Nhắc đến chuyện cũ, mắt Bùi Cẩm Xuyên tối hẳn đi. Tay cậu đặt lên tay Dương Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta có thể không nói đến chuyện đó nữa được không?”
Dương Nguyệt định rụt tay lại nhưng cậu càng nắm chặt hơn.
“Cẩm Xuyên...” Cô khó xử khẽ gọi tên cậu, không muốn làm căng thẳng.
“Anh biết em đã chia tay với anh họ anh rồi.” Bùi Cẩm Xuyên nói.
Dương Nguyệt sững người, tim cô thắt lại, cô ngước lên nhìn cậu. “Anh họ anh nói cho anh biết sao?”
“Không, là bác gái nói.” Bùi Cẩm Xuyên nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt đó tràn đầy sự chân thành và hối lỗi. “Nguyệt Nguyệt, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Chuyện trước đây... anh xin lỗi em, anh cũng bảo đảm với em sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Dương Nguyệt thở dài.
“Cẩm Xuyên, anh không bận tâm chút nào về chuyện em và anh họ anh từng ở bên nhau sao? Cho dù em và anh ấy đã...”
“Nói không để bụng thì em có tin không?” Bùi Cẩm Xuyên cười chua chát, sau đó cậu ngẩng đầu lên. “Nhưng... dù cho như vậy, anh vẫn không muốn để mất em. Nguyệt Nguyệt, trước đây tình cảm giữa chúng ta không phải vẫn luôn rất tốt sao? Anh biết em sắp phải đi Úc du học, anh có thể đợi em! 1 năm, 2 năm anh đều đợi!”
Dương Nguyệt không hề cảm thấy có chút động lòng nào.
Không biết bắt đầu từ bao giờ mà tim cô đã chỉ rung động vì một người khác...
Môi cô mấp máy, định nói gì đó nhưng bỗng chợt tim Dương Nguyệt đập mạnh, cảm giác có một luồng ánh sáng ngưng đọng lại trên người mình khiến lưng cô nhoi nhói.
Luồng trực giác mạnh mẽ này khiến cô cảm thấy rất không thoải mái. Cô bất giác ngoái đầu lại thì bắt gặp một ánh nhìn tràn đầy giận dữ.
Dương Nguyệt trợn tròn mắt.
Cô dường như đứng phắt dậy, không tin vào mắt mình, ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.
Mấy ngày không gặp, anh vẫn là anh. Anh tuấn mê đắm lòng người, khí chất ngời ngời.
Chỉ là sự dịu dàng khi nhìn thấy cô lúc trước giờ đã không còn. Hôm nay anh có thêm phần lạnh lùng đáng sợ.
Anh từng bước tiến lại gần bọn họ, mang theo sự âm lạnh khiến người ta nghẹt thở.
Tim Dương Nguyệt đập nhanh hơn.
Bên kia, sắc mặt Bùi Cẩm Xuyên cũng lạnh ngắt.
Dương Nguyệt giãy ra, muốn rút tay về nhưng Cẩm Xuyên lại càng cố nắm chặt hơn như thể sợ rằng nới lỏng ra một chút thì cô sẽ lập tức đi mất.
“Nguyệt Nguyệt, Cẩm Xuyên!” Hướng Nam đã chạy đến, thở hồng hộc. Nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm lại, mặt cô cũng trắng nhợt ra.
“Đều đứng đó làm gì?” Lý Vũ Sâm lên tiếng.
Nét mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn nhưng khuôn mặt lại có ý cười.
Nụ cười đó khiến người ta thấy lạnh người.
Anh muốn làm gì?
Dưới ánh mắt khó hiểu của Dương Nguyệt, anh đã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bùi Cẩm Xuyên.
Ánh mắt lúc này mới từ từ nhìn về phía hai người, dừng lại một lúc ở hai bàn tay đang nắm lấy nhau đó, trong mắt anh lạnh đi vài phần.
