Ngày tháng, trôi đi như thế. Ở Vienna tháng thứ ba, đón sinh nhật cô.
Tối hôm đó, tất cả lưu học sinh trong lớp, Châu Á, Châu Âu đều tập trung lại cùng cô đón sinh nhật.
Dương Nguyệt làm bánh jiao cho bọn họ, vốn dĩ lo lắng có người ăn không quen, đặc biệt chuẩn bị thêm sa lát và cà ri, kết quả mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Mười mấy người, rất nhanh đã ăn hết, mọi người đều khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Dương Nguyệt.
Đến lúc vui, nhím thanh nhiên muốn uống bia, Dương Nguyệt chuẩn bị bia lạnh cho bộn họ, còn mình thì một giọt cũng không động.
“ Moon, cậu là người được chúc thọ, ít nhất cũng nên uống một chai chứ.” Ở đây, bọn họ đều gọi cô là moon.
Cô lắc đầu, “ Mình dị ứng với bia rượu. Các cậu uống, mình sẽ làm món khác cho các cậu.”
Cô một mình trốn vào bếp. Bên ngoài ồn ào huyên náo, lúc này, trong lòng thấy trống trải biết bao.
Đến hôm nay, không dám suồng sã như trước nữa, tại vì, khi cô dị ứng, sẽ không còn ai chuẩn bị cho cô thuốc bôi nữa, cũng sẽ không có ai thay cô bôi thuốc.....
Khi nướng bánh gato cho mọi người, cô đứng đờ đẫn bên lò nướng.
Bây giờ vào lúc này, có một người ở bên kia địa cầu, đang làm gì thế? Anh, còn nhớ hôm nay là sinh nhật cô không?
Cắn môi tự cười chế giễu.
Anh dựa vào cái gì mà phải nhớ chứ? Bọn họ chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời hai bên, đến hôm nay, đã ngang qua mà đi, có gì đáng để tưởng nhớ chứ.
“moon, có điện thoại!” Cửa phòng bếp, đột nhiên bị kéo ra.
Một người con gái Nhật cầm điện thoại cô để bên ngoài mà lắc lắc trước mặt cô, “ Gọi từ Trung Quốc.”
Dương Nguyệt cầm lên nhìn, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, khoảnh khắc đó, mơ hồ, tim đập mạnh không ngừng.
Không có cách nào kiềm nén.
Cầm điện thoại chặt, có chút căng thẳng, hồi lâu cũng không dám nghe.
Trong nước có mấy người có số điện thoại của cô, Hướng Nam có, nhưng Hướng Nam đã gọi chúc phúc cô từ lâu rồi.
Người con gái Nhật Bản cười ấm áp bên cạnh, “ Mau nghe đi, chắc chắn là cậu đợi cuộc gọi đó lâu rồi.”
“........” Dương Nguyệt cười miễn cương, “ Mong là thế.”
Người con gái Nhật không đợi nữa, mà quay người đi, không quên đóng cửa bếp lại cho Dương Nguyệt.
.............
Trong lòng biết bao chờ đợi, khoảnh khắc này, khi nghe thấy giọng nói đó, Dương Nguyệt hụt hẫng biết bao nhiêu.
“ Nguyệt Nguyệt, là anh.”
Giọng nói của Bùi Cẩm Xuyên, phá vỡ không gian, truyền vào tai cô.
Tâm trạng Dương Nguyệt như vỡ òa, suýt chút nữa òa khóc.
“.......”
“ Sao không nói gì?” Bùi Cẩm Xuyên hỏi.
“ Em vẫn nghe đây.” Dương Nguyệt vội vàng trả lời. nhận điện thoại của Bùi Cẩm Xuyên, không phải không vui, chỉ là......
Trong lòng mong đợi, đợt nhiên rơi vào khoảng không, cảm giác đó cực kỳ khó chịu. Quả thật là, dày vò.
“ Sinh nhật vui vẻ.”
“ Cảm ơn anh.” Dương Nguyệt cười, trong lòng ấm áp. “ Có điều, sao anh lại có số điện thoại của em.”
“ Tìm Hướng Nam hỏi. em thật vô tình, đi Vienna, đến một cuộc gọi báo bình an cũng không có. Ba tháng trước, hôm em đi, anh đến sân bay tiễn em, nhưng vẫn không kịp, chỉ nhìn thấy bóng em đang làm thủ tục an ninh.”
“ Khi em không muốn đi còn bị anh nhìn thấy khóc tèm lem ấy.” Dương Nguyệt cố tỏ ra nhẹ nhõm cười với anh.
Bùi Cẩm Xuyên nhớ lại việc gặp anh họ ở sân bay hôm đó, anh không kiềm chế được nói: “ Nguyệt Nguyệt, việc hồi đó em đi, em cũng không nói cho anh của anh biết sao?”
“.........” Nhắc đến người đó, trong lòng Dương Nguyệt như có kim đâm.
Cô cắn môi, mắt nhìn ánh đèn trong lò nướng, mãi không nói gì.