn an mẹ. “Mẹ yên tâm, con đã hứa với bố mẹ, sau này.... con sẽ không gặp anh ấy nữa...”

Mẹ Dương Nguyệt ngồi xuống trước mặt cô, nhìn cô mà không giấu nổi bi thương trong mắt, bà trầm trầm khuyên con. “Nguyệt Nguyệt, giờ con còn trẻ, gần như không có chút kinh nghiệm nào. Có thể con cảm thấy người đàn ông mà con gặp hiện nay là tất cả đối với con, thỉnh thoảng có thể còn nghĩ sau này sẽ gả cho nó, sống với nó cả đời cũng được. Nhưng tương lai khi con dần trưởng thành, nhìn thấy thế giới bên ngoài ngày càng to rộng hơn, quen biết càng nhiều người hơn, trải qua những chuyện ngày một phức tạp, con sẽ phát hiện ra rằng... người đó có thể từ từ lãng quên trong cuộc sống của con, ngày đó con không quay đầu lại, thậm chí còn không hề nhớ đến họ...”

Thật sự sẽ có một ngày như vậy sao?

Dương Nguyệt không biết. Cô nhớ lại trước đây Lý Vũ Sâm cũng từng nói với mình một điều tương tự như vậy.

Anh vẫn luôn lo rằng trên bước đường trưởng thành cô sẽ mờ mắt...

Chỉ cần nghĩ đến tương lai, một ngày nào đó, anh sẽ mờ nhạt dần đi trong cuộc đời mình là tim cô thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt.

Lại nghĩ đến chuyện anh cũng sẽ lãng quên mình như vậy, quên đến mức không còn chút dấu vết nào là cô càng không thở nổi.

Cô không muốn nói tiếp chủ đề này, chỉ vội vàng nói với Hướng Nam. “Nam Nam, cậu đợi tớ, tớ ra ngay đây.”

Tắt điện thoại xong, cô lên tiếng trước với mẹ. “Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con thay quần áo đã.”

Mẹ cô chỉ đành đi ra trước.

Dương Nguyệt chọn đại một chiếc áo khoác to quấn chặt, nhiệt độ bên ngoài lại xuống thấp, nghe nói mấy hôm nữa sẽ có tuyết.

Cô nhìn những cành cây lá vàng khô khốc bên ngoài cửa sổ rồi lại nhìn mình trong gương.

Thở dài.

Rõ ràng cô mới 18 tuổi, là độ tuổi như hoa như ngọc, sao cô lại giống lá cây héo tàn bên ngoài như vậy? Không một chút sức sống, tiều tụy úa tàn.

Hít sâu vào một hơi, cô vỗ vỗ lên gương mặt trắng bệch của mình, miễn cưỡng lấy lại tinh thần ra khỏi nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.