Rất nhanh sau đó, ở bàn bên cạnh, điện thoại của Cảnh Nam Kiêu bắt đầu reo lên.
Anh mở điện thoại ra nhìn một cái, là dòng tin nhắn thông báo của ngân hàng: Thẻ ngân hàng của quý khách mã số 6950 vào lúc 7:10’ ngày 17 tháng 7 đã quẹt thẻ thanh toán số tiền 150000, số dư tài khoản: 450000.”
Cảnh Nam Kiêu nhíu mày khó hiểu. Thẻ của anh ta đang trong ví, thẻ phụ đang ở chỗ Cố Thiên Tầm, vậy thì con số 15 vạn này rút cuộc là sao?
Anh ta bất giác nhìn về phía Cố Thiên Tầm một cái, thần sắc cô vẫn thản nhiên.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Tư Lam phát hiện thái độ khác thường của anh.
“Không có gì.” Anh cất điện thoại đi.
Thế nhưng chưa đầy 20 giây sau, điện thoại lại bắt đầu rung. Một tin nhắn nữa y như vừa nãy được gửi đến, chỉ khác là số dư tài khoản đã sụt thêm 15 vạn.
Cố Thiên Tầm, cô ta đang giở trò gì vậy?
“Tại sao chỉ trong vòng vài phút lại sụt đi nhiều tiền như vậy? Không phải là ngân hàng nhầm lẫn gì đấy chứ?” Lần này cả Tần Tư Lam cũng nhìn thấy tin nhắn. Cảnh Nam Kiêu vẫn không nói năng gì cất điện thoại đi.
Cũng chỉ 30 vạn thôi, anh cũng đâu phải thiếu tiền.
Thế nhưng, điện thoại lại rung. Lại một lần nữa số tiền 15 vạn trên thẻ bị quẹt mất. Tần Tư Lam hồ nghi nhìn anh: “Có người đang dùng thẻ của anh sao?”
“....Ừm” Cảnh Nam Kiêu sợ cô ta nghi ngờ, chỉ đáp lại một tiếng mơ hồ. Vẻ mặt đã lạnh cứng như đông đá.
Nhất định là cô ta cố tình làm vậy! Bình thường kiêu ngạo chưa bao giờ động đến cái thẻ đó, cứ nhất thiết nhằm vào lúc Tư Lam đang ở bên cạnh liền phô trương như vậy, rõ ràng là đang chơi chiến thuật, tuyên bố chủ quyền của mình!
Tần Tư Lam cười, nhìn anh rồi hỏi nửa đùa nửa thật: “Không phải là... anh giấu em, nuôi cô bồ nào khác đấy chứ?”
Giọng nói cô ta không hề nhỏ, người ngồi bàn bên cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Cảnh Nam Kiêu không hề nao núng, nhìn sang bàn bên một cái, sau đó nâng cằm Tần Tư Lam lên, in vào môi cô một nụ hôn như giữa chốn không người: “Đừng nghĩ lung tung, có em rồi, tất cả những người phụ nữ khác anh đều không màng.”
.........
Cố Thiên Tầm cảm thấy mình thật nực cười. Tần Tư Lam đang được xem tấn bi hài kịch của cô: chính cô là người vội vã nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng trước tiên, vậy mà giờ đây lại ngồi cùng bàn với người phụ nữ khác; Mộ Dạ Bạch và Cảnh Dao cũng đang xem bi hài kịch của cô: chồng cô giờ đây đang thân mật với người phụ nữ khác, trong mắt anh ta căn bản không hề coi cô ra gì.
Cô nghĩ chắc không còn ai có thể khốn khổ, bi thảm hơn mình được nữa rồi.
Nhưng càng là như vậy, cô lại càng không chịu cúi đầu.
Phục vụ bàn mang ba chai rượu lên, cô cầm một chai, bước về phía bàn của Mộ Dạ Bạch.
Cô ngẩng cao đầu, thẳng lưng bước đi.
Dưới ánh mắt hồ nghi của hai người, Cố Thiên Tầm mang chai rượu đặt trước mặt anh, cười tươi nói: “Mộ tổng, đây là tôi mời anh, mong anh vui lòng nhận.”
Giọng cô vừa gượng gạo vừa xa lạ.
Cảnh Dao nhìn cô đầy cảnh giác: “Chị đang làm gì vậy?”
Đây là đang cố bám vào tạo quan hệ hay sao? Cố Thiên Tầm, cô lộ liễu quá đấy.
“Cảm ơn anh ngày trước đã giơ tay giúp đỡ, sau bình rượu này, chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Cô làm như không nghe thấy câu hỏi của Cảnh Dao, chỉ nói với Mộ Dạ Bạch. Ngữ khí của cô rõ ràng là cắt đứt mọi quan hệ với Mộ Dạ Bạch.