“ Thiên Tầm, Thiên Tầm xinh đẹp đáng yêu của tớ, cậu hãy mau phát huy hết mị lực của mình, giúp công ty chúng ta giành được dự án của Hoàn Vũ đi! Cầu xin cậu đấy...”
Thiên Tầm thua luôn rồi, cô đưa tay đẩy mặt Dương Mộc Tây ra, “Tránh ra, tránh ra, mình không có cái mị lực đấy.”
Mộ Dạ Bạch đâu phải mù, điều kiện tốt như vậy, muốn cô gái như thế nào mà chẳng có, sao có thể để ý đến người phụ nữ đã có chồng như mình được! Nhưng... sáng nay sao đột nhiên anh ta lại hôn mình?
Tuy nói là để đòi lại công bằng, nhưng cái việc “hôn” này có thể nào đòi công bằng được chứ?
Dương Mộc Tây không biết lúc này trong lòng cô đang hỗn độn ngổn ngang những suy nghĩ, chỉ biết bám lấy cô: “Không, cậu có. Cậu là cô gái có mị lực nhất trên cái quả đất này! Thiên Tầm, cậu xem xem, cái thân hình này, gương mặt này của cậu, cậu không có mị lực thì còn ai có mị lực nữa chứ! Cậu chỉ cần ngoắc nhẹ tay một cái, Mộ tổng lại chẳng ngoan ngoãn chạy theo ý chứ!”
Cố Thiên Tầm bị cô trêu đến mức dở khóc dở cười, “Mộc Tây, cậu có thôi đi không? Cậu đang định bảo tớ hy sinh thân mình đấy hả?”
“Bảo bối, cậu đoán đúng rồi đó. Kể ra thì cậu hy sinh thân mình cho Mộ tổng cũng không thiệt thòi mà. ”
“Cậu giở mặt nhanh thật đấy! Vừa nãy ai còn bảo mình là anh ta... không ổn, bảo mình đừng có dính vào anh ta hả?”
“Đấy là mình có mắt không thấy núi Thái Sơn.”
“Dương Mộc Tây, cậu thật là gió chiều nào theo chiều ấy, kinh quá đi.” Cố Thiên Tầm hếch mũi khinh bỉ.
“Vì Mộ tổng mình sẵn sàng “để gió cuốn đi”....”
............
Cố Thiên Tầm vừa nói muốn quay lại Lan Điền, quả nhiên trưởng phòng dự án Ngô Ca lập tức tán thành cả hai tay, hơn thế, còn đồng ý cho cô đi làm ngay. Một việc lớn như vậy cuối cùng cũng giải quyết xong, Cố Thiên Tầm rời khỏi Lan Điền về nhà họ Cảnh.
Vừa nghĩ đến việc phải quay lại căn nhà đó, tâm trạng dọc đường của cô không vui nổi.
Những việc xảy ra ở F10 tối qua từng cảnh một tái hiện lại, lướt qua đầu cô, khiến cô cảm thấy tức ngực. Nếu không phải đột nhiên gặp được Mộ Dạ Bạch ỏ đó và được anh ta đưa đi, cô thật không hiểu nổi mình sẽ còn mất mặt đến mức nào trước mặt người phụ nữ đó.
Taxi dừng trước cửa nhà họ Cảnh. Cô nắm chặt lấy túi xách, hít vào một hơi sâu, bước xuống xe.
Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Cảnh Nam Kiêu đang ngồi trên sopha, mặc dù anh ta ngồi quay lưng lại nhưng cô vẫn phát giác được trên người anh ta phát ra một luồng sát khí.
Bố mẹ chồng và em dâu cô đều không có nhà, chỉ có dì Trương đang cúi đầu lau dọn. Có lẽ dì Trương cũng cảm thấy được không khí trong phòng khách hôm nay có phần dị thường nên chỉ lặng lẽ nhìn Cố Thiên Tầm chứ không lên tiếng chào.
Cố Thiên Tầm quay lưng đi, định bước lên gác.
“Đứng lại!” Chân cô vừa đặt lên bậc thang đầu tiên thì sau lưng vọng đến một tiếng lạnh lùng.
Cô cười nhạt, tiếp tục bước đi như thể không nghe thấy gì.
Thái độ đó trong phút chốc như chọc vào máu nóng của Cảnh Nam Kiêu. Từ trước đến giờ đã bao giờ Cố Thiên Tầm dám coi anh ta như không khí, không thèm đếm xỉa như vậy? Cảnh Nam Kiêu đứng phắt dậy khỏi sopha, bước đến bên kéo cô ghì vào lan can có tay đỡ bằng bạch ngọc.
Không đợi cô kịp thở ra, bàn tay to lớn của anh ta bóp chặt lấy cổ cô, dùng lực mạnh như muốn bẻ gãy cổ cô. Mặt Cố Thiên Tầm trắng bệch, không thở nổi.