“Đừng có giả ngốc với mình nữa, mình đều thấy hết rồi, người đấy không phải Cảnh Nam Kiêu! Cậu nói mau, có phải đêm qua cậu ỏ cùng người đó không hả? Cậu đúng là không có tính người mà, gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại đều không nghe, cậu mà không nói thật ra với mình, mình sẽ không nhìn mặt cậu nữa!”
“Được rồi, khổ lắm, tớ nói!” Tối qua đột nhiên bỏ về không nói năng gì Cố Thiên Tầm cũng cảm thấy có lỗi, lại sợ Dương Mộc Tây giận nên phút chốc đầu hàng luôn rồi, “Cậu còn nhớ lần trước mình kể với cậu chuyện ở khách sạn Hoàn Vũ không?”
“Chính là chuyện cậu bị bà mẹ chồng với cô em chồng quái đản đó mưu hại phải không? Đợi đã...” Dương Mộc Tây đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hai mắt trợn tròn hỏi: “Không lẽ... người đàn ông vừa nãy chính là cái người đêm hôm đó chứ?”
“Ừ, chính là anh ta.”
“Cậu điên rồi à? Sao cậu lại với anh ta cơ chứ? Đúng là anh ta đẹp trai, mọi thứ cũng có phần hơn Cảnh Nam Kiêu nhà cậu, nhưng mà đẹp trai đâu thể đem ra ăn thay cơm được đâu?” Nói đến đây, Dương Mộc Tây hạ giọng, thì thầm vào tai cô, “Không phải kích cỡ của anh ta rất nhỏ sao?”
Cố Thiên Tầm lườm cô một cái, “Mình và anh ta không giống như cậu nghĩ đâu.”
“Nhưng cũng không thể che đậy được sự thực rằng anh ta không ổn!”
Cố Thiên Tầm cảm thấy rất buồn cười. Mộ Dạ Bạch là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, nếu như biết được rằng bản thân bị người khác nhận xét “không ổn” thì không hiểu vẻ mặt anh ta sẽ như thế nào.
“Cậu đang cười một mình cái gì thế hả?” Dương Mộc Tây huých tay cô một cái.
Lúc này Cố Thiên Tầm mới định thần lại, nói nhỏ:“Thật ra đem đó mình và anh ta chưa hề xảy ra chuyện gì.”
“A... chưa xảy ra? Vậy kích cỡ của anh ta...”
“Bọn mình có thể không nhắc đến chuyện này được không? Cậu hiếu kỳ như thế, mình đưa cho cậu cái thước dây, cậu tự đi đo nhé!” Cố Thiên Tầm đỏ mặt, nói giọng giận dỗi.
“Được, được, được, không nói chuyện đó nữa. Nói chuyện đêm qua. Vậy đêm qua cậu đã ở cùng anh ta rồi phải không?”
“Đúng vậy, nhưng mình và anh ta hoàn toàn trong sáng.” Cố Thiên Tầm tự nhiên giấu nhẹm chuyện hôn nhau đêm qua và sáng nay, cô bước nhanh vào trong, “Mau lên, còn mấy phút nữa là đến giờ rồi.”
Dương Mộc Tây lộc cộc trên đôi guốc cao gót, chạy chạy theo cô, “Vậy anh ta là người xuất thân như thế nào, cậu có biết không hả?”
“Ừ, biết, Mộ Dạ Bạch.”
“Mộ Dạ Bạch? Cái tên này nghe quen lắm.” Thang máy đến, Dương Mộc Tây ôm đống giấy tờ đi theo sau Cố Thiên Tầm, vừa vào thang máy, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, cô nói ầm lên: “Cái gì? Cậu vừa nói anh ta tên là gì? Có phải mình nghe nhầm rồi không?”
“Mộ... Dạ...Bạch... ” Sợ cô không nghe rõ, Cố Thiên Tầm nói chậm từng chữ một.
Dương Mộc Tây trợn trừng mắt lên: “Tổng giám đốc điều hành của khách sạn Hoàn Vũ Mộ Dạ Bạch? Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Á Minh?”
Trong thang máy, ánh nhìn tò mò của mọi người đều đổ dồn về phía Dương Mộc Tây, cô cũng không hề phát giác, cả người đang lắp bắp cái tên gây kinh ngạc này.
“Trời ơi! Thiên Tầm, hóa ra cậu nhặt được bảo bối rồi! Cậu yên tâm, chỉ tính riêng về quan hệ giữa cậu và Mộ Dạ Bạch, sếp của chúng ta đã không dám từ chối cậu rồi!” Cố Thiên Tầm vẫn chưa kịp hiểu rõ giữa cô và Mộ Dạ Bạch là quan hệ gì thì Dương Mộc Tây đã ưỡn ẹo xà nẹo bám vào người cô: “ Thiên Tầm, Thiên Tầm xinh đẹp đáng yêu của tớ, cậu hãy mau phát huy hết mị lực của mình, hạ gục anh ta, giúp công ty chúng ta giành được dự án của Hoàn Vũ đi! Cầu xin cậu đấy...”
........
(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)