Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 58: Chim sợ cành cong



“Cô đang giận dỗi tôi đấy à?” Mộ Dạ Bạch nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.

Đôi mắt sâu thẳm của anh như đại dương mênh mông không trông thấy đáy, lại vừa giống như một cơn lốc xoáy, có thể dễ dàng cuốn xoay người ta đi mất.

Tim Cố Thiên Tầm đập thình thịch, cô ngẩng đầu, gạt tay anh ra: “Tôi đâu có! Tôi lấy tư cách gì mà giận dỗi anh? Mộ tổng, Cảnh Dao còn đang đợi anh, xin anh hãy bỏ tay ra!”

Mộ Dạ Bạch để mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn không nhúc nhích người. Đối với anh mà nói, sức lực của cô không khác gì con kiến.

“Cố Thiên Tầm, không phải tính khí cô trước giờ vẫn luôn rất bình tĩnh hay sao? Có thể giương to mắt nhìn chồng mình và người phụ nữ khác đi bên nhau như hình với bóng mà cô vẫn nhịn được, còn tôi và Cảnh Dao chỉ ăn với nhau một bữa cơm thôi mà lại khiến cô căm ghét tức giận đến mức nóng lòng tìm cách cắt đứt quan hệ với tôi như thế chứ?”

Anh nói ra không chút khách khí, cô cho rằng anh ta đang giễu cợt mình, phút chốc máu nóng bốc lên, cô dùng sức đẩy anh ra: “Đúng vậy đấy! Tôi chỉ là một con hổ giấy bất lực, hiện giờ tôi như con thú bị thương, như chim sợ cành cong, nhìn đâu cũng thấy kẻ thù! Mộ tổng, anh đã bạn của Cảnh Dao thì xin hãy tránh xa tôi ra! Tôi không muốn có bất cứ liên quan gì đến đám người các anh!”

“Đám người chúng tôi?” Mộ Dạ Bạch cười nhạt, “Đám người nào như chúng tôi? Cô dựa vào cái gì mà tự cho mình cái quyền xếp tôi và bọn họ vào cùng một hạng hả? ”

Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, nhìn vào đôi mắt trầm điềm đạm của anh mới ý thức được rằng cơn nóng giận vừa rồi mình có hơi vô lý. Mình và Mộ Dạ Bạch thực ra đâu có thân quen gì đâu, anh ta lý nào lại phải đi hứng chịu cơn thịnh nộ của mình chứ?

Mình thật là nực cười quá!

Nghĩ vậy, giọng cô mềm mỏng hơn một chút, cô mím môi rồi nói: “Trước mặt Cảnh Dao chúng ta không phải làm như không quen biết hay sao? Vậy thì, sau này... chúng ta cũng tiếp tục như vậy đi, coi như người xa lạ. Cảnh Dao có vẻ rất thích anh....”

Nói ra điều này, tim Cố Thiên Tầm đột nhiên thắt lại. Cảm giác đắng chát cứ bao lấy trái tim cô, khiến cô không dám nghĩ thêm nữa.

Anh im lặng một hồi lâu. Cô cúi đầu mà vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh rọi xuống mình, hơi thở của anh phả trên đầu cô khiến tim cô lại đập nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người rất gần, sự rắn chắc mạnh mẽ tỏa ra từ người anh như những đợt sóng dội vào lòng cô.

Cũng chính điều đó lại khiến cô suy nghĩ lung tung...

“Những gì nên làm và không nên làm, chúng ta cũng đã làm rồi, như vậy mà cô vẫn cho là có thể xem như chưa từng quen biết hay sao?” Cuối cùng anh ôn tồn lên tiếng, ngữ điệu có phần giễu cợt. “Cô nghĩ như vậy là xong à?”

“Mộ tổng, những chuyện trước đây sau này anh đừng nhắc lại nữa.” Mỗi lần nghĩ lại cô đều đỏ mặt nóng tai, tim đập liên hồi. Cảm giác vừa thân mật vừa hồi hộp đó làm cho cô sợ hãi, như thể có bàn tay đang bóp trái tim mình, khiến cô trầm luân không lối thoát.

Mặt anh lạnh lùng. Đang định nói gì đó thì có tiếng khóc từ xa vọng lại, giọng đầy ấm ức tức tưởi. Là Tần Tư Lam, cô ta chắc vẫn đang khóc vì bó hoa cúc trắng của Dương Mộc Tây ban nãy.

“Tư Lam ngoan, em đừng khóc nữa. Em yên tâm, anh nhất định sẽ không tha cho kẻ đã làm những chuyện này. Thật đấy!” Cảnh Nam Kiêu dỗ dành, “Em xem em khóc đến mức mắt hoa cả rồi, em làm ruột gan anh đau thắt lại!”

Người Cố Thiên Tầm cứng đơ.

“Vậy em không khóc nữa.” Tần Tư Lam cười một cái, chuyển chủ đề sang chuyện khác, “Tiểu Dao, Mộ Dạ Bạch là người yêu em à?”

Giọng Cảnh Dao ngượng ngùng: “Anh ấy rất giỏi, ngày trước là tiền bối khóa trên em, rất nhiều bạn nữ theo đuổi nhưng anh ấy đều từ chối hết. Em thích anh ấy bao năm rồi, trước em còn nghĩ sẽ không gặp lại nữa, không ngờ trong buổi dạ tiệc lần trước lại gặp anh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.