Tim không ngừng đập mạnh, cô nhìn anh dò xét, nét mặt anh lại ung dung bình thản, cầm lấy tay cô, tay kia mở túi lấy tuýp thuốc trị bỏng ra.
Anh nặn thuốc ra, thản nhiên thoa lên tay cô. Nhè nhẹ kiên nhẫn xoa tròn trên chỗ bị bỏng. Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy hơi nóng từ tay anh truyền đến như xuyên qua bàn tay cô, đi vào huyết quản, khiến cả người cô nóng bừng lên, bàn tay tê đi như không phải tay của mình nữa vậy.
“Có mạnh tay quá không? Có đau không?” Anh hỏi trong lúc vẫn đang cúi đầu xử lý vết bỏng.
“Không...” Đến hít thở cũng thấy loạn nhịp. Từ góc nhìn của cô chỉ thấy hàng lông mi dài ẩn hiện dưới mái tóc và chiếc mũi cao thanh tú của anh. Cảm giác lúc này của cô như có một cái gì đó không ngừng trào dâng trong tim mình, từng chút từng chút một xâm chiếm lấy tâm hồn cô.
Dáng vẻ dịu dàng và chăm chú của anh khiến cô bất chợt thấy cay cay sống mũi. Kết hôn với Cảnh Nam Kiêu hai năm, cả linh hồn và thể xác cô đều chịu đựng những tổn thương hơn vết thương này gấp trăm ngàn lần, thế nhưng... từ trước đến giờ chưa ai đối với cô như vậy, cho dù chỉ là một lời an ủi cũng không có. Đến cả chồng cô cũng không thèm đoái hoài gì đến cô...
“Đang nghĩ gì thế?” Mộ Dạ Bạch ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt thất thần của cô bèn hỏi.
Cố Thiên Tầm lúc này mới sực tỉnh, nhìn thấy anh vẫn đang bôi thuốc cho mình, cô chu môi nói nửa đùa nửa thật: “Tôi đang nghĩ anh làm thành thục vậy có phải trước đây cũng thường xuyên làm giúp phụ nữ những việc như thế này không.”
Mộ Dạ Bạch bật cười, không bộc lộ ý tứ.
“Anh cười gì?”
“Nếu tôi nói là đúng vậy thì sao?”
“Đúng vậy?”Cô nhíu mày, nhẹ giọng: “Vậy... thì thôi.”
Cô không hề nhận thấy giọng mình lộ rõ vẻ thất vọng, cô chưa nghĩ ra mình sẽ nói gì tiếp thì anh trầm giọng nói thêm một câu: “Trước đây tôi từng chăm sóc một người phụ nữ như thế này. Chỉ là rất lâu rồi không gặp nữa.”
Trong giọng nói chứa đựng đầy vẻ tiếc nuối.
Có lẽ là chia tay cô gái mà mình từng rất yêu thương, hơn nữa anh vẫn còn rất lưu luyến...
“Ờ...” Cố Thiên Tầm khẽ đáp lại một tiếng, cô cũng không hiểu cảm giác hiện giờ của mình là gì. Nhìn anh một cái, tiện thể cầm lấy tuýp thuốc từ tay anh.
“Tôi tự làm được rồi.”
Cô không hề nhìn anh vì vậy không phát hiện ra ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ thích thú.
“Ừ”. Mộ Dạ Bạch đáp, rồi chăm chú lái xe. Cố Thiên Tầm cũng không xức thuốc nữa, cô vặn chặt nắp lại, bỏ vào trong túi. Sau đó ngoảnh nhìn ra cửa sổ, không nói thêm lời nào.
Cô chỉ cảm thấy trong lòng mình cảm xúc hỗn loạn, có phần ong ong. Cô không thích cái cảm giác này chút nào. Rất muốn thoát khỏi nó, thế nhưng cho dù khung cảnh ngoài cửa sổ có đẹp đẽ như thế nào cũng không khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhìn bộ dạng của cô, ánh mắt cười của Mộ Dạ Bạch càng hiện rõ hơn, anh nói không biểu lộ cảm xúc: “Bên ngoài có gì hay lắm hả mà hấp dẫn cô đến thế?”
“Rất nhiều thứ hay...”
“Giận rồi hả?”
Giận? Vì cái gì cơ chứ?
Cô ngoảnh mặt lại, nói: “Có gì đâu, sao tôi lại phải tức giận?”
Anh nhíu mày, nhìn cô đầy ẩn ý, “Không phải cô đang ghen đấy chứ?”