Nhưng lời anh nói ra lại khá ôn hòa. “Đều ngồi xuống cả đi, chúng ta nói chuyện.”
Bộ dạng anh như một bậc trưởng bối, ngồi đan hai chân vào nhau, cánh tay dài tựa vào thành ghế sofa.
Một Lý Vũ Sâm như vậy khiến Dương Nguyệt tâm hoảng ý loạn, vô cùng bất an.
Bùi Cẩm Xuyên ngồi xuống trước, Dương Nguyệt ngồi giữa, Hướng Nam cũng ngồi xuống theo.
Lý Vũ Sâm nhìn ba người ngồi trước mặt với ánh mắt lạnh lùng, môi anh khẽ cong lên, có ý cười chế giễu. “Trẻ con quả nhiên là không có chút trí nhớ nào. Trước đây 3 người không phải gây chuyện náo loạn đến mức muốn sống chết với nhau một phen sao, giờ quên hết rồi à?”
Nhắc đến chuyện trước đây, trên mặt cả 3 đều có phần gượng gạo.
“Sao anh lại đến đây?” Người đầu tiên lên tiếng nói chuyện với anh là Dương Nguyệt.
Lại một lần nữa nói chuyện với anh khiến cô thấy nghẹn ngào.
Thời gian gần đây bọn họ không hề liên lạc, cô gầy rộc đi, tiều tụy hơn, nhưng nhìn anh vẫn rất ổn...
Có hay không có cô, đối với anh mà nói dường như không hề ảnh hưởng gì.
Ánh mắt Lý Vũ Sâm cuối cùng cũng nhìn vào mặt cô.
Lạnh nhạt, không hề có chút ấm áp nào, thậm chí là lạnh lùng.
Ánh mắt đó như một mũi dao đâm vào tim Dương Nguyệt. Đau nhói...
Hai tay cô nắm chặt lại, đặt trên đùi. Lý Vũ Sâm cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng. “Cố tình đến đây để xem bạn gái của em họ...”
Anh gằn giọng nói những từ cuối cùng như thể muốn cắn đứt nó ra vậy.
Tay anh đặt trên ghế dựa sofa cũng siết chặt lại, trắng nhợt.
Ánh mắt sắc lạnh của anh bức ép cô, hy vọng cô nói dù chỉ một lời giải thích thôi cũng được.
Kể cả vừa rồi bọn họ nắm tay nhau, nhưng chỉ cần cô nói một câu phản bác thôi, anh cũng sẽ tin cô!
Nhưng....
Cô không hề lên tiếng, ngược lại người tiếp lời anh là Bùi Cẩm Xuyên. “Anh, anh và Dương Nguyệt đã chia tay rồi. Giờ em và cô ấy quay lại không cần đến sự đồng ý của anh, càng không cần anh đến xem làm gì!”
Đối với anh họ, Bùi Cẩm Xuyên đã không còn như trước đây nữa.
Giờ đây, trong lòng cậu tràn ngập cảm giác đề phòng và thù địch.
Lý Vũ Sâm làm như không nghe thấy lời cậu nói, ngược lại nhìn chằm chằm sang Dương Nguyệt.
Ánh mắt anh thít chặt. “Em nói với cậu ta chuyện chúng ta chia tay sao?”
Giọng anh như đang hỏi tội.
Dương Nguyệt chỉ cảm thấy khó thở, đôi tay đặt trên đùi cô lạnh ngắt.
Cô cảm nhận được trong phòng trà đã có nhiều ánh mắt dò xét hướng về phía bọn họ.
Lần trước những bức ảnh của cô đã rải khắp thị trấn rồi.
Chỉ sợ đã có người trong số đó nhận ra 3 người bọn họ.
Nếu chuyện này truyền đến tai bố mẹ cô thì... sẽ thế nào?
Hướng Nam nhìn cô một cái, đưa tay ra nắm lấy tay cô. Bùi Cẩm Xuyên cũng đưa tay ra nắm lấy tay còn lại của Dương Nguyệt.
