Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 34-2: Đưa em đi



Nhìn thấy anh, mặt Tần Tư Lam thoáng vẻ kinh ngạc. Săc mặt Cảnh Nam Kiêu đã chuyển sang màu đen, nhìn Cố Thiên Tầm như muốn treo cô lên tường đóng đinh vậy.

Mộ Dạ Bạch đưa tay nâng cằm Cố Thiên Tầm, khiến cô ngẩng đầu lên. Mắt cô ngân ngấn nhìn anh như cầu cứu. Anh dang tay ôm trọn cô vào lòng dưới sự kinh ngạc tột độ của cô.

“Sao thế, em ấm ức chuyện gì à?” Anh hỏi giọng trầm trầm dịu dàng như đang dỗ người yêu. Ánh mắt chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm đó hoàn toàn là hình ảnh của cô đảo ngược.

Tim cô đập nhanh hơn hột hồi. Không khí xung quanh ngập tràn sự ấm áp của anh, trong phút chốc Cố Thiên Tầm thật sự có cảm giác rằng mình là người yêu của anh vậy.

Người đàn ông này uy dũng như con hổ giữa thảo nguyên, lại nho nhã, cao quý, có cảm giác nguy hiểm khó tả. Cho dù chẳng cần làm gì cả, chỉ một ánh nhìn cũng đủ để khiến bất cứ cô gái nào đều bị mê muội.

Tay cô bất giác túm lấy áo sơ mi của anh, cố gắng nói theo kiểu làm nũng: “Em uống say rồi... đi không vững nữa, anh đưa em đi khỏi đây đi.”

Mặc dù đang úp mặt vào ngực anh, cô cũng cảm nhận được sau lưng mình đang có ánh nhìn tóe lửa như muốn xé xác cô ra làm trăm mảnh.

Sống mũi cô cay cay nhưng không cho phép bản thân được khóc. Ít nhất là trước mặt hai người đó, cô không thể khóc được!

“Được, anh đưa em đi.” Trong hoàn cảnh biết rõ ràng rằng người đàn ông kia là chồng mình mà thái độ Mộ Dạ Bạch vẫn hợp tác như vậy, điều này nằm ngoài dự tính của Cố Thiên Tầm. Anh vòng tay ôm cô, vai cô thoáng run nhẹ, đi qua hai người kia, “Tôi đi trước nhé, lần sau có cơ hội gặp lại sau.”

Không ai ngăn họ lại cả...

Từ đầu đến cuối, Cảnh Nam Kiêu không hề ngăn lại, thậm chí đến một câu hỏi cũng không có. Cho dù là lúc anh ta tra hỏi việc cô ngoại tình thì lòng cô cũng không buồn đến vậy. Cô biết, anh ta không dám! Không dám làm vậy trước mặt người phụ nữ kia!

.............

Bước ra khỏi “F10”, bàn tay ôm ngang vai Cố Thiên Tầm đã lịch sự bỏ ra. Cố Thiên Tầm đứng bên đường như người mất hồn, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.

“Đứng đây đợi tôi, tôi đi lấy xe.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái, ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ, không biểu lộ sự quan tâm nào, nhưng cũng may đó không phải ánh nhìn thương hại.

Cũng không biết cô có nghe hiểu không nữa, cô không nói gì, chỉ lặng im đứng đấy. Rõ ràng là mùa hè mà cô vẫn cảm thấy lạnh, đưa tay ôm lấy vai mình.

Mộ Dạ Bạch không nói gì cũng không dừng lại, quay đi lấy xe.

Cô đứng một mình ở đó, nhìn thấy ánh đèn trước mắt, nước mắt Cố Thiên Tầm trong phút chốc không kìm được, rơi xuống.

“Cố Thiên Tầm!”

Giọng nói không thể quen thuộc hơn vọng đến, kèm theo tiếng bước chân, cô bừng tỉnh. Quay người đi lau vội nước mắt, đứng thẳng lưng, không hề ngoảnh đầu lại.

Cảnh Nam Kiêu thật sự tức giận tột cùng, đưa tay kéo cô lại. Cô cũng không tránh, chỉ cười lạnh lùng nhìn anh ta, “Cảnh thiếu gia sao không chuyên tâm ở bên cạnh người tình đầu của anh đi, chạy đến đây gây sự với người không quan trọng như tôi làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.