Mắt Lý Vũ Sâm tối sầm lại như một cơn giông tố kéo đến.
Cuối cùng Dương Nguyệt từ từ mở miệng. “Em... em đang suy nghĩ về chuyện với Cẩm Xuyên, nếu anh không có chuyện gì thì về đi.”
Không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô chỉ sợ nhìn một cái sẽ khiến hàng vỏ bọc của mình sụp đổ hoàn toàn.
“Em nghĩ kỹ chưa.” Ánh mắt anh đang dậy sóng, từng thớ cơ trên thân thể đều như siết chặt lại.
“Anh đi đi.” Dương Nguyệt hít sâu vào một hơi như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn anh. “Lý Vũ Sâm, xin anh hãy rời khỏi đây... em xin anh, sau này đừng có xuất hiện tại thị trấn này nữa.”
Cô nói rất nhanh, như thể chỉ cần chậm một chút thì sẽ không nói ra được nữa.
Rồi tiếp tục nói: “Chúng ta đã kết thúc rồi, mong anh nhớ rõ điều đó!”
Những từ cuối cùng, giọng cô đã không kiềm được mà run lên.
Những ánh mắt dò xét xung quanh cùng những lời xì xào chỉ trỏ khiến cô ngộp thở.
Lý Vũ Sâm ngồi ở đó, nhìn chặt vào cô như thể muốn nhìn xuyên thấu cô vậy.
Quả nhiên là trẻ con vẫn chưa ổn định tâm tính, thay lòng đổi dạ cũng có thể nhanh đến vậy?
Hay là...
Cô ấy thực sự trước giờ đều chưa từng yêu mình. Đến nay, anh tạm thời buông tay, tim cô đã thay đổi, một đi không trở lại.
Dương Nguyệt nhìn sắc mặt anh càng lúc càng lạnh đi, cô cảm nhận được rõ rệt sự thất vọng của anh.
Sự thất vọng đó khiến cô run rẩy...
Không dám ngồi lại thêm nữa, cô sợ những ánh mắt dòm ngó xung quanh, cũng sợ ngồi lâu thêm chút nữa, chính mình sẽ phủ nhận những lời mình vừa nói.
“Xin lỗi, em còn có việc phải đi trước đây.” Dương Nguyệt nói xong lập tức đứng dậy, Hướng Nam cũng đứng dậy theo để nhường chỗ cho cô đi ra.
Nhìn khuôn mặt quay đi của cô, Lý Vũ Sâm ngồi yên không động đậy.
Bùi Cẩm Xuyên lại chạy theo vài bước. “Nguyệt Nguyệt, anh đi cùng em.”
Hướng Nam không đi theo, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hai người họ.
“Không định đuổi theo sao?” Lý Vũ Sâm nhàn nhạt hỏi.
Hướng Nam nhìn sang anh, nhưng ánh mắt cô vẫn không dứt ra khỏi bọn họ. “Còn anh thì sao? Sao anh lại không đuổi theo?”
Lý Vũ Sâm mím chặt môi không nói. Hướng Nam cười cười. “Vì anh kiêu ngạo, lòng kiêu hãnh khiến anh không thể đuổi theo.”
“Kiêu hãnh?” Anh lẩm bẩm lại hai từ này. Quay mắt nhìn xuống bên dưới lầu, thấy bóng người hai bọn họ.
Nó khiến anh thấy nhức mắt, cũng rất... đau.
Trước mặt Dương Nguyệt, anh dường như đã sắp quên đi “kiêu hãnh” nghĩa là gì.
“Tôi không đuổi theo chỉ là vì tôi hy vọng bọn họ đều sẽ hạnh phúc.” Hướng Nam thở dài. “Nếu không phải do lỗi của tôi thì có lẽ hai người họ sẽ không chia tay. Anh cũng thấy rồi đấy...”
Ánh mắt của Hướng Nam cũng nhìn xuống dưới theo.
“Hai người họ thực sự rất đẹp đôi. Bất luận là khí chất hay tuổi tác.”
Lý Vũ Sâm nheo mắt, ánh mắt anh sắc lạnh. “Đừng có hơi một tý là lôi chuyện tuổi tác ra nói.”
....................
Bùi Cẩm Xuyên đuổi theo Dương Nguyệt ra ngoài. Mắt cô đỏ hoe, nhưng lại không dám khóc trước mặt cậu.
“Cẩm Xuyên, xin lỗi, anh hãy để Hướng Nam đi dạo với anh đi. Giờ em phải về rồi.”
Cô không dám để bố mẹ nghi ngờ một lần nữa.
Không thể để bọn họ lại đau lòng, buồn bã về cô....
“Trông em không được ổn lắm.”
“Em không sao.” Dương Nguyệt lắc đầu.
“Đi dạo với anh một lúc đi.” Bùi Cẩm Xuyên như đang khẩn cầu. “Nguyệt Nguyệt, đừng đẩy anh lại với Hướng Nam nữa, anh đến đây là để tìm em.”
Dương Nguyệt có chút khó xử.
“Anh biết em sắp phải đi Úc rồi, coi như đây là lần cuối cùng đi cùng anh được không. Dù em không chấp nhận anh, dù người em yêu là anh họ anh thì chúng ta có thể làm bạn mà phải không?”
Trong lòng Dương Nguyệt nặng trĩu.
Cô muốn ngẩng đầu lên nhìn người trên lầu, nhưng lại không dám.
Suy cho cùng thì bọn họ cũng sẽ phải xa nhau, dù hôm nay không chia tay thì sau này cũng sẽ phải vậy. Vậy sao cô còn phải khiến cho bố mẹ đau lòng thêm một lần nữa chứ?
“Em không nói gì nghĩa là đồng ý rồi nhé. Đi thôi, Nguyệt Nguyệt...” Bùi Cẩm Xuyên tự nhiên như không, nắm lấy tay cô đi đợi xe bus.
Cậu rất tự nhiên gợi chuyện. “Trước đây em từng nói với anh là thị trấn của em có một nhà làm tào phớ rất ngon. Giờ em đưa anh đi ăn đi!”
Dương Nguyệt cảm nhận được sau lưng có một luồng ánh nhìn như muốn nghiền nát cô ra trăm mảnh nhưng cô không hề gạt tay Bùi Cẩm Xuyên ra, chỉ miễn cưỡng gượng cười, cùng cậu đi lên xe bus. “Đi thôi, em đưa anh đi ăn.”
....................
Suốt cả ngày, Dương Nguyệt đều đi cùng Bùi Cẩm Xuyên. Rẽ qua đây, vòng qua kia.
Cuối cùng, khi sắc trời tối rồi, Bùi Cẩm Xuyên mới chịu thả cô về. Cậu tự mình đặt phòng khách sạn, Dương Nguyệt thực sự sợ khách sạn rồi, cô chỉ đứng đằng xa không dám lại gần.
Đợi đến khi Bùi Cẩm Xuyên bước vào khách sạn rồi, cô mới lặng lẽ quay người rời đi.
Màn đêm dần buông xuống. Những ngọn đèn vàng mờ mờ bên bờ sông soi lối cô về nhà.
Cô thẫn thờ bước di, lồng ngực đau tức.
Lý Vũ Sâm, giờ anh đang ở đâu? Có lẽ anh sớm đã lái xe rời khỏi đây rồi!
Lần này....
Bọn họ thực sự không còn khả năng quay lại nữa rồi...
Nước mắt cô không nghe theo sự điều khiển của bản thân mà rơi ra khỏi khóe mắt. Cô hít sâu vào một hơi, lại nuốt nước mắt vào trong.
Lúc này, một luồng sáng đột nhiên chiếu rọi lại từ sau lưng cô.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, chiếc Porsche quen thuộc dừng ngay lại bên chân Dương Nguyệt. Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng động cơ xe phanh két lại sắc lạnh lạ thường.